Tôi cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào Raleigh và quay trở lại bàn của mình. Tôi ra hiệu cho Karen thông máy. Cùng lúc đó, tôi nói khẽ với Raleigh. - Hãy bật thiết bị lần dấu vết. Tôi chờ trong trạng thái thôi miên, một giây có thể mang đến sự khác biệt. Hơi thở nghẹn lại trong ngực tôi. Sau đó tôi nhấc máy. - Cô biết tôi là ai – giọng nói đầy kiêu ngạo của Nicholas Jenks vang lên. - Tôi biết, ông đang ở đâu? - Không có cơ hội nào đâu, Thanh tra. Tôi chỉ gọi để cho cô biết, dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng không giết bất kỳ ai trong số họ. Tôi không phải là một kẻ giết người. - Tôi biết điều đó, tôi nói với ông ta. Ông ta có vẻ ngạc nhiên: - Cô biết sao…? Tôi không thể để Jenks biết đó là ai. Không thể, khi mà ông ta đang tự do. - Tôi hứa, chúng tôi có thể chứng minh đó không phải là ông. Hãy nói cho tôi biết ông đang ở đâu. - Này, cô đang nghĩ gì vậy? Tôi không tin cô, Jenks nói. Thêm nữa, đã quá muộn rồi. Tôi đã nói với cô là tôi sẽ tự giải quyết chuyện này. Tôi sẽ giải quyết những vụ sát hại đó cho cô. Jenks có thể gác máy bất kỳ lúc nào và chúng tôi sẽ mất ông ta. Đây là cơ hội duy nhất của tôi. - Jenks, tôi sẽ gặp ông. Bất cứ chỗ nào ông muốn. - Tại sao tôi lại phải gặp cô chứ? Tôi đã biết đủ về cô cho đến cuối cuộc đời. - Bởi vì tôi biết ai làm việc đó – tôi nói với ông ta. Điều ông ta nói sau đó làm tôi sửng sốt. - Tôi cũng vậy. Rồi ông ta gác máy.