"Cảnh Đồng a, con phải chăm sóc thật tốt A Bảo, ngàn vạn không thể để cho nó bị đụng đầu, đừng để nó uống lạnh, còn có rất nhiều món ăn ăn kiêng." Vu Thư đối với con trai mình dặn đi dặn lại, nói xong còn cầm một quyển sách nhỏ đi ra, "A, ăn kiêng gì đó đều ở phía trên."
Trịnh Cảnh Đồng làm như bảo bối đem quyển sách nhỏ cất đi, sau đó trên xe xem thật kĩ, đây là lần đầu tiên y cùng A Bảo cùng nhau ăn cơm ni.
Vu Thư nói xong Phó Trạch Văn liền tiến tới cửa sổ xe hạ thấp giọng hung ác nói: "Không cần tớ nói cậu cũng biết phải làm sao chứ? Đi ăn cơm thì đi ăn cơm, nếu để người khác sinh khí với A Bảo nhà tớ, chuyện kết hôn ngay cả bàn bạc cũng không cần bàn!"
"Cậu yên tâm, tớ khẳng định không thể." Trịnh Cảnh Đồng nhìn Phó A Bảo bên cạnh lắc lư chân ngâm nga bài hát trong lòng ngọt xì xì.
Cuối cùng Phó Trạch Văn lại dặn dò tài xế đi chậm một chút mới bất đắc dĩ thả người đi.
Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo đều ngồi ở chỗ phía sau xe, một lắc lư chân ngâm nga bài hát, một thì tâm tình tháp thỏm không nhúc nhích, hai người cách nhau rất xa, đây là yêu cầu cường liệt của Phó A Bảo, vì thế bầu không khí trong xe kỳ quái.
Phó A Bảo ngâm nga bài hát một chút đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Em thật nhiều ngày không có đăng weibo, anh để em đăng Weibo đi." Cậu báo tài khoản Weibo của mình, cậu sau này không thể tùy tiện lên mạng, chỉ có thể để Trịnh Cảnh Đồng thao tác thay thế.
"Ách..." Trịnh Cảnh Đồng cầm điện thoại di động không biết nên nói cái gì cho phải, "Anh không có Weibo."
"Không có?" Phó A Bảo chớp chớp mắt, "Là trong điện thoại di động không có cài Weibo hay là không dùng Weibo a?"
"Không dùng." Trịnh Cảnh Đồng có chút ngượng ngùng, "Anh bình thường không quá quan tâm tới phương diện thứ này."
"Ngay cả Weibo cũng không có, anh sao lại quê mùa như vậy a!" Phó A Bảo một mặt ghét bỏ mà nhìn Trịnh Cảnh Đồng, "Anh cái này cũng không, còn có thể hi vọng anh cái gì?"
"Anh hiện tại liền cài!" Trịnh Cảnh Đồng vội vã cài đặt Weibo xuống, tâm nói mình cũng xác thực quá quê mùa, phải tích cực thu hẹp sự khác nhau của mình và A Bảo, không phải vậy em ấy liền ghét bỏ mình lớn tuổi.
Phó A Bảo thỏa mãn gật đầu, vẫn tính toán có chút giúp đỡ.
Rốt cục cài đặt xong Weibo, Trịnh Cảnh Đồng bấm tài khoản và mật mã Phó A Bảo cung cấp đăng nhập, y vẫn là lần đầu dùng Weibo, liền sơ qua nghiên cứu một hồi, Phó A Bảo thật sự đăng thật nhiều Weibo, y có xem cũng xem không hiểu, cũng chỉ có phần liên quan tới đồ ăn còn có thể xem, gần như hiểu rõ lại hỏi: "Đăng cái gì?"
"Ân..." Phó A Bảo ôm tay suy nghĩ một phen, "Viết thế này, tôi đã trải qua áp chế khó khăn nhất trong cuộc đời."
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Đừng nói cho mình là cái áp chế khó khăn chính là mình...
"Sách, anh nhìn em cái gì, viết a!" Phó A Bảo lại bắt đầu ghét bỏ Trịnh Cảnh Đồng tay chân chậm chạp, "Chờ một chút, em muốn đổi một chút."
Trịnh Cảnh Đồng thở ra một hơi, y cũng cảm thấy cần đổi một chút, cái gì mà áp chế khó khăn, y mới không phải áp chế khó khăn ni.
Bất quá y mấy giây sau liền hối hận rồi, bởi vì còn không bằng không thay đổi ni!
"Đổi thành như vậy." Phó A Bảo hắng giọng, "Tôi đang trải nghiệm áp chế khó khăn nhất trong cuộc đời, thế nhưng tôi quyết định chịu khổ, tôi tin, trải qua chuyện này, tôi sẽ trở nên càng thêm thành thục thận trọng."
"Được rồi, cứ như vậy đi." Phó A Bảo nói xong còn âm thầm gật đầu, cậu cảm giác lời này của mình nói tới vẫn thật là không tệ.
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Y có thể trăm phần trăm xác định, câu nói áp chế khó khăn và chịu nhục của Phó A Bảo đều là liên quan tới y, đây thật sự là thái độ muốn kết hôn?
Có điều miễn cho sau đó Phó A Bảo không vui, Trịnh Cảnh Đồng vẫn là nói với mình, quên đi, gù sao cũng không chỉ mặt gọi tên, đăng liền đăng, "Được rồi, đăng xong."
Phó A Bảo phi thường hài lòng, nghĩ nghĩ, mang thai cũng không tất cả là chuyện xấu, chí ít nhiều chuyện không cần tự mình dính dáng, có người làm giúp ni, "Sau này ăn cơm anh cũng phải chụp ảnh cho em, anh cũng thấy đấy, weibo của em trong đó có rất nhiều đều là đồ ăn, sau khi mang món ăn ra anh cũng phải chụp cho em xong đăng Weibo."
"Được, em yên tâm, khẳng định đầy đủ!" Chỉ là đăng ảnh đồ ăn mà thôi, so với vừa nãy, cái Weibo kia, quả thực là tiểu case!
Tiếp theo hai người không biết nói cái gì, có lẽ là liên quan tới mang thai, Phó A Bảo rất dễ dàng liền ngủ, cậu lên xe không bao lâu liền buồn ngủ, hiện tại hơn 5 giờ, là cao điểm tan tầm, nhất định phải kẹt xe, chắc 1 tiếng nữa cũng không tới được Hiên Hoa, Trịnh Cảnh Đồng liền chỉnh ghế tựa xe, để Phó A Bảo nằm xuống, cũng đắp chăn mỏng lên cho cậu, "Em ngủ một lúc, đến anh gọi em."
"Nha." Phó A Bảo buồn ngủ liền ngoan ngoãn hơn nhiều, cậu nằm xuống liền chẹp miệng điều chỉnh tư thế ngủ liền nhắm hai mắt lại.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn trong lòng một trận ấp áp, y thích cái cảm giác này, rất ấm áp, gương mặt Phó A Bảo lúc ngủ rất ngoan ngoãn đáng yêu, Trịnh Cảnh Đồng trong lòng mềm mại lúc người này tỉnh giống như là con nhím nhỏ mang đầy gai, lúc ngủ giống như là con thỏ nhỏ.
Phó A Bảo ngủ, Trịnh Cảnh Đồng ngồi ở bên cạnh nhìn cuốn sách nhỏ vừa nãy mẹ mình đưa cho, cố gắng nhớ kỹ từng chữ bên trong, món gì không thể ăn, món gì có thể ăn nhưng không thể phối hợp với món khác, món gì có thể ăn nhưng không thể ăn nhiều... vân vân vân vân.
Lúc mới đầu thì rất tốt, không quá 10 phút Trịnh Cảnh Đồng liền hắc tuyến rồi.
Tư thế ngủ của Phó A Bảo thật sự là quá kém, tay chân lúc nãy còn đặt rất tốt bây giờ đã trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người đều nghiêng ngả, miệng thì mở ra, khi thì lại ngậm lại, đôi khi còn chẹp miệng rì rầm hai tiếng, thảm cũng bị đạp rớt xuống, giống như heo nhỏ.
Trịnh Cảnh Đồng không thể làm gì khác hơn là nhặt thảm lên lần nữa đắp lên cho Phó A Bảo, thật là gia hỏa khiến người ta bận tâm, ngủ một mình khẳng định bị cảm đi, xem ra sau này tốt hơn vẫn là nên cùng phòng với em ấy, miễn cho lại đá loạn lung tung, vừa vặn chăm sóc em ấy.
Phó A Bảo vô ý thức túm chặt thảm, miệng cong lên, sau đó ngốc nghếch cười vài tiếng, giống như là mơ tới chuyện gì đó hài lòng.
Trịnh Cảnh Đồng cũng hơi nhếch miệng, xem ra dáng vẻ tâm tình của Phó A Bảo thật không tệ, kết hôn với mình cũng nhất định là xuất phát từ tự nguyện đi, trong miệng em ấy còn nói lời ghét bỏ mình, kỳ thực vẫn là rất thích chứ? (tác giả: ←_← não bổ là một bệnh)
Lúc 6h40 xe cuối cùng cũng tới chỗ cần tới, Trịnh Cảnh Đồng khom người xuống dùng khăn ướt xoa xoa mặt cho Phó A Bảo, nhẹ nhàng gọi cậu, "A Bảo, chúng ta tới rồi."
Trên mặt bị ướt nhoẹt xoa xoa một lần Phó A Bảo liền thanh tỉnh, nhắm mắt một tiếng cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều, cậu xoa xoa mắt ngồi xuống, "Đến a?" Cậu lại xoa xoa cái bụng, rất đói bụng rồi.
"Ân, xuống xe đi." Trịnh Cảnh Đồng bước xuống xe trước, sau đó lại bung ô, hiện tại bên ngoài rất nóng, y sợ A Bảo bị nắng chiếu, tuy rằng nơi dừng xe cách phòng ăn cũng không tới vài bước đường, thế nhưng y vẫn đau lòng ni.
Chỗ ngồi của Đổng Mạn vừa vặn là gần cửa sổ, cô ngẩng đầu vừa vặn liền thấy cảnh Trịnh Cảnh Đồng bung dù cho người khác, cô dụi dụi mắt, cảm giác mình có thể là xuất hiện ảo giác, Trịnh Cảnh Đồng sẽ bung ô cho người khác?
Đừng có nói đùa! Y bây giờ là người đứng đầu Trịnh thị, ai dám để y bung dù?!
Trừ phi là trưởng bối trong nhà, nhưng Đổng Mạn thấy rất rõ ràng, đó chính là đứa nhỏ! Là dáng vẻ học sinh cấp 3!
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
11 chương
15 chương
3 chương
10 chương
29 chương
100 chương
13 chương