Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Tô An Ninh ra ngoài đón xe đến tổ chương trình “Chuyện lạ âm nhạc”. Ghi hình diễn tập sớm một chút để tránh lúc ghi hình thật lại xảy ra những điều ngoài ý muốn không cần thiết. Cô đến tổ chương trình, có nhân viên công tác tiến đến tiếp đón, chỉ đường cho cô. Nhân viên công tác trùng hợp cũng là fan hâm mộ của cô, đối xử với cô vô cùng nhiệt tình, còn xin cô kí tên cho. Tô An Ninh rất kiên nhẫn kí tên cho cô ấy. Đi vào phòng nghỉ trong hậu trường, trong phòng đã có mấy người rồi, mỗi người riêng phần mình ngồi một góc xem kịch bản. Từ khi Tô An Ninh lấy ca hát làm mục tiêu, cô đã điều tra toàn bộ những ca sĩ trong ngành giải trí. Có một ít người mặc dù cô chưa từng gặp mặt, nhưng mà đã nhìn qua ảnh chụp trên mạng nên vẫn dễ dàng nhận ra người ấy. Tô An Ninh không đi vào ngay, cô nghiêng đầu hỏi nhân viên công tác bên cạnh, “Hôm nay chương trình mời mấy khách mời thế?” Nội dung ghi hình của “Chuyện lạ âm nhạc” mỗi kì đều khác nhau, lượng khách mời cũng có nhân số cố định, có khi nhiều, lại có khi ít. “Vốn là sáu người.” Nhân viên công tác không hề giấu diếm cô, nhỏ giọng nói, “Đêm qua đột nhiên thông báo tăng thêm hai người nữa, cụ thể là ai thì tôi cũng không biết nữa.” “Ừm.” Tô An Ninh gật đầu, “Cảm ơn nhé, tôi vào đây.” Nhân viên công tác thụ sủng nhược kinh liên tục khoát tay, “Không cần khách khí, không cần khách khí.” Tô An Ninh đi vào làm cho những người bên trong chú ý tới, cô mỉm cười chào hỏi với họ. Khách mời mà chương trình mời ngày hôm nay đều là những nhân vật có trọng lượng trong giới ca hát. Người giống như Tô An Ninh, là diễn viên lại chưa phát hành album, đúng là lần đầu tiên thấy. Chỉ là những người ấy không hề có biểu hiện bất mãn gì với cô, tất cả mọi người đều là người lăn lộn cả, nói không chừng lại có ngày nào đó lại phải cầu đến người kia. Tô An Ninh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, trên bàn có đặt kịch bản, cô vươn tay ra cầm lấy. Người bên cạnh nhìn qua, trực tiếp cầm lấy đưa cho cô. Tô An Ninh nhận lấy, nói một câu cảm ơn. Cô gái ấy cười khoát tay, “Không phải khách sáo.” Một lát sau lại tự giới thiệu mình, “Chào cô, tôi là Tống Giai Giai.” “Chào cô, tôi là Tô An Ninh.” Tô An Ninh cười với cô ấy. Cô gái trước mặt cô biết, là quán quân ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang ba năm trước. Bằng giọng hát cá heo mà nháy mắt đã giết sạch toàn bộ những thí sinh khác, lập tức được hoan nghênh vô cùng. Ngắn ngủi trong ba năm, cô ấy đã phát hành mấy chục album rồi, từng nhận được giải thưởng nữ ca sĩ có lượng nhạc được lưu hành tốt nhất. So với những người xuất đạo cùng thời với cô ấy mà nói, thành tích như cô ấy là tương đối xuất sắc. Giọng của Tống Giai Giai rất đặc biệt, mang theo một chút con nít, khuôn mặt lại khá giống cô, đều là kiểu cô gái đáng yêu cả. Cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng bồng bềnh, trên mái tóc kẹp một chiếc kẹp tóc, đôi mắt tròn xoe, cực kì giống một cô gái nhỏ, nhưng thực ra thì còn lớn tuổi hơn cô. “An Ninh, xem trên Weibo thấy cô tham gia cuộc so tài của Tinh Quang?” “Ừm.” Tô An Ninh gật đầu. Nếu như ba năm trước Tô Triết Hoa không ngăn cản thì có khả năng cô cũng đã tham gia rồi. “Thực ra tôi đã nghe qua rồi, giọng của cô rất êm tai đó, giống như bọn họ nói thì trời ban cũng không đủ.” Tống Giai Giai tiếp tục lời bình, “Ca từ viết cũng khá tốt.” “Cảm ơn.” Tô An Ninh nhìn cô ấy, “Giọng của cô cũng rất đặc biệt.” Tống Giai Giai cười cười, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt. Cô ấy ôm mặt nhìn cô, trên mặt lộ ra một tia tiếc nuối, “Thật đáng tiếc mà, nếu như ba năm trước cô cũng tham gia tranh tài, thì nói không chừng tôi đã có thể phân cao thấp với cô rồi.” “Không cần tiếc nuối, nói không chừng đợi chút nữa là được rồi.” Tô An Ninh chỉ chương trình diễn ra trong chốc nữa. Lấy hình thức trò chơi mà khảo nghiệm khả năng ghi nhớ ca từ của ca sĩ, cái này so với thi đấu so tài lại càng có tính khiêu chiến, bởi vì những người mà họ gặp phải đều là những ca sĩ có thực lực nhất định. “Ừm, đúng thế.” Tống Giai Giai gật đầu, nghĩ đến chương trình lát nữa, lập tức vẻ mặt liền sụp đổ, “Tôi căng thẳng quá đi, người ở đây đều là lão làng trong giới ca hát, tôi đi vào có khả năng bị đập phát chết dí luôn ý.” “Không sao, cô còn có tôi giữ hạng chót mà.” Tô An Ninh an ủi. Tốt xấu gì Tống Giai Giai cũng đã xuất đạo ba năm rồi, so với Tô An Ninh quả thực tốt hơn chút, cô lại còn là lần đầu tiên tham gia một chương trình tống nghệ lấy ca hát làm chính nữa. Chỉ là cô cũng không quá lo lắng, từ nhỏ đến lớn đã tham gia không ít chương trình tống nghệ rồi, thứ tư thái lạnh nhạt chững chạc cũng đã sớm luyện được. * Bên ngoài đài truyền hình, An Nại Nhĩ dừng xe ở gara dưới tầng hầm. Tay đặt trên tay lái, quay đầu nhìn Cố Thời Cảnh ở phía sau, “Đến rồi, xuống xe thôi.” “Bây giờ.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói. Năm ngón tay thon dài đặt trên bàn phím đen đẩy nhanh tốc độ gõ, cuối cùng cũng khóa xác nhận, tắt máy rồi cất máy tính đi. Anh cầm khẩu trang ở bên cạnh đeo lên, nói với An Nại Nhĩ đang ngồi phía trước, “Đi được rồi.” An Nại Nhĩ gật đầu, đưa tay rút chìa khóa ra, đẩy cửa xe ra đi xuống, ấn khóa xe. Cố Thời Cảnh đứng một bên chờ anh ta, thấy anh ta đi đến thì quay người rời đi. An Nại Nhĩ nhìn người đàn ông đang im lặng đứng bên cạnh, “ài” một tiếng nói: “Tôi nói anh chứ, sao anh đột nhiên lại thay đổi chủ ý thế? Không phải bảo không tham gia sao?” “Cậu có ý kiến à?” Giọng Cố Thời Cảnh thật thấp, rất có sức hấp dẫn. “Nào có chứ, chỉ là tò mò thôi mà.” An Nại Nhĩ cười một tiếng. Lúc Cố Thời Cảnh mười tám tuổi, anh ta đã làm người đại diện của anh rồi. Ở chung với nhau cũng đã được bảy năm, đối với tính cách hững hờ và phong cách sấm rền gió cuốn của anh vẫn khá rõ ràng, về cơ bản là chuyện đã quyết định thì sẽ không thảy đổi chủ ý. Chương trình tống nghệ “Chuyện lạ âm nhạc” ở trong vòng được coi là chương trình có lưu lượng (độ nổi) siêu cao. Nhưng mà lấy địa vị của Cố Thời Cảnh trong ngành giải trí thì anh không cần phải dùng cách này xuất hiện thì vẫn có thể gây nên được sự chú ý của mọi người. Nghe vậy, Cố Thời Cảnh dừng lại, quét mắt nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói, “Chức người đại diện này của anh làm lâu quá rồi, nên muốn đổi công việc khác à?” An Nại Nhĩ nghẹn họng, “…” * Ở trước cửa vang lên một trận ồn ào, đạo diễn đi đến, theo sau là thợ qua phim, từ giờ xem như là bắt đầu ghi hình chương trình. Ông ta vỗ tay một cái, lên tiếng nói, “Các vị dừng lại một chút, chúng ta diễn tập trước đã. Trước tiên là phải tiến hành phân đội, ở chỗ này tôi có mấy tấm thẻ, phía trên có số của từng người, rút được số trùng nhau thì chung một đội.” Ông ta cầm thẻ, đảo mắt một vòng, “Ai lấy trước?” Tất cả mọi người đều nhún nhường qua lại lẫn nhau. “Để tôi trước đi.” Một nam ca sĩ trẻ dẫn đầu tiến lên rút một tấm thẻ. Tô An Ninh và Tống Giai Giai đứng cách xa cửa, lúc đi đến thì những người khác đã đứng ở đằng trước bắt đầu rút thăm rồi. Chỉ còn dư lại hai tấm cuối cùng, đạo diễn nhìn hai người họ, cười nói, “Hai cô ai lấy trước?” Tống Giai Giai nghiêng đầu nhìn Tô An Ninh, dịu giọng nói, “Cô trước hay tôi trước?” “Tùy đi.” Tô An Ninh đối với chuyện tuần tự này không quan tâm. Hết thảy đều tùy duyên, rút ai thì người đó. Tống Giai Giai gật đầu, “Vậy tôi trước nhé.” Cô ấy tiến lên rút một tấm trong tay đạo diễn, còn tấm còn lại dĩ nhiên là thuộc về Tô An Ninh. Tống Giai Giai mở ra nhìn, phía trên ghi một số 5 bằng bút mực. Cô ấy đứng sát bên Tô An Ninh, cho cô nhìn số của mình xong rồi hỏi cô, “Của cô thì sao?” “Không có gì cả, chỉ là tờ giấy trắng thôi.” Tô An Ninh lật tấm thẻ qua lại, hình vẽ ở mặt sau giống như các khách mời khác. “Hả, kì thế, sao lại không có gì được?” Tống Giai Giai ngạc nhiên. Tô An Ninh cũng thấy kì lạ, không biết chương trình là muốn chơi trò gì đây. Đạo diễn phát thẻ xong, tiếp tục nói, “Mọi người đều lấy thẻ xong cả rồi, mời mọi người lật thẻ lên tự tìm cộng tác của mình.” Một phút trôi qua, mọi người thành công tạo ra hai đôi. Cộng tác của Tống Giai Giai là một ca sĩ nam, cũng là thông qua kì tuyển chọn bậc xuất sắc, so với cô ấy thì còn xuất đạo sớm hơn mấy năm, âm nhạc theo kiểu lang thang, lại khá giống phong cách của cô ấy. Còn một cặp nữa cũng là nam nữ cộng tác, trong giới ca hát có thực lực nhất định, bài hát của họ cũng rất được hoan nghênh. Chỉ là Tô An Ninh không quen gì họ. Chỉ còn lại Tô An Ninh và một nam ca sĩ khác, tấm thẻ của Tô An Ninh màu trắng, còn của nam ca sĩ kia là màu xanh da trời. Tấm thẻ vừa được lật ra, đã lọt vào tầm nghi vấn của mọi người. Đạo diễn cười một tiếng, giải thích nói, “Thực ra hôm nay chương trình ngoại trừ mời sáu vị ra thì bên ngoài vẫn còn hai vị khách quý nữa.” Đám người lúc này mới hiểu ra, gật đầu. Đạo diễn thừa nước đục thả câu, “Hai vị khách quý này đều là người mà mọi người biết, trong đó có một vị ca sĩ mà có lẽ mỗi vị đang ngồi đây đều đã nghe qua rồi.” Ông ta nói như thế, làm cho tất cả mọi người đều hơi tò mò. Tống Giai Giai giơ tay, mỉm cười ngọt ngào nói, “Đạo diễn, ông thừa nước đục thả câu nhé ~ Mau để họ vào đi ạ.” Tô An Ninh nghe ông ta nói thế cũng hơi tò mò. Ở đây cũng có mấy ca sĩ nổi danh rồi, đạo diễn nói như thế vậy chắc chắn người này trong giới ca hát địa vị càng thâm hậu hơn. Đạo diễn tạo ra được một hồi tò mò, lúc này mới thu lại tâm tư đùa giỡn, ho một tiếng tự mình đi ra mở cửa. Mọi người càng tò mò hơn, ánh mắt đều dời theo đạo diễn về phía cánh cửa. Đạo diễn mở cửa ra, cười nói, “Thời Cảnh đến rồi, mau vào. Dung Dung, mời vào.” Cố Thời Cảnh hơi cong khóe môi một chút, gật đầu với đạo diễn, “Đạo diễn Phương, lâu rồi không gặp.” Phương Thịnh vỗ vai anh, cười trả lời, “Đúng vậy, lâu rồi không gặp. Đêm nay nhớ chờ đấy, tôi phải uống với anh mấy chén mới được.” “Được.” Cố Thời Cảnh đáp. Liên Dung gật đầu nhẹ với Phương Tịnh, vẻ mặt lạnh nhạt, trên người tỏa ra một cảm giác trong trẻo lạnh lùng. Phương Thịnh biết Liên Dung này tính tình lạnh lùng, cũng không để ý nhiều. Dẫn hai người đi vào rồi, mọi người đều phát ra một tràng kinh ngạc. “Cố Thời Cảnh đó! Thật là anh ấy!” “Lão đại trong giới âm nhạc, sao chương trình mời được nhỉ?” “Liên Dung! Nữ thần của tôi!” “Trời ạ, đây là Cố Thời Cảnh sao? Aaa, tôi gặp được Cố Thời Cảnh!” Cử chỉ của Tống Giai Giai giống như điên rồi, nắm lấy tay Tô An Ninh lay lay, “Có phải thật không thế? Cảm giác như tôi đang nằm mơ vậy đó, An Ninh, nhanh nhanh véo tôi một cái!” Cánh tay Tô An Ninh bị cô ấy lay lay mà đau, cô cau mày nhìn Tống Giai Giai trước mặt đang vô cùng kích động, đưa tay nhéo cô ấy một cái, nghe thấy cô ấy “á” một tiếng. Cô nói, “Cô không nằm mơ đâu, là Cố Thời Cảnh thật đấy.” Mặc dù cô cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Thời Cảnh đến chương trình, nhưng tốt xấu gì cũng gặp Cố Thời Cảnh hai lần rồi, không đúng, cộng thêm lần ở sân bay nữa thì phải là ba lần. Tuy nói ra thì lúc đầu gặp được chân dung của anh, cô cũng bị khuôn mặt tuấn dật và khí chất lành lạnh của anh hấp dẫn đến nhìn mà ngây người, nhưng cũng còn hơn là Tống Giai Giai hưng phấn đến độ tưởng như đang mơ này. Không thì nhất định sẽ bị Cố Thời Cảnh ‘khinh bỉ’ mất. “Mọi người im lặng một chút.” Phương Thịnh vỗ tay, nghiêng đầu nhìn hai người bên cạnh, cười nói, “Hai vị này tôi không giới thiệu nữa, mọi người hẳn đều biết cả.” Ông ta dừng lại một chút rồi nói, “Hai vị này chính là khách quý mà chương trình mời được.” “Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi nhé.” Ông ta nhìn về phía nam ca sĩ kia, cười hỏi, “Á Đông, cậu muốn cùng một đội với ai?” Lương Á Đông nhìn hai người trước mặt, nghĩ nghĩ rồi nói, “Hai vị đều là tiền bối, vô luận là hợp tác với ai thì tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh ạ.” “Á Đông thật biết ăn nói.” Phương Thịnh cười nói, “Còn An Ninh thì sao?” Tô An Ninh mỉm cười, “Tôi cũng thế.” Phương Thịnh cười, nghiêng đầu nhìn hai người ở bên cạnh, “Được rồi, mời hai người mở tấm thẻ trong tay ra.” Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn tấm thẻ trên tay họ, theo động tác chậm rãi mở thẻ của họ ra, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại.