Tại sao lại muốn trận đấu thứ 3 này diễn ra, một câu trả lời đơn giản là họ muốn náo nhiệt càng thêm náo nhiệt. Người chiến thắng là Lý Bạch Ngọc cũng không có ý kiến, cũng chẳng ai thắc mắc vì sao lại có để mục “đối kháng” này. Không thắc mắc không có nghĩa là không nghĩ đến, người trong cuộc dĩ nhiên đoán được nguyên nhân. Từ nhỏ, Lý Bạch Ngọc đã đòi Lý Đại Quý cho học võ, vì thương yêu đứa con gái duy nhất này nên Lý Đại Quý đã mời võ sư đến dạy. Hiện nay công phu của Lý Bạch Ngọc được xem là khá cao, đây cũng là một lợi thế để có thể hạ gục nàng… Đây chỉ là những suy nghĩ không phân trước sau của những người không biết tự lượng sức mình kia… Thể lệ của đề mục này quy định cả hai người phải mặc y phục dành cho thi đấu. Bước lên khán đài, Lý Bạch Ngọc một thân võ phục màu hồng đầy tinh tế nhưng vẫn có thể dễ dàng hoạt động, nó ôm sát cơ thể để lộ đường cong chết người. Người xinh đẹp như Lý Bạch Ngọc mặc y phục nào cũng xem là xuất sắc huống chi là bộ võ phục bình thường này, mọi người bên dưới hết lòng khen nức nở. Nàng sau đó cũng bước lên khán đài, vừa nhìn thấy nàng hắn đã nhíu mày. Nàng đây là có ý gì? Mọi người bên dưới cũng hiếu kì nhìn này. Chỉ thấy nàng mặc bộ y phục màu trắng có phần rộng rãi, nhìn rất giống với tiết y nhưng vải dày hơn. Nàng hiện không mang giày nên để lộ bàn chân trắng trắng của mình ra ngoài, tóc được cột lên gọn gàng. Y phục nàng mặc là dựa vào y phục của môn võ mà nàng đã học, chính là karate! Nhưng người ở thời này làm gì biết a, chỉ nghĩ đó là một bộ y phục cổ quái. Hắn không nhịn được lên tiếng:” Nàng rất cuộc biết mình đang làm gì không hả?” Hắn cảm thấy trong người rất khó chịu khi nàng dám ngang nhiên ăn mặc không kín đáo như vậy trước mặt những người khác, hiện giờ hắn có xúc cảm muốn nhảy lên khán đài dùng chăn quấn hết người nàng để những người kia không có cơ hội chiếm tiện nghi của nàng! Nàng làm như không sao, mặc như vầy rất thoải mái biết không? Lại nhìn nhìn võ phục của mình, vẫn còn thiếu một thứ a. Do quá gấp rút nên nàng tìm đại một bộ y phục bằng vải thô màu trắng cắt ra thành như thế này, còn về phần đai thì chưa tìm thấy. Nhìn xung quanh, ánh mắt nàng lại dừng ngay chỗ của hắn, nhìn thấy nét mặt khó chịu của hắn nàng không khỏi dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng lên tiếng:” Huynh đừng suy nghĩ nhiều quá a, huynh có thể cho ta mượn một thứ được không?” Mọi ánh mắt đều chuyển từ nàng đến hắn, ngay cả Lý Bạch Ngọc đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng cũng có phần ngờ vực với ý định tiếp theo của nàng. Hắn không suy nghĩ mà nói:” Được” Nàng cười cười chỉ chỉ vào đai lưng của hắn:” Huynh có thể cho ta mượn… khụ… đai lưng của huynh được không?” Những người ở đây nghe xong không khỏi nhướn mày, oa oa, nàng là muốn tạo điểm nhấn sao? Hắn không ngần ngại cởi đai lưng của mình rồi nhảy lên khán đài tận tay đưa cho nàng, nói:” Cẩn thận” Nàng mỉm cười:” Ta sẽ không sao đâu, vẫn còn huynh bên dưới mà. Huynh sẽ không để ta bị thương đấy chứ?” Hắn nhếch mép:” Sẽ không!” Nói rồi thân ảnh hắn liền biến mất, thoắt cái đã trở về vị trí bên dưới khán đài của mình. Lý Bạch Ngọc bên cạnh nàng tức giận đến không thở được, cô ta chỉ hận không thể đoạt lấy đai lưng của hắn và cho nàng một vài nhát kiếm trên mặt để hắn nhìn kĩ rằng ở đây cô ta là đẹp nhất! Lý Đại Quý cũng âm thầm tức giận giúp con gái mình, nhưng vẫn phải lấy lại bình tĩnh hô to:” Mời hai thí sinh chọn vũ khí của mình, sau đó hãy khởi động để bắt trận đấu!” Lý Bạch Ngọc thanh nhã đi đến kệ đựng đầy vũ khí, nhẹ lướt bàn tay rồi chọn lấy một thanh kiếm, thanh kiếm mang kiểu dáng tinh tế nhưng không kém phần sắc bén, rất hợp với Lý Bạch Ngọc. Thử vài đường kiếm, thật sự làm lóa mắt người xem, chỉ một chữ “Suất” để hình dung. Còn về phía nàng… Chậc, theo quan niệm khởi động của nàng chính là như thế này… Xoay cổ tay cổ chân, sau đó xoay vai, xoay cánh tay, ép dọc a, ép ngang a ép ngang. “…” Một ảnh vệ không nhịn được ghé sát Nhất Phong hỏi:” Nhất Phong, ta thấy vương phi có những cử chỉ… khụ… chính là không nói nên lời”.