Đồ ăn đương nhiên là Băng Băng làm, những người khác cũng chưa từng gặp qua nên không làm được, còn nàng… Với tài nghệ xém đốt cháy vương phủ của nàng thì làm sao có ai cho nàng động tay vào nó, nàng chỉ đảm đương việc phơi khô ớt mà thôi. Hắn cùng Tống Thiên Cảnh dù mặt lạnh đến đâu cũng không khỏi cay đến đỏ cả mặt trong khi nàng cùng cô rất hả dạ nhìn biểu hiện của hai người. Nhưng đồ cay cũng tốt, giờ đang là mùa thu thời tiết cũng có phần hơi lạnh đi? Buổi tối diễn ra theo kiểu nhà hàng của Pháp với những ngọn nến lung linh xinh đẹp, hắn và Tống Thiên Cảnh cũng dần thích nghi được mọi thứ nên không còn lọng cọng như trước. Sau khi xong việc, ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi. Nàng vươn vai bước đến bên giường ngáp:"Oáp, hôm nay thật mệt nha" Hắn đi phía sau nhìn nàng, nàng vờ như không thấy ánh mắt hiếu kì của hắn mà lên giường vào trong nằm. Hắn rốt cuộc cũng đi đến nằm cạnh nàng xoay người đưa lưng về phía nàng lạnh nhạt nói:" Ngày mốt sẽ có một cuộc đi săn" Nàng khẽ nhướn mày, không nghĩ đến lại là đi săn…Nàng lên tiếng:" Như vậy có liên quan gì đến ta?" Hắn nói:" Nàng sắp là vương phi của ta, vì thế phải có mặt. Trước ngày đi săn sẽ có một bữa yến tiệc, nàng hiểu những gì ta nói chứ?" Nàng bĩu môi:" Rồi, biết rồi". Nàng nói xong liền nhắm mắt lại ngủ, sau một lúc rốt cuộc tiếng thở đều đền của nàng vang lên bên tai hắn mới chậm rãi quay lại nhìn nàng. Ánh mắt cực ôn nhu trong bóng đêm khó có ai phát hiện, cuối cùng hắn cũng nhắm mắt ngủ. Yến tiệc cũng giống như hai năm trước đó, các quan đại thần đều được mời đến. Vị trí vẫn như cũ, Băng Băng với Tống Thiên Cảnh, nàng ngồi với hắn với chức danh là vương phi cùng hoàng hậu tương lai. Tin đồn đương nhiên vẫn có người không tin nhưng khi tận mắt nhìn thấy mặt nàng cùng cô mới ngỡ ngàng không thôi. Quả thật hoàng thượng cùng vương gia đã si tình đến hết thuốc chữa, như thế nào lại đi lấy hai người có cùng gương mặt với hai người kia? Rốt cuộc chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài mặt mọi người vẫn cười nói vui vẻ như trước. Nàng gấp một bông cải hấp lên ăn, nghĩ hình như còn thiếu một nhân vật. Vừa mới nghĩ, nhạc liền nổi lên, từ phía xa một thiếu nữ lả lướt xinh đẹp đi đến, băng lụa trên tay mềm mại di chuyển theo từng chuyển động. Hóa ra là Hồ Dung tài nữ! Nàng liếc mắt nhìn cô, không nghĩ hồ ly lại sống day đến vậy. Băng Băng khẽ cười, không chỉ sống day mà còn kéo luôn bầy đàn của mình. Chưa kịp ngạc nhiên thì lại có một nữ nhân mới xuất hiện, xinh đẹp không kém, nghe đồn chính là tài nữ ở vùng Giang Nam Hồ Ngọc Anh. Nàng nhướn nhướn mày, thật sự là kéo bầy đàn đến sao? Cũng trùng họ Hồ, đúng là cùng một giống loài. Nàng cũng không muốn ở lại mà đứng lên nói:" Thật ngại quá ta còn công việc phải làm a, ta xin đi trước". Bất quá chưa đợi nàng rời đi thì có một bàn tay nắm tay nàng kéo lại, nàng nhăn mặt nhìn hắn. Hắn nhìn nàng nói:" Nếu có chuyện cứ sai người đi làm, nàng đừng bận tâm về nó. Nàng ở lại đây với ta!" Nàng vẻ mặt sắp khóc nhìn lên Băng Băng, chỉ thấy Băng Băng lắc đầu, tay của cô cũng bị Tống Thiên Cảnh nắm lại không cho đi. Nàng hít thở khó khăn trừng mắt nhìn hắn, cục tức chưa kéo dài được bao lâu thì nhạc đã dừng lại. Tống Thiên Cảnh như thường lệ khen tặng cùng ban thưởng, bất quá mọi chuyện không dừng lại như thế. Hồ Dung đột nhiên nói:" Tiểu nữ nghe nói hoàng hậu cùng vương phi rất được hoàng thượng cùng vương gia yêu mến. Lại nghe nói hai người rất nhiều tài hay, không biết có thể cho tiểu nữ này mở rộng tầm mắt hay không?" Nàng cười khan đáp:" Hồ Dung cô nương nói quá rồi, ta cùng Băng Băng làm sao bằng với chức danh tài nữ của cô nương được chứ".