Năm được đặc huấn, Cố Nguyên Hàm cũng đã 20 tuổi. Cùng đợt với cô có không ít người xuất sắc, nhưng để bám trụ đến vòng cuối,năm mươi người chỉ còn lại có tám. Cố Nguyên Hàm không biết số còn lại thế nào, bởi tất cả hồ sơ những người này sẽ được làm mới và không được tỏ ra quen biết người kia. Khu rừng X vẫn vẹn nguyên như trí nhớ của cô. Lúc Cố Nguyên Hàm đến, vừa lúc là ngày cuối cùng tập kết. Những người này cô không hề quen biết. Cố Nguyên Hàm đi tới một gốc cây, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Trong này, có hơn ba mươi người, ai không phải là tinh anh được lựa chọn kĩ. Vì vậy, thấy một cô gái nhìn còn chưa đến tuổi vị thành niên tham gia, lại còn là ngày cuối cùng mới đến, có chút xem thường. Họ là vượt qua bao thử thách, người ít tuổi nhất cũng đã mười chín. Vậy mà cô gái này, thoạt nhìn rất giống tiểu thư được cưng chiều. Cô bé này cao khoảng gần mét bảy, thân hình thoạt nhìn rất gầy. Mái tóc đã cắt tém, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ. Người như vậy, không phải là đi đường tắt sao có thể tới đây. Tồi tệ hơn nữa là, chút nữa phân đội, nếu gánh phải người như vậy thực phiền phức. Không phải ở đây không có con gái. Nhưng số lượng nữ được tuyển chọn ít đến đáng thương. Chưa tới năm người. Mà người ít tuổi nhất cũng là hai mươi. Các cô cũng hứng thú với một cô em gái nhỏ con thế này. Có điều, người ta chưa động, còn giả bộ bơ đời nữa kìa. “Tập trung.” Tiếng hô rất có nội lực. Ngay lập tức, hơn ba mươi người xếp thành hai hàng chỉnh tề. Cố Nguyên Hàm cũng đứng dậy, lạnh nhạt đứng sau hàng của một cô gái. Nữ có bốn người. Nam có ba mươi mốt. Lần này có ít người hơn lần trước cô tham dự. Những kí ức ngày đó ùa về khiến Cố Nguyên Hàm hơi ngẩn người. Chợt có tiếng quát. “Đồng chí 35 nghe rõ chưa?” Cố Nguyên Hàm giật mình, “Rõ” một tiếng rõ to. Vị chỉ huy nhíu mày, lạnh nhạt nói “Trên chiến trường, một giây thất thần của cô có thể chết bất cứ lúc nào. Huống hồ, đội đặc vụ của chúng tôi không phải là trò chơi bình thường ấy cô cậu bé tham gia. Đã vào đến đây rồi, thất thần chính là muốn chết. Không chỉ chết cô, mà đồng đội cô cũng sẽ bị liên lụy. Cô nếu không muốn, trực tiếp xách ba lô trở về đi.” Rõ ràng có tiếng cười nhạo báng. Cố Nguyên Hàm hơi xấu hổ. Nhưng cô biết rõ tính vị chỉ huy kia, chỉ cười rồi nói “Rõ” Những lời này cô nhớ kĩ, bởi anh chỉ là quan tâm tới cô thôi. “Được rồi. Ba lăm người chia thành năm tổ đội. Mỗi tổ bảy người. Bốc thăm sau đó xếp thành hàng. Các bạn có 5 phút làm quen với nhau, bắt đầu đi.” Ba lăm người nhanh nhẹn lên bốc thăm, sau đó tìm tổ viên. Người gặp người quen, kẻ cùng người lạ. Cố Nguyên Hàm bốc được số 7. Tổ bảy. Các thành viên tụ họp lại, nhận diện nhau, tùy tiện giới thiệu. Tổ bảy của Cố Nguyên Hàm có vẻ không ai để ý cô. Nam số 3, thoạt nhìn khoảng 25 tuổi, có vẻ không thích nói nhiều. Nam số 8, 20 tuổi, dáng người có chút thô. Nữ số 15, 23 tuổi, khuôn mặt có chút phổ thông, dáng người cao lớn, trên mặt luôn nở nụ cười. Nam số 20, gương mặt non choẹt, 19 tuổi, anh chàng có nụ cười ngượng ngùng. Số 27 là nam, 22 tuổi, dáng người đậm chất thư sinh, hơn nữa còn đeo kính. Nam số 30, giọng nói sang sảng, nhìn Cố Nguyên Hàm bằng ánh mắt thiếu thiện cảm, lớn giọng nói móc. Cuối cùng là số 35 Cố Nguyên Hàm. “Tập trung” “Các bạn đã biết tổ viên của mình. Nhiệm vụ lần này là tìm đường ra khỏi rừng. Các bạn được phát mỗi người một ba lô, hiện tại quay về sửa soạn, nửa tiếng nữa chính thức bắt đầu. Giải tán” “Số 35” Cố Nguyên Hàm quay lại nhìn. Là cô gái số 15. Cô gật đầu, cũng không có ý định dừng bước. “Aizzz, em nói xem nhiệm vụ này có ý nghĩa gì? Tùy tiện nhét bảy người không quen, tính cách ai cũng có phần khó chịu. Tìm đường không phải là kĩ năng sống cơ bản nhất của lính sao?” Cố Nguyên Hàm cũng không trả lời. Trải qua 1 kiếp, cô đương nhiên biết khó khăn trong rừng mưa gặp phải. Thứ nhất là vấn đề đường đi. Trong rừng mưa ẩm ướt này có sóng nhiễu làm la bàn hay bất cứ thiết bị dò đường nào đều không hoạt động. Vậy nên mang la bàn không cần thiết. Thứ hai là việc ăn. Rừng mưa khắc nghiệt chính là không thể nổi lửa. Vậy nên, kĩ năng tìm đồ ăn trong rừng mưa chính là vấn đề. Kể cả lương khô có mang theo thì một thời gian sau cũng sẽ bị ẩm mốc hoặc nhão. Thứ ba, cũng là khó khăn nhất chính là dã thú. Khu rừng này chính là rừng nguyên sinh, không thiếu nhất chính là rắn rết hay dã thú. Đi trong rừng này không phải mệt bình thường đâu. “Ý, sao em không mang la bàn hay bật lửa? Thiếu à? Chị ượn này.” “Không cần” có mang cũng không dùng được. “Đại tiểu thư à, em vẫn chưa ý thức được sao? đây không phải để chơi đâu. Liên quan đến mạng sống của em đó. Đến lúc vào đó, tuy chúng ta là đồng đội, nhưng cũng có lúc chính là kẻ thù. Nếu không có mấy thứ phòng thân, chị thấy rất dễ em bị bắt nạt.” Cố Nguyên Hàm có chút cảm động. Cô gái này nói chuyện mang nặng khẩu âm người Hồ, hơi khó nghe. Thế nhưng, cô ấy cũng quan tâm mình thật lòng. Những điều cô ấy nói là sự thực. Đề phòng đáng sợ nhất vẫn là lòng người. “Cảm ơn.” Số 35 còn làu nhàu thêm chút nữa nhưng cũng không quản Cố Nguyên Hàm nữa. Được rồi, trải qua thử thách đầu tiên mang tên sống sót này thì chuỗi ngày luyện tập mới chính thức bắt đầu. Cố Nguyên Hàm hít một hơi, xếp hàng tập trung.