Chuyện của Tiết Mạch dẫn tới oanh động không nhỏ, y một vô danh tiểu tốt đạo nhái không có bao nhiêu người sẽ chú ý, nếu không phải có liên quan với Hạ Lập Nhân, đoán chừng không mấy sẽ để ý.
Trên mạng không ít người thuyết âm mưu, nói Hạ Lập Nhân là cố ý chỉnh Tiết Mạch, đều quen biết lâu như vậy, Hạ Lập Nhân nhất định là sau khi xem qua tác phẩm Tiết Mạch mới quyết định giúp y mở triển lãm tranh, lúc trước vẫn rất tốt, gần sát khai mạc mới nói đối phương đạo nhái, trên thế giới nào có chuyện trùng hợp như vậy, Hạ Lập Nhân cùng Thẩm Ninh ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, nếu như tác phẩm của người khác giống với tác phẩm của Thẩm Ninh, hắn có thể nhìn không ra? Khẳng định đã sớm nhìn ra, cho nên hắn nhất định là cố ý! Tiết Mạch này thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo, muốn mượn bắt chước theo Thẩm Ninh thượng vị, cuối cùng nhưng tự hãm hại mình thảm!
Trên cái thế giới này vĩnh viễn không thiếu vua não bổ thông minh, thiên mã hành không một não bổ, lại là liền ra một trò hay.
"Ta cảm thấy Hạ Lập Nhân khẳng định đặc biệt yêu Thẩm Ninh, sự thật thắng hùng biện, hắn đây rõ ràng là vì Thẩm Ninh trút giận phân trần a, nhất định là muốn vãn hồi, Tiết Mạch Kia cũng là ngốc, y nhất định là muốn lợi dụng Thẩm Ninh thượng vị, ai biết vẽ hổ không thành ngược lại giống chó, hiện tại biến thành trò cười, còn liên lụy tới tiền đồ của mình.
"Ta cảm giác ta muốn bị đánh mặt rồi, lúc trước còn cảm thấy Hạ Lập Nhân khẳng định có tân hoan khác rồi, không nghĩ tới vậy mà còn có cái này truyền ra, thật là hù chết bổn bảo bảo rồi."
"Ta nghe tin tức nhỏ nói, mấy tá phẩm đạo kia của Tiết Mạch đều là Hạ Lập Nhân bày mưu tính kết vẽ đấy, hắn nói thích, Tiết Mạch liền vẽ rất nhiều, hắn nhất định là cố ý! Đừng hỏi ta nguồn tin tức, thiên cơ không thể lộ ~"
"Ta đã não bỏ ra một loại si tình, Hạ Lập Nhân này cũng quá phúc hắc đi, giết người không thấy máu, Tiết Mạch kia thật là xui xẻo."
"Nhìn cá tính kia của hắn liền biết không dễ chọc, Thẩm Ninh đối với hắn như vậy hắn còn quyết một lòng, đây tuyệt bích là chân ái a, nếu như có nam nhân như vậy yêu ta, ta khẳng định gả cho hắn!"
......
Ngoại trừ thảo luận về tình cảm hai người, hai ngày nay mọi người thảo luận về tác phẩm của Thẩm Ninh cũng rất nhiều, có tin tức các tác phẩm của Thẩm Ninh dính líu tới bị đạo nhái bị tuồn ra ngoài, phần lớn đã đươc tư nhân cất giữ, một số ít được cất giữ ở nhà trưng bày mỹ thuật, đều ghi rõ ra giá trị đại khái, đặc biệt là của tư nhân cất giữ, so với lúc trước tăng lên gấp mấy lần.
Tin tức trong ngước xào tới nóng hừng hực, nhưng nhân vật chính của sự kiện Thẩm Ninh cũng không cho ra đáp án, anh lúc ở Nhật Bản nghe Liễu Dật nói đến chuyện này cũng chỉ là nha một cái, tâm tình cũng không có sóng quá lớn, giống như không có liên quan tới anh vậy.
Không phải là độc nhất vô song, gần đây Thẩm Ninh nhất định muốn trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của mọi người.
Sau khi Tiết Mạch bị tung ra đạo nhái tác phẩm của Thẩm Ninh không mấy ngày Liễu Dật giúp Thẩm Ninh đệ trình tác phẩm đoạt giải kia, hơn nữa còn là giải thưởng lớn cấp quan trọng!
《Ánh sáng 》đạt giải vàng của triển lãm mỹ thuật hội họa quốc tế bảo tàng Louvre!
Triển lãm mỹ thuật này đã có hơn trăm năm lịch sử rồi, là một trong những triển lãm nghệ thuật quan trọng nhất của Paris thậm chí toàn bộ thế giới, tác phẩm đoạt giải hàng năm đều là do hơn 10 vị nghệ thuật gia nổi tiếng bỏ phiếu kín bình ra, mấy trăm tác phẩm dự thi, từ đó chọn ra giải vàng bạc đồng.
Thẩm Ninh đạt được chính là giải vàng hội họa, nghệ thuật gia Trung Quốc là thường khách đạt giả của triển lãm mỹ thuật này, mấy năm trước thầy Ngô Vi Sơn quán trưởng của mỹ thuật quán Trung Quốc đạt được giải vàng điêu khắc.
Theo tuổi của Thẩm Ninh, có thể đạt được giải này thật quá không dễ dàng, anh thật sự quá trẻ tuổi.
Sau đó đúng dịp chính là mới vừa gặp phải sự kiện bị đạo nhái, hiện tại lại đạt giải thưởng lớn, danh tiếng của Thẩm Ninh có thể nói là nhất thời vô lượng, lên đầu đề của các truyền thông lớn trong nước, ở toàn bộ thế giới đều phát ra hào quang của nghệ thuật gia thanh niên Trung Quốc, đánh giá của mọi người đối với anh tới độ cao chưa từng có.
Đánh giá về 《Ánh sáng 》 vô cùng tốt, mọi người đều nói đây là kiệt tác tối cao trong sự nghiệp sáng tác của Thẩm Ninh, nghe nói tất cả bình ủy đều bỏ cho bức tranh này một phiếu, là tác phẩm giải vàng không có chút nào tranh cãi của triển lãm mỹ thuật năm nay, có vài vị bình ủy lúc được phỏng vấn tỏ vẻ, bọn họ chỉ nhìn lần đầu tiên đã bị bức họa này rung động sâu sắc rồi, đôi mắt trong bức tranh kia bọn họ vĩnh viễn đều quên không được.
Trong ngoài nước nhiều mỹ thuật quá muốn xin mua bức tranh này, càng đừng nói rất nhiều bức của tư nhân cất giữ.
Bất quá đáng tiếc chính là Thẩm Ninh cũng không có tự mình đi nhận giải, mà là cho người nhận thay, cũng không tỏ vẻ ra ý đồ muốn bán tranh, bản thân anh đã biến mất trước mặt truyền thông lâu rồi, hơn một năm chỉ có tác phẩm triển lãm, chưa từng lộ mặt qua, ảnh minh họa trong tin tức cũng là hình của anh từ rất lâu trước đó.
Ngoại hình tốt, có khí chất, quan trọng hơn là có tài hoa, cộng thêm tình cũ cùng phú hào Hạ Lập Nhân, người truy phủng anh là càng ngày càng nhiều, chủ yếu nhất chính là thể hiện trên giá trị tác phẩm của anh, có tin đồn, người cất giữ tác phẩm 《Cô gái 》 nổi tiếng của anh sắp sửa bán ra bức tranh này, nghe nói không lâu sau sẽ tiến hành bán đấu giá, giá tiền trong dự đoán so với mấy ngày trước chuyện kia của Tiết Mạch tuôn ra lại cao gấp mấy lần, những tác phẩm khác cũng toàn bộ tăng giá trị.
Tất cả tác phẩm lúc trước Thẩm Ninh công khai đều được tư nhân hoặc là mỹ thuật quán cất giữ, anh mấy năm trước năng suất rất cao, hai năm gần đây sản lượng chợt giảm xuống, nhưng chất lượng cũng rất cao, họa phong có thay đổi rất lớn, hơn nữa anh ẩn thân, mọi người đều suy đoán anh gặp phải chuyện igf, trên tâm cảnh xảy ra thay đổi trọng đại, mặc kệ cái khác, ít nhất loại chuyển biến này đối với nghệ thuật là có ích, thậm chí rất nhiều người cảm thấy Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân chia tay là quyết định chính xác nhất cuộc đời này, nếu không hơn nửa sẽ không còn trẻ như vậy liền đạt được thành tựu lớn như vậy, trước kia chính là quá mức bảo thủ không chịu thay đổi mới không có đột phá, nghệ thuật gia quả nhiên cần phải không chịu gò bó mới rất có lợi cho sáng tác, Hạ Lập Nhân là một thương nhân, thương nhân trọng lợi, thượng tính phụ thuộc liền không phối được với nghệ thuật, tuyệt bích sẽ làm trở ngại sáng tác của Thẩm Ninh a!
Hạ Lập Nhân đối với mấy cái này thuyết pháp không có hứng thú, tình cảm thì không cách nào do con người khống chế, cùng Thẩm Ninh chia tay lâu như vậy, hắn dạng lời gì đều nghe qua rồi, đã sẽ không quá để ý nữa, cái nhìn của người khác cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có quyết định cùng lựa chọn của Thẩm Ninh.
Lúc tin tức tác phẩm 《Tuyệt vọng 》 của Thẩm Ninh đoạt giải Hạ Lập Nhân cũng không có suy nghĩ nhiều, Thẩm Ninh luôn luôn tích cực hướng về phía trước đột nhiên sáng tác loại tác phẩm này có thể vừa vặn gặp được linh cảm, cũng không nhất định là xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn bức 《Ánh sáng 》 này, Hạ Lập Nhân dám khẳng định, Thẩm Ninh nhất định là xảy ra chuyện gì!
Trong đầu rất hỗn loạn, chuyện vẫn luôn nghĩ không thông hình như có chút manh mối rồi, nhưng lại tìm không ra điểm có tính mấu chốt, Thẩm Ninh nhất định là có chuyện gì gạt hắn! Hắn quyết định liên lạc với Liễu Dật, Liễu Dật một hai năm gần đây qua lại với Thẩm Ninh tới rất gần, khẳng định biết chút gì, hắn đã đem người điều tra Liễu Dật dời đi rồi, cho nên hành trình của Liễu Dật mấy tháng gần đây hắn cũng không phải là quá rõ ràng, còn không biết Thẩm Ninh đi Nhật Bản.
Bởi vì đạt giải thưởng quan trọng như thế, Liễu Dật cảm thấy hẳn là hảo hảo ăn mừng, Thẩm Ninh đến Nhật Bản chừng mấy ngày rồi, bởi vì chuyện giải phẫu vẫn luôn rất khẩn trương, Liễu Dật nói muốn dẫn anh ngâm suối nước nóng thả lỏng, hắn biết một khách sạn nghỉ phép có suối nước nóng rất nổi danh.
Maynard cùng Fukushima Kenzo đều rất đồng ý cái đề nghị này, ngâm suối nước nóng đối với Thẩm Ninh rất có lợi, Thẩm Ninh vừa làm tỉ mỉ kiểm tra thân thể, chuyện giải phẫu chữa bệnh nhóm nhỏ còn phải căn cứ vào báo cáo kiểm tra mới nhất đặt ra phương án tường tận hơn, tạm thời vẫn không thể tiến hành.
Cho nên Thẩm Ninh liền bị Liễu Dật kéo đi ngâm suối nước nóng.
Thời gian này đi Nhật Bản ngoại trừ Thẩm Ninh và Liễu Dật, còn có hai người khác — Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo.
Bọn họ kết hôn đã lâu rồi, con cũng sắp một tuổi, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn chưa có trải qua trăng mật, Trịnh Cảnh Đồng lăn qua lăn lại thật lâu mới nhận được đồng ý của Phó A Bảo, hai người đến Nhật Bản hưởng tuần trăng mật, bởi vì vừa vặn gặp được đại hội cosplay anime mùa đông cuối tháng 12.
Phó A Bảo là người yêu thích anime, hơn nữa đam mê điên cuồng cosplay, cậu đến Nhật Bản mục đích chủ yếu nhất không phải là hưởng tuần trăng mật, mà là mua mua mua! Hôm đó hành hạ thường dân Trịnh Cảnh Đồng này thê thảm.
Sau khi tham gia xong lễ thánh Anime hai người đến Kyoto, vào ở chính là một khách sạn nghỉ phép có suối nước nóng nổi tiếng.
Đúng dịp chính là, vừa lúc vào ở cùng một nhà với Thẩm Ninh.
Hai người ngày đó vào ở, liền ở đại sảnh đụng phải Thẩm Ninh.
Phó A Bảo nheo mắt lại nhìn lại nhìn, không xác định mình có nhận lầm hay không, cho nên đẩy đẩy Trịnh Cảnh Đồng bên cạnh: "Anh xem người ngồi ghế salon kia có phải nhìn rất quen mắt hay không?"
Trịnh Cảnh Đồng theo phương hướng Phó A Bảo chỉ nhìn sang, sau đó chân mày liền nhíu lại, đây không phải là Thẩm Ninh sao.
"Em nhớ không lầm, đây là Thẩm Ninh đi, bạn trai của anh trai của chị Hạ Tình." Hạ Tình hiện tại sắp là chị dâu mình rồi, Phó A Bảo dĩ nhiên nhớ tới rõ ràng.
"Xuỵt." Trịnh Cảnh Đồng bảo Phó A Bảo nhỏ giọng một chút, y sợ bọn họ nói chuyện để cho Thẩm Ninh nghe được, "Bọn họ chia tay đã lâu, không phải là còn lên tin tức sao, gần đây đều nháo tới rất lợi hại, em đã quên rồi?"
Phó A Bảo đầy mặt giống như nhìn thằng ngốc nhìn Trịnh Cảnh Đồng, "Em đương nhiên biết a, nhưng là em nhìn ra được, anh trai chị Hạ Tình rõ ràng vẫn còn thích Thẩm Ninh, em đây cái khác không được, nhưng ánh mắt rất tốt!"
Trịnh Cảnh Đồng hắc tuyến, tốt tốt tốt, tốt cái sợ len, em nhìn người ánh mắt không phải luôn rất kỳ ba sao, cũng là rơi vào anh đây, mới hơi cứu vãn ánh mắt em một chút!
Bất quá tình huống của Hạ Lập Nhân Phó A Bảo ngược lại nói không sai, hắn quả thật còn thích Thẩm Ninh, đáng tiếc Thẩm Ninh đã cùng người khác ở cùng một chỗ, y lúc ấy còn bất bình thay Hạ Lập Nhân, bất quá chuyện tình cảm như vậy, thật không phải là giảng đạo lý là có thể giải quyết, ai......
Đến bây giờ Trịnh Cảnh Đồng còn tưởng rằng Thẩm Ninh cùng Liễu Dật có liên quan tới.
Y và Hạ Lập Nhân là bạn tốt, trước kia cùng Thẩm Ninh quan hệ cũng vẫn được, bất quá bây giờ hai người kia tan rồi, y liền không làm cho người ta chán ghét mà đi tới chào hỏi, tránh cho lúng túng khó xử.
Thẩm Ninh hai mắt vô thần mà nhìn về phía cửa lớn, không biết anh đang nhìn cái gì, sau đó một người đàn ông đột nhiên đi tới ở bên tai Thẩm Ninh nói cái gì đó, sau đó hai người liền kết bạn rời đi, hẳn là đặt phòng xong rồi.
Phó A Bảo nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thẩm Ninh một hồi, sau đó cau mày nói: "Anh có cảm thấy bộ dạng Thẩm Ninh có chút kỳ quái hay không?"
Trịnh Cảnh Đồng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng là cụ thể chỗ nào kỳ quái y nói không ra, lực chú ý chủ yếu của y đều đặt ở trên người bên cạnh Thẩm Ninh, đó là Liễu Dật, bạn đầu vẫn là bạn bè với Hạ Lập Nhân, bạn học cũ, giao tình thật nhiều năm, nhưng bởi vì Thẩm Ninh tan vỡ rồi, nói tới còn rất thổn thức.
Hôm sau sau khi rời giường Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo chuẩn bị đi cảnh điểm gần đó chơi, lúc ở đại sảnh bọn họ lại gặp Thẩm Ninh và Liễu Dật, Liễu Dật ở quầy làm cái gì đó, Thẩm Ninh ngồi ghế salon một bên chờ, Phó A Bảo nhìn chằm chằm Thẩm Ninh không rời mắt, cậu càng nhìn trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, sau đó kéo kéo cánh tay Trịnh Cảnh Đồng: "Cảnh Đồng, em sao thấy mắt Thẩm Ninh thật kỳ quái a, ánh mắt nhìn vật rất kỳ quái, như thế nào giống như mù."
Trịnh Cảnh Đồng híp mắt nhìn Thẩm Ninh thật lâu, bọn họ cùng Thẩm Ninh dạ mặt đối mặt, theo thường lệ bị người nhìn chằm chằm như vậy, người bình thường đều sẽ cảm giác kỳ quái, nhưng là Thẩm Ninh lại không có bất kỳ phản ứng nào, Trịnh Cảnh Đồng quay đầu cùng Phó A Bảo liếc nhau một cái, Phó A Bảo che miệng lại, trời ạ, sẽ không thật sự bị cậu nói trúng đi!
"Ách...... Hạ Lập Nhân hắn biết không?" Phó A Bảo kỳ thực đã biết đáp án rồi, nhưng cậu vẫn là không nhịn được hỏi Trịnh Cảnh Đồng.
"...... Cậu ấy không biết." Trịnh Cảnh Đồng nhìn qua có chút khổ sở.
"......" Phó A Bảo nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cậu trầm mặc thật lâu, sau đó kéo kéo tay áo Trịnh Cảnh Đồng: "Vậy chúng ta có nên nói cho hắn biết hay không?"
"Anh không biết, có lẽ Thẩm Ninh cậu ấy cũng không muốn cho Lập Nhân biết." Trịnh Cảnh Đồng thấy Liễu Dật xoay người liền vội vàng kéo Phó A Bảo rời đi.
Phó A Bảo một bước quay đầu ba lần nhìn Thẩm Ninh, trong lòng suy nghĩ nhất định phải làm chút gì cho phải.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
33 chương
65 chương
352 chương
182 chương