“Ày dô, đúng là hắn ta không thương hoa tiếc ngọc. Các nàng sợ lắm đúng không, nếu sợ đã có ta bảo vệ các nàng” giọng nói đầy bỡn cợt vang lên bên cạnh nhà giam của nàng. Nàng nhíu mày nhìn về phía đó, hóa ra là một tù nhân giống nàng, là một nam nhân. Nhìn ánh mắt đầy dục vọng của kẻ đó nàng không khỏi chán ghét, không chỉ mình kẻ đó mà dường như là cả đại lao. Phải nói đại lao này rất ít giam nữ nhân, chủ yếu là nam nhân. Hình như không được nhìn thấy ánh sáng cùng với nữ nhân mà những tù nhân ở đây có biểu hiện thèm muốn đó với nàng và Băng Băng. Băng Băng cười lạnh quét mắt nói:” Chúng ta không cần các ngươi bảo vệ. Và chúng ta không muốn nhìn thấy các ngươi dùng loại ánh mắt đó nhìn chúng ta!” Một tù nhân bật cười:” Ha ha, các nàng thật có cá tính. Bất quá đại gia đây rất thích, nào, cá tính hơn cho đại gia xem nào” Nàng cũng mỉm cười nhưng lạnh lùng nói:” Ha hả, tại sao ta phải nghe theo lời các ngươi? Ta cũng không có thời gian để nghe những kẻ tiểu nhân ra oai trước mặt mình, đều là loại người mà ta chán ghét! Biến thái!” Các tù nhân nghe vậy không khỏi tức giận đứng lên đập tay vào thanh sắt la hét:” Con ả kia, các ngươi nói ai tiểu nhân, biến thái hả?!” “ Từ khi nào đại lao này lại nhộn nhịp đến vậy?” giọng nói lạnh băng vang lên. Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ xuống đột ngột, cả đại lao dường như rơi vào hầm băng. Những tù nhân nhanh chóng rùng mình một cái nhìn người vừa bước vào. Nàng bĩu môi, là hắn! Hắn dùng ánh mắt sắc bén quét một vòng đại lao khiến những bọn vừa chọc ghẹo nàng phải run lên cầm cập. Cuối cùng hắn thu tầm mắt lại nhìn về phía nàng:” Các cô bị nhốt mà vẫn náo loạn đến vậy?” Nàng liếc nhìn nơi khác miệng lầm bầm như chửi người, hắn không để ý mà sai người bên cạnh:” Mau mở cửa!” Cửa nhà giam mở ra, có hai người áp giải nàng và Băng Băng đi ra. Nàng e dè nhìn hắn:” Huynh...!định đưa chúng ta đi đâu?” Hắn lạnh nhạt không nói chỉ nhìn nàng, nàng nhìn lại rồi thở dài, đời này tiêu thật sao? Để đến khi nàng và Băng Băng rời đi, hắn mới chậm rãi lên tiếng:” Có phải các ngươi đã quá nhàn rỗi hay không?” Một người không chịu được áp lực mà hắn tạo ra đứng phắt dậy chỉ vào hắn quát:” Ngươi muốn gì thì nói thẳng, đừng vòng vo!” Hắn khẽ liếc nhìn người đó...! Phụt...! Tù nhân đột nhiên phun một ngụm máu rồi ngã xuống, nhìn thấy cảnh tượng này những tù nhân khác không dám lên tiếng, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn hắn. Hắn lạnh nhạt phất tay áo rời đi, nhưng trước khi rời đi đã ra lệnh:” Bọn chúng cũng sống lâu rồi cũng nên thực thi bản án, không bằng chọn một ngày nào đó thành hình...?” Trong bóng tối có tiếng nói:” Vâng, thưa chủ nhân!” Nàng được đưa đến một căn phòng, bên trong không có ai. Nàng một mình ở bên trong xem xét xung quanh, đúng là có phần hơi quen thuộc...!Nàng còn đang ngẩn người thì cửa phòng mở ra, hắn chậm rãi bước vào. Nàng nhìn hắn rồi hỏi:” Huynh đây là có ý gì?” Hắn cười lạnh nhìn nàng:” Không phải cô muốn quyến rũ ta sao? Như vậy không đúng ý cô?” Nàng há hốc miệng:” Quyến rũ? Ta từ khi nào có ý định quyến rũ...!khụ...!huynh?” nàng một nữa liền hơi khựng lại, hình như lúc trước mình cũng có ý định đó thì phải...! Hắn tiến lại cạnh nàng, nàng đương nhiên là lùi lại, đến khi bị hắn bức đến cạnh mép giường không còn lùi được nữa khiến nàng phải ngồi xuống giường. Hắn ép đến cạnh nàng, hai tay chống hai bên cười yêu mị:” Ta lại nghĩ cô đang quyến rũ ta”.