A Bảo tới đây vừa ra phản chiến thật là khiến cho người nhà họ Phó không biết nên nói cái gì cho phải, nhân vật chính cũng không phối hợp, bọn họ rốt cuộc là đang chiến đấu với cái gì a!
Trịnh Cảnh Đồng vào giờ phút này tâm tình kích động, đây là lần đầu tiên sau sự kiện phát sinh kia Phó A bảo mới thân cận y ni, thế mà lại chủ động ngồi xuống bên cạnh y, "A Bảo, anh..."
"A Bảo, mau trở lại!" Trịnh Cảnh Đồng vừa mới nói được nửa câu đã bị Phó Trạch Văn cắt đứt, Phó Trạch Văn ngồi đối diện cau mày, hắn thấy A Bảo ngồi bên người Trịnh Cảnh Đồng sẽ không thoải mái.
"Hừ!" Phó A Bảo nguẩy đầu, vẫn cứ không phối hợp.
Trán Phó Trạch Văn gân xanh hằn lên, xú tiểu tử này thực sự là phản trời rồi! Kết hôn đâu có thể tùy tiện như vậy, không nghĩ tới hảo hảo sinh sống, lại muốn tới nhà đối phương để hành hạ người ta, còn có thể tốt hay không chứ?!
Trịnh Cảnh Đồng một bên nhìn thấy bộ dáng Phó Trạch Văn như vậy liền thay A Bảo ủy khuất: "Trạch Văn, đây là cậu không đúng, A Bảo hiện tại là đang mang thai, cậu sao có thể dùng âm thanh lớn như vậy với em ấy được chứ, vạn nhất em ấy bị giật mình thì làm sao bây giờ! Cậu bình thường không phải cũng vẫn nói chuyện với em ấy như thế đấy chứ?" Y thương xót A Bảo a, sống ở Phó gia vậy mà cuộc sống như thế sao? Vẫn là mau mau mang về nhà hảo hảo bảo bối mới được.
Phó A bảo vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, không sai không sai, lão ca thực sự là quá dữ tợn! Anh cứ luôn thế này người ngoài nhìn thấy khẳng định cho là em ở nhà không có địa vị a! Có điều họ Trịnh cũng không phải thứ gì tốt a, lão ca của tôi mà anh có thể nói sao! Thực sự là phản trời rồi! Cậu mạnh mẽ trừng mắt với Trịnh Cảnh Đồng.
Trịnh Cảnh Đồng: "..." T_T Anh lại làm sai chỗ nào, A Bảo em không phải tán đồng anh vừa nói sao?
Phó Trạch Văn muốn đi tới đánh no đòn Trịnh Cảnh Đồng ngay lập tức, trong lòng nói cậu ở đây giả bộ làm người tốt cái gì, người bắt nạt A Bảo chính là cậu đấy!
"Đúng vậy a Trạch Văn, A Bảo cũng chính là muốn kết hôn, lại không phải đi làm chuyện gì không tốt, cháu chính là không đồng ý cũng phải hảo hảo nói a, giọng lớn nhỏ như vậy cũng không đúng, phương thức giáo dục nhà các vị như thế không thể được." Vu Thư một bộ tư thái tôi mới là mẹ ruột của A Bảo, muốn bắt nạt con trai tôi? Không có cửa đâu, trước tiên qua đây mà bắt giam tôi!
"Dì Vu." Phó A bảo vừa nghe có người nói giúp cậu, trong lòng quả thực cảm động, cách Trịnh Cảnh Đồng và Vu Thư lưỡng lưỡng tương khán (em cũng chả hiểu câu này lắm nên viết nguyên văn Hán Việt ai biết thì giúp em =.=), nghĩ thầm Trịnh Cảnh Đồng người này không ra sao cả, cha mẹ y đúng là vô cùng vô cùng tốt, đáng tiếc, sinh ra đứa con trai như vậy, có điều lão nhân hai người yên tâm, cháu khẳng định thay 2 người cố gắng dạy dỗ con trai, nhất định không thể để y đi ra ngoài làm xằng bậy! Nhất định tạo phúc nhân loại!
"Ai!" Vu Thư vừa nghe A Bảo ấm áp gọi bà là dì Vu, trong lòng sung sướng không chịu được, nghĩ thầm đây thực sự là đứa trẻ tốt, liền đẩy con trai nhà mình ra, sau đó liền nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Phó A bảo.
Trịnh Cảnh Đồng: "..." Con không phải con ruột của mẹ a?
"Còn gọi dì cái gì a, gọi mẹ." Vu Thư vui rạo rực kéo tay Phó A bảo, nhìn gần đứa nhỏ này thực sự là xinh đẹp, thực phấn nộn, phối hợp với khuôn mặt lão bì già nua của Cảnh Đồng nhà bà đúng là có chút bị chịu thiệt, thực sự là ủy khuất đứa nhỏ này rồi. (chưa thấy mẹ nào KHEN con trai mình như dì =)))))
Mẹ chồng nhà khác đều là lo lắng cho con trai có vợ quên mẹ, Vu Thư là có con dâu không muốn con trai, trước còn cảm giác con trai mình luôn xứng với công chúa, lúc này lại cảm thấy không ra tay được.
"Mẹ." Phó A bảo lập tức liền kêu lên.
Ba người Phó gia: "..." Còn có thể tốt không?!
Ba người đều không nhìn nổi, "A Bảo nhanh không được hồ nháo." Hứa Dung đối với Phó A bảo vẫy tay, "Mau trở lại, kết hôn không phải đơn giản như vậy, cũng không phải shopping, mua không thích vứt đi thì được, con kết hôn không thích lại ly hôn? Ly hôn không phải chuyện vẻ vang gì. Con đừng có nghĩ thế nào liền thế đó, xong hôm nào đó hơn nửa lại hối hận."
"Mới sẽ không!" Phó A bảo dẩu miệng lên, "Con liền muốn kết hôn mà!"
Ba người Phó gia trong lòng nói: Kết kết kết! Kết cái gì mà kết, con có bản lĩnh ngược lại liền nói cho Trịnh gia biết tại sao con muốn kết hôn!
Nói tóm lại ba người Phó gia chính là không chịu, ba người Trịnh gia và Phó A bảo thì lại biểu thị nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) nhất định phải kết hôn!
Tình cảnh nhất thời có chút giằng co.
Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng nói một câu khiến 3 người Phó gia cũng không biết nên tiếp lời thế nào: "A Bảo cũng đã là người trưởng thành, em ấy có quyền quyết định cùng ai kết hôn, dựa theo quy định của pháp luật, mọi người không có quyền ngăn cản."
"Mọi người nên tôn trọng ý nguyện của A Bảo, em ấy đã không phải là tiểu hài tử."
Phó Trạch Văn còn muốn phản bác gì đó, nhưng là lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng liền nghe thấy một tiếng:
"Ẩu —" Phó A bảo bịt miệng, cậu lại muốn ói ra, vừa rồi còn rất tốt, đột nhiên trong dạ dày liền bắt đầu lăn lộn rồi.
Lần này tất cả mọi người đều hoảng rồi, "A Bảo?" Vu Thư vỗ nhẹ lưng Phó A bảo: "Có nghiêm trọng không? Có phải rất khó chịu hay không?"
Mấy người kia cũng đều xông tới, tất cả đều lo lắng tới đòi mạng.
"Đến, uống chút nước ép trái cây." Phó Trạch Văn vội vã đi vào nhà bếp sai người lấy chén nước táo thêm chanh, đây là đồ uống yêu thích nhất của A Bảo hai ngày nay.
Hai hớp nước trái cây vừa trôi xuống, Phó A Bảo cảm giác hơi hơi tốt chút, có điều sắc mặt không khôi phục giống như cũ, mọi người nhìn đều đau lòng.
"Tôi cứ nói đi, không nên nói lớn nói nhỏ với A Bảo, nó nhất định là sợ rồi, mọi người sau này cũng không thể như vậy." Vu Thư một bên vỗ nhẹ lưng Phó A Bảo một bên trong ánh mắt chứa oán giận nhìn ba người kia của Phó gia, sau đó thở dài một hơi quay đầu đau xót nói, "Đáng thương, mang thai lại còn phải chịu loại ủy khuất này, mau cùng mẹ đi về nhà đi, a?"
Lời này của Vu Thư thực sự là vô số máng (ý ở đây là nặng lời), thế nhưng ba người Phó gia cũng phải nhẫn nhịn, nhìn dáng vẻ hiện tại của A Bảo, bọn họ xác thực không thích hợp nói thêm gì nữa, bọn họ lo lắng A Bảo lại ói.
Sau đó Phó A Bảo từ từ nói với mọi người: "Con muốn một mình nói với Trịnh Cảnh Đồng một chút." Cái dáng vẻ nghiêm túc này khiến 3 người Phó gia hắc tuyến không thôi, tâm nói con bình thường không phải cái họa phong này, mới ói ra một chút còn có chức năng này?
Yêu cầu của cậu như thế đương nhiên mọi người sẽ thỏa mãn cậu, thế là những người khác liền yên lặng lùi ra phòng khách, đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh, sau đó ngầm hiểu ý đẩy vách tường nhìn lén và nghe trộm.
Trong phòng khác chỉ còn hai người Trịnh Cảnh Đồng và Phó A bảo, tuy rằng Trịnh Cảnh Đồng hiểu thật ra người khác đang nhìn lén, thế nhưng tâm tình vẫn rất kích động, "A Bảo..." Y đưa tay ra định sờ sờ ngồi bên cạnh Phó A Bảo.
"Anh đừng táy máy tay chân a!" Phó A Bảo lập tức trừng mắt.
"... Nha." Trịnh Cảnh Đồng rụt tay về, tâm nói em không phải muốn cùng anh kết hôn sao, sao chạm cũng hông để anh chạm a?
"Anh lấy điện thoại di động của anh ra." Phó A Bảo đưa tay về phía Trịnh Cảnh Đồng.
Điện thoại di động thứ này Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên sẽ không nỡ không đưa cho Phó A Bảo nhìn, thế nhưng Phó A Bảo đang mang thai a, không phải là trong nhà không cho phép em ấy dùng, liền muốn dùng của y chứ? "A Bảo, mang thai dùng di động không được, có thể không cần dùng không, em muốn làm gì em nói với anh, anh thay em làm."
"Anh đến cùng có đưa hay không a!" Phó A Bảo quắc mắt.
"Đưa, đưa!" Trịnh Cảnh Đồng bị cái quắc mắt này liền chịu thua, vội vã đem điện thoại di động lấy ra.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu ghi âm." Phó A Bảo cầm điện thoại di động của Trịnh Cảnh Đồng lật tới mục ghi âm.
"Ghi âm? Ghi âm cái gì?" Trịnh Cảnh Đồng rất nghi hoặc.
"Anh cho rằng tùy tùy tiện tiện là có thể cùng tôi kết hôn sao? Anh phải xin thề đảm bảo với tôi! Đều ghi âm lại toàn bộ!" Phó A Bảo đem điện thoại di động đưa đến miệng Trịnh Cảnh Đồng, "Được rồi, anh nói đi."
"Nói cái gì?" Trịnh Cảnh Đồng nhất thời có chút mông lung, y không ngờ tới Phó A Bảo sẽ làm thế này.
"Anh làm sao cái này cũng không biết a! Ngay cả cái này cũng không biết còn muốn kết hôn với tôi?" Mặt Phó A Bảo thất vọng, cậu cảm giác mình thực sự là chịu thiệt nhiều hơn, nếu không phải vì đứa con trong bụng mình, mới sẽ không chịu nhục như vậy ni!" Được rồi được rồi, tôi nói cái gì anh nói theo đấy, thật là đần chết mất thôi!"
"... Nha." Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy nếu như làm chút chuyện nhỏ này có thể lừa A Bảo kết hôn với y, vậy thì thật là quá đáng giá!
Liền hai người ở ngay trong phòng khách thu âm dài đến nửa giờ: "Lời thề kết hôn."
Đương nhiên, là Trịnh Cảnh Đồng đơn phương.
_________
Từ chương sau sẽ đổi cách xưng hô của em Bảo với anh Đồng thành em - anh vì dù thì đôi trẻ cũng đã về một nhà
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
11 chương
15 chương
3 chương
10 chương
29 chương
100 chương
13 chương