Do lịch học dày đặc (không mấy) và độ lười của con này (:v) nên tui quyết định sẽ thông báo (:v) : Từ giờ tui sẽ đăng truyện vào CHỦ NHẬT GẦN CUỐI của tháng. Mong mọi người chịu khó chờ. P/s: Mặc dù truyện chỉ còn có mấy chap nữa là hết nhưng tui vẫn rảnh hơi ngồi viết cái thông báo thay vì viết nốt cái bản thảo. Và nếu đúng như lịch trình thì đến chủ nhật tuần sau là có chap mới rồi đó, mọi người chịu khó chờ thêm chút nữa nha, tui viết được nửa cái chap 12 rồi :v *cúi người 90 độ* Thành thật xin lỗi! *cúi người lần 2* Vào một ngày đẹp trời, Vương Tổng và Dịch Tổng đồng loạt nghỉ (1 ngày). Và đương nhiên, cái đống tài liệu đang chất thành núi ở công ty sẽ thuộc về phó tổng, thư ký và một nhân vật rất liên quan: Hạ Thiên :v (Hạ Thiên + thư ký + phó tổng: *dựng ngón giữa* Maru: ... ) Còn về lí do nghỉ của hai bạn này ư? Đương nhiên là muốn ở cùng với hai bảo bối của mình rồi. Hôm nay, Tuấn Khải quyết định đạp xe đưa Nguyên Nguyên đi chơi công viên, còn Thiên Tỉ thì đưa Chí Hoành đi xem phim rồi đi ăn tối. Rất lãng mạn a~ *Công viên Tuấn Khải đạp xe đưa Vương Nguyên đến công viên, rồi đi mua kẹo bông cho bảo bối, sau đó là dẫn Nguyên Nguyên đi chơi mấy - trò - nhẹ - nhàng để giải trí... Tất cả những điều trên đều nằm trong kế hoạch của Vương Tuấn Khải, cho đến khi hai người đến công viên... và Nguyên Nguyên bắt đầu lôi xềnh xệch Tiểu Khải đi khắp nơi (nguyên văn). Đặc biệt phải kể đến màn đi tàu lượn siêu tốc và nhà ma làm Tuấn Khải của chúng ta xây xẩm mặt mày :v "Ghi chú: Nên chuẩn bị đầy đủ mọi thứ (bao gồm cả thể chất lẫn tinh thần) trước khi đưa Vương Nguyên Nhi đi chơi công viên." (:v) Sau khi đã hoàn hồn, Tuấn Khải quyết định đưa Nguyên Tử đi ăn hamburger để nạp năng lượng rồi đạp xe đưa bảo bảo về nhà. Lão Vương hôm nay kiệt sức rồi! Còn kế hoạch của Thiên Tỉ thì diễn ra suôn sẻ hơn... (Tuấn Khải: Theo mi quaiiiii T^T... Maru: Do ă ở cả! :3 Tuấn Khải: *lườm*...) Chí Hoành bước ra khổi nhà hàng với một vẻ mặt mãn nguyện - Đồ ăn ở đây ngon quá! *khẽ liếm môi* Và có con sói nào đó ở đằng sau đã chột dạ rồi *mặt gian*. Hắc hắc hắc... Nhưng mà bây gời về nhà thì lại mất hết không khí riêng tư. (Bây giờ Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ, Chí Hoành đang ở chung nhà) => Kế hoạch mới phát sinh: lái xe đưa Chí Hoành đi dạo (lại... -.-), nếu có thể thì... E hèm, cắt, cắt nhanh... :v Mua hai cốc chocolate nóng, Chí Hoành và Thiên Tỉ ngay lập tức chui vào xe ngồi cho ấm. Ngồi nhìn Hoành Nhi húp cốc chocolate, Thiên Tỉ thầm nghĩ: Chocolate đã có vị ngọt, vậy nếu chocolate ở trên môi Chí Hoành thì có vị gì? (Maru: Ai ya, bậy rồi, bậy rồi... Thiên Tỉ: Đừng có phá -.- Maru: A hí hí :3) Rồi Thiên Tỉ bất chợt nhìn sang, đúng lúc Chí Hoành đặt cốc xuống, chocolate vẫn đang còn vương một ít trên môi... (Maru: Hắc hắc hắc... *mặt gian* Thiên Tỉ: *tạt đầu* Đi chỗ khác chơi! *bực* Maru: *lủi thủi*... :v) Không kịp để cho Chí Hoành kịp làm gì thêm, Thiên Tỉ liền áp môi mình lên môi Chí Hoành :3. Và sau đó... Hãy nghĩ thao cách của hủ :3... (nhưng đừng có quá lên :v), tui không giỏi viết mấy cảnh này lắm :v. Sorry... Bạn cũng sẽ thích dyslexia : joshler Bởi moaningpilots 374K 38.7K Shawn Mendes Imagines Bởi staleamanda 1.2M 29K Dear Brother | BTS Jungkook Bởi bumble_bts 799K 34.5K No Control | Holding Me Ransom (Book 2) Bởi scooby-snacks 1.1M 61.9K My Brother Jimin ✿ Park Jimin x Reader Bởi bangtancy 744K 27.4K Sleeping Beauty- Klaus Mikaelson Bởi azzie89 406K 20.1K Mặt Chí Hoành đỏ bừng lên, mắt mở to vì quá bất ngờ. Sau đó, hai người đi dạo quanh bờ hồ rồi đi về. Vừa về đến nhà, Chí Hoành đã trốn tiệt lên phòng, Thiên Tỉ có gọi bao nhiêu cũng không ra. Cậu nghĩ về cái hôn vừa rồi, nhưng không phải vì độ lãng mạn, mà vì cậu thấy có cái gì đó rất quen... Nhưng thôi, mệt quá, để mai tính! :v (Thiên Tỉ: Đang hường phấn tự dưng bà lại phá -_- Maru: Ahihi :3) *4h30 sáng Chí Hoành ngồi bật dậy, trán đẫm mồ hôi, mắt mở to. Cậu cố gắng nhớ lại giấc mơ vừa rồi. từng hình ảnh lướt qua tâm trí cậu như một thước phim quay chậm. Tất cả kí ức của cậu ùa về. Đầu cậu bây giờ đau như búa bổ. Cậu cố đi xuống tầng lấy nước uống để bình tĩnh lại, nhưng không chịu được nữa, cuối cùng, Chí Hoành ngã gục xuống. Thiên Tỉ nghe có tiếng động, vội dậy chạy xuống nhà, thấy Hoành Nhi đang nằm gục trên cầu thang, liền hốt hoảng đỡ cậu lên phòng rồi gọi bác sĩ riêng đến. 5 phút sau, tất cả mọi người, từ gia nhân đến người (ở cùng) nhà đều nín thở đứng cạnh giường của Chí Hoành. - Trước đây, cậu ấy đã có tiền sử về bệnh gì chưa? - Bác sĩ hỏi - Chưa có, nhưng em ấy hiện đang bị mất trí nhớ... - Thiên Tỉ trả lời với giọng đầy lo lắng - Như vậy, rất có thể cậu ấy đã nhớ lại được rồi... Hiên tại tôi vẫn chưa dám chắc điều gì sẽ xảy ra. Bây giờ mọi người hãy cứ đi ngủ đi, nhưng phải có một người ở lại để trông chừng cậu ấy, nếu cậu ấy có bị co giật hay các triệu chứng gì khác thì phải nói với tôi ngay. Còn nếu không có gì thì sáng mai tôi sẽ khám lại cho cậu ấy. - Vậy, cảm ơn bác sĩ! - Thiên Tỉ nói rồi lại thẫn thờ ngồi xuống mấy chiếc ghế bên cạnh giường Chí Hoành... *Sáng hôm sau Hạ Thiên lao thẳng vào nhà Vương Tuấn Khải :v - Chí Hoành sao rồi? Thiên Tỉ với nó đâu? - ... - Tuấn Khải mặt mũi bơ phờ, tay chỉ chỉ lên tầng Chả biết thế quái nào mà sáng nay, Vương Tuấn Khải lại bị triệu tập đến công ty họp khẩn cấp, nên giờ đang mắt nhắm mắt mở bước ra khỏi cửa, gặp vị bác sĩ tối qua cũng chỉ gật đầu chào một cái rồi chui vào xe đi làm. "Đang định xin nghỉ thêm hôm nữa... -.-" - Khảis pov Còn Thiên Tỉ từ tối qua đến giờ chỉ ngồi bên giường chăm sóc cho Chí Hoành, hết kéo lại chăn rồi chình lại gối, đến cả có người đứng sau lưng mà cũng không biết. - E hèm... - Bác sĩ khẽ tằng hắng nhẹ - A, chào bác sĩ! - Thiên Tỉ lúng túng đứng lên - Anh nên đi nghỉ một chút đi, trông anh bơ phờ lắm *quay sang Chí Hoành* Cậu ấy nhớ lại được là một chuyện tốt, không nên quá căng thẳng như thế. - Cảm ơn, tôi không sao - Không sao cái gì? Đầy sao ra là đằng khác ấy. Cậu mau đi nghỉ đi, em ấy tỉnh dậy chắc sẽ bị mặt cậu hù cho ngất tiếp đó! - Hạ Thiên đứng yên ngoài cửa nãy giờ rồi lên tiếng - Cậu đến à? - Nói vậy thôi, chứ cậu mau chợp mắt chút đi, Hoành Hoành thấy cậu như vậy sẽ không vui đâu. Có tôi thay cậu chăm sóc Chí Hoành rồi mà - Cảm ơn... Mọi người đang yên lặng bỗng vị bác sĩ kia thảng thốt: - Cậu ấy tỉnh lại rồi! Hai người còn lại lập tức quay lại. - Em có sao không? - Nước... - Chí Hoành thều thào Thiên Tỉ vội rót một cốc nước đưa cho Chí Hoành. Còn Hạ Thiên thì lẳng lặng đi ra ngoài. Cô định lên sân thượng hóng gió một lát. Từ sáng đến giờ cô vẫn không thấy Vương Nguyên đâu cả. Vừa lên đến sân thượng, cô đã thấy Vương Nguyên đang đứng ở đó - Nguyên Nhi, em đây rồi! Chí Hoành tỉnh rồi đó, chờ bác sĩ khám xong là em có thể xuống thăm cậu ấy rồi! Thấy Vương Nguyên không nói gì, cũng không quay lưng lại, Hạ Thiên bèn tiến đến gần, đặt tay lên vai Vương Nguyên - Em sao thế? Đang nhìn gì vậy? - Chị... Đây là cái gì? - Vương Nguyên quay ra, gương mặt lạnh tanh, tay giơ lên một chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá - Nguyên Nhi, em... em lấy cái này ở đâu vậy? - Cái này là của em, đúng không? - Vương Nguyên chậm rãi hỏi - Nguyên Nguyên à, sao cái lại ở trong tay em? *lo lắng* - Tối qua, lúc mọi người phát hiện ra Chí Hoành dưới cầu thang, em đang định chạy xuống thì thấy cái này ở tay nắm cửa phòng em *cười nhạt* Em nhớ lại tất cả rồi... - Nguyên Tử à... - Em giống một con rối lắm sao? Em đáng bị ruồng bỏ lắm à? Em đã làm gì sai nào?... Gia đình đã không chào đón em rồi, mối quan hệ giữa em và Tuấn Khải cũng bị phản đối, bị khinh thường, rồi đến cả chị lẫn Tuấn Khải bây giờ cũng thấy kinh tởm em luôn sao? - Nguyên Tử à, em hiểu sai rồi! Bọn chị không nói cho em biết quá khứ của em là vì bọn chị sợ sẽ mất em, đặc biệt là thể lực của em không được tốt, nếu chịu cú sốc này thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra... - *cắt lời* Phải rồi! Là mọi người muốn tốt cho em mà. Nhưng rồi chị biết chắc chắn chuyện này dù sớm hay muộn cũng sẽ đến mà, đúng không?*cười nhạt* Sao lúc đó em không chết quách đi cho rồi? Sao em lại còn sống để nhớ lại cái kí ức này làm gì? - Nguyên Nhi, em nghe chị nói đã... - THÔI ĐI! --------------------------------------------------------------------------------------------- End chap :v