Kế Hoạch Được Sủng Ái FULL
Chương 29
Hắn nhìn nàng:” Nàng muốn…?”
Nàng gãy gãy đầu, nó có chút xấu hổ a, nam nhân thì không nói nhưng nữ nhân như nàng thì… “ Khụ, huynh có thể cho xe dừng lại ở con suối nào gần đây không? Hay chỗ nào có nước ấy, ta muốn… đi tắm…”
Hắn nhướn mày nhìn nàng rồi vén màn nói với ám vệ đang đi bên cạnh xe ngựa.
Đợi chốc lát thì phía trước liền xuất hiện một con suối, do không muốn làm chậm trễ hành trình nên nàng và Minh Ngọc phải nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Hai nữ nhân tắm rửa đương nhiên cả đám người nam nhân kia phải tránh mặt, tốt nhất là nên tránh xa xa một tí.
Bọn ám vệ kia cũng không muốn ở gần đấy, nhất là một trong hai người nữ nhân kia lại là nương tử của vương gia, dù không có tí loại cảm xúc không đứng đắn đó nhưng họ vẫn quyết định đi ra xa…
Nước suối rất mát nha, nàng cùng Minh Ngọc để lại y phục trên bờ rồi đi xuống suối.
Nàng không quen cảm giác không một mảnh vải che thân nơi thiên nhiên này nên quyết định vẫn mặc bộ đồ lót mà đi thẳng xuống dưới, Minh Ngọc cũng không ngoại lệ.
Suối này cao ngang đến ngực nàng lại rất trong có thể nhìn thấy mấy hòn đá cuội bên dưới, dòng nước mát làm xóa tan bao mệt mỏi của một ngày đường, nàng chậm rãi thở ra đầy hưởng thụ.
Cũng chính vì thế mà tâm tính trẻ con lại dâng trào, nàng dùng tay hất nước về phía Minh Ngọc làm cả mặt của Minh Ngọc một trận ướt đẫm.
Minh Ngọc cũng vui thích hất nước trở lại, cứ thế tiếng cười khanh khách của hai người vang lên.
Đương nhiên tiếng cười đó bọn người của hắn không nghe thấy, hay nói cách khác chỉ có bọn người ám vệ mà thôi, hắn cũng chỉ nghe được một chút.
Là người luyện võ lại có nội lực nên thính lực của bọn người đó rất tốt vì thế họ tìm nơi xa một chút để họ không nghe thấy âm thanh nào đó không tốt.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
Có một điều mà họ đã bỏ qua, chính là sơn tặc! Nàng và Minh Ngọc vẫn đang mải mê chơi trò tạt nước với nhau, không cẩn thận nàng lùi về phía sau lại gặp một hòn đá cuội trơn nhẵn làm nàng trượt chân ngã xuống nước.
Minh Ngọc cười ha hả khi thấy nàng gặp họa, phải nói nàng uống không ít nước a, nàng từ trong nước ngoi lên trừng mắt nhìn người nào đó thấy mình bị nạn mà không giúp.
Đang muốn nói vài lời bất mãn thì nghe được tiếng động trên bờ hai người liền quay lại.
Chỉ thấy nơi đó có một đám người, toàn là nam nhân thân hình thô kệch tay mang mã đao đang nhìn hai người nàng.
Một tên trong số chúng cười lớn:” Ha ha ha, không nghĩ đến là nữ cải nam trang, chúng ta hôm nay thật may mắn gặp được hai mĩ nhân ở đây… Ha ha ha, mau theo chúng ta về nào, ta sẽ phong các nàng làm áp trại phu nhân! Ha ha ha…”
Nụ cười chứa đầy sự hưng phấn, đôi mắt lại là một mảnh dơ bẩn nhìn chằm chằm vào thân thể của nàng cùng Minh Ngọc, trên tay của tên sơn tặc đó còn cầm y phục của hai người đã để trên bờ, thật sự làm người ta cảm thấy kinh tởm!
Nàng nhíu mày nhìn bọn chúng, thân thể Minh Ngọc một trận run rẩy, dù có sợ hãi đến đâu thì thân phận là tôi tớ như Minh Ngọc vẫn quyết bảo vệ tiểu thư đến cùng! Minh Ngọc che chắn trước mặt nàng, nàng có thể nhận ra đôi vai nhỏ nhắn kia đang run lên vì sợ hãi.
Là một nữ tử chưa kết hôn nay lại phô bày cả người ra trước mặt đám nam nhân kia thì Minh Ngọc thật sự ủy khuất, dù cả hai người vẫn còn đang mặc y phục (đồ lót cổ trang) nhưng thấm nước như vậy không phơi bày mới lạ.
Ý nghĩ đó chỉ có người thời này mà thôi, còn nàng thì chỉ xem đó như mặt bikini tắm biển với cả còn có mảnh vải bó ngực đằng trước, nàng đương nhiên không sợ.
Nàng vỗ vỗ vai Minh Ngọc rồi đi về phía trước che chắn cho Minh Ngọc lạnh giọng nói:” Các người muốn gì?!”
Bọn chúng lại cười phá lên một trận, tên sơn tặc đang cầm y phục của nàng đưa lên mũi, ngửi… Toàn thân nàng một trận nổi da gà, nhưng tên kia lại không thèm quan tâm đến cảm xúc của nàng mà khen ngợi:” Thật thơm…”
“ Tiểu… tiểu thư…” Minh Ngọc bị dọa không ít, khóe mắt cũng đã một mảnh hồng hồng.
Nàng nhẹ giọng:” Yên tâm”
Bọn sắc lang ghê tởm này hôm nay tới số rồi! Ánh mắt nàng càng thêm lạnh băng, bọn chúng không biết sợ hãi mà còn dám nói:” Mĩ nhân, ta đến tắm cùng nàng!”
Nàng còn đang định lên bờ dạy cho bọn chúng một bài học thì bọn chúng đã nạp mạng đi xuống nước, dù trên bờ hay dưới nước nàng đều chơi tất, phải nói cơn giận của nàng đã đến cực điểm!
Nhưng ngón chân của bọn chúng còn chưa đặt xuống nước thì hai bóng đen vút qua, nhanh chóng mang nàng đã rời khỏi mặt nước… Nàng nhướn mày nhìn bọn sơn tặc kia lại ngã rạp dưới đất, trên cổ còn hiện lên một đường chỉ nhỏ màu đỏ tươi….
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
10 chương
174 chương
213 chương
13 chương