Juliet Thành Bạch Vân
Chương 29 : Trao nhẫn
Diệp Cô Thành cố gắng khắc chế bản năng muốn di chuyển tiến sâu vào tiếp nhưng…nàng quá chặt và đang đau đớn. Mị dược chính là không đủ để át đi tổn thương nàng phải chịu trong lần đầu tiên tiếp xúc thân mật thật sự thế này, nghiến chặt răng mồ hôi bắt đầu men theo chiếc mũi cao thẳng của hắn mà rơi xuống thân thể vẫn còn đang căng cứng của nàng. Cúi đầu từ tốn hôn lên khoé mắt nàng, liếm đi những giọt nước mắt trào ra hắn men theo gò má chuyển những cái hôn an ủi thành hành động mơn trớn đầy khiêu khích. Dùng viền môi của mình vuốt ve hõm cổ nhạy cảm của nàng, rà lưỡi dọc theo xương quai xanh nhỏ nhắn thành công làm những tiếng thổn thức của nàng chuyển thành ngân nga ái muội lúc ấy hắn mới chuyển môi mình xuống hai hòn ngọc châu đã dựng đứng lên chờ đợi. Hắn âu yếm hôn lên cả hai điểm kiên đĩnh, mút vào xoáy tròn trong miệng mình rồi lại buông ra để những ngón tay tinh tế thay thế xoa nắn. Thân hình nàng run lên nhè nhẹ bắt đầu chấp nhận những khoái cảm từ bầu ngực non mịn mang lại, bàn tay to lớn có vài chỗ thô ráp bao trọn lấy mỗi bên tuyết lê niết nhè nhẹ. Đôi môi ẩm ướt phủ lên cũng vô cùng ôn nhu chăm sóc nhưng đột nhiên hắn dùng hàm răng day nhẹ hòn ngọc châu khiến nàng giật thót mình, phía dưới hoa huy*t cũng không tự chủ siết mạnh nam căn làm cả nàng và hắn đều bị một cỗ khoái cảm đánh sâu mà bật ra tiếng rên rỉ.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn ấn mạnh thắt lưng một cái nam căn hoàn toàn vùi sâu vào phía trong hoa huy*t chật hẹp mềm mại. Nàng uốn cong thân hình lên chống tay vào vai hắn nửa muốn đẩy hắn ra phản đối lại dị vật xâm nhập vào điểm nữ tính nhạy cảm của mình lại vừa muốn níu hắn lại bắm lấy hắn để đong đưa theo con sóng đang bắt đầu dâng lên trong người nàng một cách nhanh chóng. Đôi mắt nàng lại bắt đầu lại mờ dần vì dục hoả, hoa huy*t co thắt lại theo mỗi nhịp di chuyển của nam căn nóng rãy bên trong thân thể mình. Ban đầu còn từ từ nhẹ nhàng nhưng càng về sau nhịp điệu cành tăng lên gấp gáp mạnh mẽ hơn, nàng bắt đầu hé miệng ngâm nga tràn ngập mê hoặc.
- Nga..ha..ha..ư..ư..tướng…tướng..ha..ha…tướng…công…
- Ân.
Giọng hắn cũng đã trầm khàn đến cực điểm khiến nàng có điểm mê muội mở mắt ra nhìn hắn, không nhìn thì thôi nhưng khi mở mắt ra nàng chính là không thể thốt lên lời. Nam nhân thanh lãnh cuồng ngạo giờ tràn đầy mỵ lực đậm đặc nam tính, thân thể thon dài cân xứng với bờ vai rộng cùng những bó cơ thon gọn của nhiều năm luyện tập đang lóng lánh mồ hôi. Mái tóc đen dài xoã tung phía sau đầy hoang dại, một vài sợi bết vào thái dương cùng khuôn ngực rắn chắc. Mày kiếm nhíu lại đầy biểu cảm cùng đôi phượng mâu tà tứ tràn ngập ngọn lửa dục hoả chăm chú nhìn nàng, dục hoả nóng bỏng thiêu đốt một phần lý trí cuối cùng còn xót lại khiến nàng tràn đầy mị thái mà yêu cầu hắn.
- Hôn..hôn thiếp..ưm…hư
Không để cho nàng nói hết đôi môi nóng rực ngay lập tức phủ lại nuốt hết những kiều mị của nàng vào miệng mình, tay nàng vòng qua ôm lấy hắn níu lấy.
Hắn đơn giản chỉ là nắm lấy eo nàng ngồi thẳng dậy, nàng mở bừng mắt thở dốc vì tư thế thay đổi đột ngột khiến đầu nam căn ngập sâu chạm vào tận trong cùng làm bụng nàng có chút căng tức. Hai tay hắn nâng đỡ lấy cặp mông nhỏ nhắn của nàng nhấc lên hạ xuống phối hợp cùng hạ thân hắn, nàng hoàn toàn bị khoái cảm mạnh mẽ hạ gục hét lên một tiếng hé miệng ngậm lấy đầu vai của hắn cắn mạnh nhưng hắn vẫn hoàn toàn coi như không, tầng xuất ra vào liên tục cùng cặp tuyết lê đu đưa trước mắt càng khiến hắn điên cuồng hơn. Cúi xuống ngậm lấy đỉnh ngực dùng sức mút mạnh đẩy đầu lưỡi chạy xung quanh xoắn lấy viên ngọc day cắn nhè nhẹ, hắn siết mạnh vòng eo của nàng xốc lên để dễ dàng đi sâu hơn vào bên trong hoa huy*t khít chặt. Nàng không thở nổi liên rên rỉ, luồng khí nóng chạy dọc theo sống lưng đánh thẳng vào đầu óc làm nàng rùng mình. Sâu trong hoa huy*t tràn ra một dòng chất lỏng nóng hổi vây quanh nam căn chầm chậm thấm ướt cả hai, cảm nhận được sự thay đổi bên trong cơ thể nàng hắn dỡ nàng nằm xuống vắt đôi chân nhỏ nhắn lên vai mình nâng cao cặp mông nhỏ lên bất thình lình lao thẳng dục vọng căng trướng vào làm nàng lại nảy lên một lần nữa. Tay nàng xoắn lấy ngoại bào phía dưới hào hển.
- Đừng…tướng…a…tướng công…đừng…mà…
- Không thích?
Vẫn tấn công kịch liệt miệt mài.
- Không…không phải..
- Vậy tiếp tục..
- A..a…ư..ư..
Không cho nàng cơ hội phản đối hắn chính là di chuyển hạ thân cành lúc càng nhanh càng lúc càng mạnh hơn, với tư thế này toàn bộ xuân quang cùng vẻ động tình mê hoặc của nàng đều bị đôi mắt tham luyến của hắn thu vào hết. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, đôi mắt khép hờ long lanh cùng làn mi
ướt lay động, gò má đỏ bừng hây hẩy và đôi môi với đường cong đầy nhục cảm mê người khép mở thoát ra những tiếng rên rỉ mất hồn. Làn da tuyết trắng giờ ánh lên một mầu hồng mờ ảo với những giọt mồ hôi loang loáng, đôi gò bồng đảo với hai hòn ngọc hồng nhạt dựng đứng lên đong đưa theo nhịp đưa đẩy của hắn. Vòng eo thon uốn éo cùng đôi chân đang gác lên vai hắn mở rộng có thể thấy được hai cánh hoa giờ sưng mọng lên đỏ rực ướt
át ôm chặt lấy nam căn to lớn, dòng mật thuỷ lẫn theo những tia máu hồng tươi tràn ra khỏi huyệt khẩu chảy xuống ướt đẫm một mảng ngoại bào lót phía dưới. Đầu nam căn len lỏi giữa sự chặt khít, cả phân thân to lớn bị bao bọc trong nơi ẩm ướt ấm áp mở ra khi hắn đi vào và ôm siết lấy khi hắn rút ra. Cảm xúc đê mê từ sự mềm mại ngọt ngào của nàng cùng những tiếng rên rỉ tràn ngập dục cảm làm đầu óc hắn như muốn nổ tung, nàng là của hắn! Kiều mị này của nàng cũng là vì hắn mà nở rộ, càng lúc hắn càng không khống chế được gầm lên cúi xuống kéo rộng hai chân nàng ra để nam căn chạm đến mọi ngóc ngách sâu nhất của nàng. Bất chấp nàng đang nắm lấy vai hắn bấm móng tay của mình vào hắn vẫn không ngừng cố gắng va chạm ma sát dữ dội hơn, như thể vĩnh viễn là không đủ. Những tiếng gầm gừ liên tục từ họng hắn phát ra, nam căn bên trong hoa huy*t bành trướng nóng lên dữ dội nàng cảm thấy một đợt khoái cảm mới cao hơn đánh sâu vào đầu óc mình, hoa huy*t căng tức tê dại cùng luồng hơi nóng chạy dọc theo sống lưng mình khiến nàng bật thét lên.
- A…tướng công…nóng…nóng quá cứu thiếp…
Hắn cúi xuống bên tai nàng phun ra hơi thở nam nhân nóng rục của mình giọng áp bách.
- Gọi tên ta Linh Nhi…gọi ta…
- Diệp…tướng công…Diệp Cô Thành…
Nàng hổn hển trả lời hắn, nàng sắp không chịu nổi nữa. Khoái cảm lớn dần bên trong như sắp làm nàng nổ tung ra, như thể chỉ một lát nữa thôi nàng chính là sẽ chết trong sự bồng bềnh này và được bay thẳng lên thiên đường.
- Nói nàng yêu ta…
Hắn gầm gừ nho nhỏ.
- Thiếp yêu chàng Diệp Cô Thành!
- Nói nàng không bao giờ rời xa ta.
- Ư…a..a…thiếp..thiếp không xa chàng…
Nàng chính là trả lời hắn trong sự mông lung của khoái cảm, vươn tay ôm chặt lấy hắn, hai người ghì sát lấy nhau như một thể. Hắn gầm lên kinh người rồi nàng cảm thấy bên trong mình co giật mạnh, nơi sâu nhất có một dòng chất nóng đặc sệt phun mạnh vào hoà cùng cơ thể mình khiến nàng xuội lơ hổn hển thở tay vẫn ghì chặt lấy Diệp Cô Thành.
Hắn ngẩng lên yêu thương hôn lên hai mắt đang khép hờ mệt mỏi, vẫn giữ nguyên nam căn chưa có dấu hiệu xẹp xuống bên trong cơ thể nàng hắn đứng dậy ôm nàng bước xuống suối nước nóng. Mới đầu nàng còn khó chịu phản đối nhưng sự
ấm áp dễ chịu của nước nóng bao vậy xung quanh làm nàng thở dài một tiếng thoả mãn tựa vào vồng ngực quen thuộc lim dim. Hắn mỉm cười yêu thương vuốt ve gương mặt vẫn còn phản phất chút hương vị dục cảm, lựa một tảng đá gần bờ ngồi xuống để nước ngập đến vai nàng. Cố gắng bỏ qua nam căn vẫn nhức nhối đòi hỏi hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đôi tay vuốt ve xoa dịu khoảng lưng mềm mại. Nàng như một con mèo nhỏ dễ chịu cọ mặt vào cổ hắn liếm láp, cổ họng liên tục phát ra những tiếng ư hư… nhè nhẹ. Những ngón tay nhỏ nhắn chạy loạn trên ngực hắn không hiểu vô tình hay cố ý mà liên tục xẹt qua xẹt lại hạt đậu nhỏ khiêu khích. Bắt lấy bàn tay nghịch ngợm hắn xoay người nàng một cái để nàng quay mặt ra đằng trước, năm căn bên trong nàng cũng được ma xát xoay một vòng khiến cả nàng và hắn cùng phải hít vào một hơi. Cười nhẹ một cái, hắn cúi xuống ngậm lấy vành tai của nàng day nhè nhẹ thành công làm nàng hơi rụt bả vai lại.
- Nàng còn đau chứ.
- A…vẫn…vẫn đau.
- Như vậy dễ chịu?
Hắn rút nam căn ra thay thế bằng hai ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu hai cánh hoa sưng mọng nơi động huyệt, thi thoảng lại xẹt qua day day nhị hoa vô cùng mẫn cảm khiến nàng xấu hổ đỏ bừng mặt nhưng không phản đối chỉ cắn cắn cánh môi gật nhẹ đầu. Hắn vẫn không buông tha, môi miết từng chút nơi cần cổ trắng mịn để lại vô số hôn ngân, tay còn lại ôm lấy nàng ghì sát vào ngực hắn. Bàn tay nâng đỡ một bên bầu ngực xoa nắn cùng hai ngón tay nắm lấy hạt hồng châu vân vê chêu chọc ấn vào lại gẩy ra, nàng bắt đầu thở gấp trong khi bàn tay ở phía dưới của hắn bắt đầu luồn một ngón tay dài vào huyệt động vẫn còn sưng mọng.
Nàng theo bản năng khép lại chân nhưng lại bị hai chân hắn tách rộng hơn ra bắt nàng đón nhận ngón tay hắn luồn vào trong ngọ nguậy thăm dò, rồi hai ngón tay của hắn lách vào xoáy tròn ép nàng bật rên rỉ ra tiếng. Hắn mút vành tai nàng thì thào trầm thấp đầy từ tính.
- Còn đau không?
- Ư…ha…ha…hơi..hơi chút…
- Như này thì sao?
Ngón cái của hắn giữ tại nhị hoa day ấn nhẹ nhàng còn hai ngón tay thon dài khác thì ra vào hết sức có quy luật bên trong hoa huy*t, thi thoảng lại xoáy một cái thật mạnh làm nàng thét lên một tiếng thắt huyệt động lại.
- A, nàng thật chặt.
Hắn than nhẹ nắm lấy eo nàng kéo ra sau một chút để cặp mông trần của nàng tiếp xúc với nam căn cứng rắn chưa từng hạ xuống, nàng giật bắn cả người hơi ngọ nguậy eo một chút lại càng làm tăng ma xát giữa hai người hơn.
Hắn xoay người nàng lại, khẩn thiết hôn lên đôi môi ngọt ngào tay nắm lấy tay nàng đặt lên nam căn to lớn đưa lên đưa xuống. Nàng chính là thanh tỉnh lại nhưng dược lực bên trong cơ thể vẫn còn, nuốt nuốt nước miếng nắm chặt lấy thanh sắt bọc nhung nóng bỏng ấy mà vuốt ve. Hắn ưm lên một tiếng đầy thoả mãn , nắm lấy chân nàng vắt qua hông mình không chút báo trước đâm thẳng vào. Không ngoài dự đoán của hắn, nàng kêu lên đau đớn phản đối nhưng phản đối lúc này chính là vô hiệu. Đẩy nàng tựa sát vào bờ suối hắn lại bắt đầu luật động liên hồi không ngơi nghỉ, mỗ nữ tự làm tự chịu khóc không ra nước mắt chỉ có thể bám vào vai hắn kêu rên không ngừng.
Đợi đến khi mỗ không gần nữ sắc tiếc nuối dừng lại ôm thê tử chìm vào mộng đẹp thì cũng đã là hừng đông.
Chiều hôm ấy…
Mỗ nữ bị cơn đói làm cho tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên.
“OMG! Ta bị xe tải mười tám tấn đâm.”
Sau khi nhìn xuống thân thể không một miếng vải xuất hiện suy nghĩ thứ hai.
“Con bà nó! Bản cô nương bị cường bạo!”
- Linh Nhi? Có chỗ nào không khoẻ?
Một giọng nam trầm khàn ngái ngủ phả khí bên tai kéo nàng về với thực tại, ngây ngốc ngẩng lên nhìn nam nhân vẫn ôm mình sít sao và nàng cũng…như bạch tuộc quấn lại người ta.
- Diệp, huynh…sao lại ở đây?
- Nàng gọi ta là gì?
Hắn nhíu mày không hài lòng di chuyển hạ thân một chút, nam căn chưa từng rời hoa huy*t bành trướng đánh sâu vào bên trong gợi lại cho nàng ký ức sâu sắc về ngày hôm qua.
- Tướng…tướng công chậm đã, ta quên! Ta ngủ dậy song thường hay quên…á từ từ dừng lại tướng công…
- Nàng dám quên ta?
- Chỉ quên chuyện hôm qua.
- Ta lập tức nhắc!
- A, tạm thời quên giờ đã nhớ.
- Thật?
- Ta chưa bao giờ lừa chàng!
- Đã từng…
- Tình thế bắt buộc thôi, chàng mau chậm lại!
- Nàng là thê tử của ta.
- Ừ…
- Ân?
Ấn mạnh một cái
- Dạ tướng công…
Khóc…
- Nàng nói nàng không dời khỏi ta.
-…
-…..
Đổi tư thế.
- A… Dạ tướng công.
- Nàng nói nàng yêu ta.
- A bao giờ?
- Ta không ngại nhắc lại hộ nàng.
Ôm mỗ nữ ngồi dậy, nàng hoa dung thất sắc ôm chầm lấy hắn quyết định làm kẻ bại trận.
- Tướng công tướng công ta nhớ ta nhớ! Ta yêu chàng.
Diệp Cô Thàn dương lên khoé môi một chút nhưng hạ thân vẫn không ngừng lao tới hoa huy*t ướt đẫm mềm mại.
- Nhớ ra quá muộn, đến một lần nữa.
- A…ân…a, chàng…chàng…là…cố tình hư..hư..a…
- Bởi vì ta cũng yêu nàng, nương tử!
Đầu mỗ nữ nổ oanh một cái, tất cả những gì sau đó nàng nhớ là đung đưa…đung đưa rồi lại đung đưa. Nàng như đang nằm trên một con sóng dập dềnh lay động cuốn trôi nàng đi với một nhịp điệu vô cùng dịu dàng êm ái,
“Hắn…Diệp Cô Thành cư nhiên lại nói rằng yêu ta!!! Là Y-Ê-U đó đó, là
“Amour”, là “Amare”, là “Liebe”, là “Ái”, là “Saranghaeyo”, là “Aisuru”, là “Love”….đó!!!”
Ngay cả khi nàng được hắn bao lại kín mít trong ngoại bào của mình ôm về khách sạn trong Hắc Phong thành nàng cũng vẫn trong tình trạng lơ mơ như vậy, lúc mọi người chạy đến còn tưởng đâu nàng bị Cung Cửu làm cho ngốc rồi tá hoả lên tìm đại phu. Diệp Cô
Thành lúc ấy mới có chút hồng hồng hai tai hết sức khả nghi gạt đi, nói rằng nàng chỉ đang cố gắng xắp xếp lại suy nghĩ của mình thôi. Mọi người cái hiểu cái không cũng tạm chấp nhận, duy có Thuý Miên vẫn có vẻ lúng túng muốn nói lại thôi.
- Diệp thành chủ, nên…nên để Thuý Miên chuẩn lại mạch cho phu nhân.
- Không cần.
“Thực khốc” Tôn Tú Thanh ngồi một góc giơ ngón tay cái lên dùng khẩu hình nói với Thanh Y, Hồng Y bên cạnh làm các nàng gật đầu như băm tỏi. Đi cùng
Tôn Tú Thanh một thời gian mấy từ ngữ kỳ lạ các nàng chính là học được hết rồi, mai sau có nói chuyện với phu nhân mình cũng không đến nỗi ù ù cạc cạc.
- Nhưng sợ rằng “Định Tình” khiến phu nhân…
Mọi người ngay lập tức im lặng quay ra sửng sốt nhìn mỗ nữ đang mơ mơ màng màng lại nhìn Diệp Cô Thành bắt đầu mặt lạnh rồi quai qua nhìn Thuý Miên một bộ rất là thánh mẫu quan tâm người khác. “Định Tình” mị dược không phải mọi người không biết, Thuý Miên với ngoại hiệu “Thiên diện bồ tát” chính là đã dịch dung thành Thuỷ Linh lừa Diệp Cô Thành mang về Bạch Vân thành rồi dùng mị dược “Định Tình” này định thâu tóm Diệp Cô Thành.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi Diệp Cô Thành có hiện tượng ngấm dược, Thuỷ Linh giả cởi bỏ toàn bộ giá y ra thì cũng là lúc bị kháp cổ gần chết. Nếu không phải nàng ta mang dung mạo của Thuỷ Linh nhìn hắn đầy sợ hãi van xin thì đã bị Diệp Cô Thành tay không bứt đầu ra khỏi cổ rồi, hỏi vì sao “Định Tình” không có giải dược lại bị phá? Cái này cũng phải cám ơn trò trả thù trẻ con của Thuỷ Linh nhằm vào tướng công của mình và Đoạt thần y trước đó, sau khi bị trúng “n +1″ loại xuân dược cùng mị dược Đoạt thần y phát điên trong một hôm đạp bỏ hết kho xuân dược mấy trăm loại của mình và dành thêm một ngày một đêm nữa chế ra…”Xuân dược bất xâm” phòng trừ trường hợp lại bị dục hoả đốt người mà lại ngay đơ như khúc khỗ trong hai canh giờ lần nữa. Dĩ nhiên người muốn ôm nữ nhân khó chơi nào đó về cũng nên phòng bị trước một thân “Xuân dược bất xâm” cho chính mình, ai dám khảng định nàng không “lỡ tay” thêm chút “gia vị đặc biệt” vào trà hay thức ăn lúc nào.
Thêm vào đó, dù “Thiên diện bồ tát” dịch dung hoàn hảo thế nào nhưng có một số thứ không thể bắt chiếc được, chính là ánh mắt và mùi hương. Diệp Cô
Thành lúc đầu do gấp gáp mà không chú ý, nhưng khi nàng ta mở mắt ra nhìn hắn hắn ngay lập tức cảnh giác. Đến khi thoát đi lớp giá y mang theo mùi hương của Thuỷ Linh thực sự thì “Thiên diện bồ tát” chính thức bị bại lộ, sau vì bảo toàn tính mạng và trúng tiếng sét ái tình với Diệp thành chủ mà thành kẻ chỉ điểm. Tiếc rằng hoa rơi cố ý nước chảy à không…băng trôi vô tình! Nàng ta được món lợi duy nhất là tự do thoát khỏi sự kìm kẹp của Cung Cửu thôi, và bây giờ nàng ta đang cố gắng tỏ ra quan tâm đến đôi tân lang tân nương bằng cách nhắc mọi người biết tân nương là trúng cái gì.
Chát…
Diệp Cô Thành mau chóng bay tới bên giường nắm lấy cổ tay Tôn Tú Thanh ngăn nàng giáng thêm một bạt tai nữa vào má nương tử yêu của hắn, nửa phòng bắt đầu hạ nhiệt cấp tốc.
- Tây Môn phu nhân muốn làm gì?
- Gọi tỉnh nàng a.
- Không nhọc giá Tây Môn phu nhân.
Đẩy nhẹ một cái, Tôn Tú Thanh bắn ngược trở lại rất nhẹ nhàng đáp xuống chiếc ghế của mình vẫn ngồi. Mọi người chưa kịp hết ngơ ngác thì một màn sau còn khiến mọi người ngơ ngác hơn, Diệp Cô Thành như diễn viên biến diện kịch ngay tức khắc thay một khuôn mặt hết sức ôn nhu thân thiết vuốt ve gò má có chút đỏ lên của nương tử nhà hắn. Kề tóc mai với nàng nói nhỏ gì đấy, soát một cái mỗ nữ mặt đỏ bừng trợn mắt lên nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.
- Chàng lăn ngay…
- Nàng là thê tử của ta!
- Cái gì? Chàng còn dám nói, ta có quyền…
- Ân?
- …….dạ tướng công.
Mỗ nữ tiu nghỉu cúi đầu trong khi mọi người mắt trợn to như chén tống, miệng trễ xuống nhét vừa một quả táo. Một người từ bên ngoài bước vào nhìn đúng cảnh đấy rất không biết điều cười sằng sặc không có chút hình tượng đại tướng quân của mấy hôm vừa rồi gì hết.
- Tiêu Dao a Tiêu Dao, không ngờ đệ cũng có ngày này ha ha..
- Nhị ca?
Mỗ nữ chính là tìm được phao cứu sinh bất chấp hình tượng ôm cột giường hướng đến Nam Cung Triệt khóc không có chút nước mắt.
- Nhị ca mau cứu đệ, tướng công đệ khi dễ đệ a huhuhu…
Nam Cung Triệt rùng mình một cái tránh không nhìn vị đại thần đang chuẩn bị đóng băng hắn kia vỗ vỗ đầu nàng.
- Tướng công nhà đệ chính là hoàng đế cũng không dám chọc chứ đừng nói đến nhị ca nhỏ bé của đệ, ta chỉ tranh thủ chút thời gian chiều tối sang xem đệ thế nào rồi còn phải chạy sang xem đại ca nữa. Sau lại phải chạy về thống kê sổ sách bàn giao quản lý lại toà thành này nữa.
- Đại ca làm sao?
- A lĩnh một chưởng, cũng không sao đâu! Chỉ hôn mê vài ngày thôi…
- Mà sao huynh ấy lại ở đây?
- Hắn ở đây lâu rồi, hắn chính là dịch dung thành một vị nam sủng trong phủ Tây Vương.
Trả lời nàng là Diệp Cô Thành, dù biết giữa nàng và nam nhân có nụ cười rực rỡ kia đơn giản chỉ là tình bằng hữu đơn thuần bằng chứng là dù biết nàng là nữ nhưng bọn họ vẫn luôn xưng huynh gọi đệ nhưng hắn chính là không thích nàng đặt sự chú ý lên người khác ngoài hắn.
- Là Thiệu Ngọc công tử! Thảm nào ta thấy quen quen đâu, ta muốn đi thăm huynh ấy.
Mỗ nữ ngay lập tức lật chăn ra định bước xuống giường nhưng…
- A…cái lưng…cái lưng, cái chân…cái chân…a toàn thân ta…
Oán hận nhìn chằm chằm mỗ “thế ngoại cao nhân, xa lánh thế tục” nào đó, nàng đành phải ngoắc Thanh Y Hồng Y giúp đỡ mình xuống giường . Lúc này nàng mới chú ý đến một nữ nhân có đôi mắt thăm thẳm như nước hồ thu mà nàng chắc chắn không quen.
- Vị tiểu thư này là.
- “Thiên diện bồ tát” Thuý Miên.
Trả lời nàng là Tôn Tú Thanh đang ngồi nhấm nháp túi ô mai của nàng, quả không ngoài dự đoán mỗ tham tiền ngay lập tức mắt toả kim quang quên sạch mọi đau đớn lướt như gió đến nắm tay Thuý Miên đang hết sức lúng túng trân thành tha thiết nói.
- Mỹ nhân, ta ngưỡng mộ nàng đã lâu. Tối nay mời quá bộ đến hàn xá cho ta xin bức chân dung để thoả nỗi nhớ mong.
- Khụ khụ, tam đệ thỉnh thu liễm chút không cần nơi nơi chêu hoa ghẹo nguyệt.
- Ai nói ta chêu hoa ghẹo nguyệt, đây là thật tâm.
- Ân, thực tâm trị giá vạn lượng bạc?
Tôn Tú Thanh cùng Thanh Y, Hồng Y khúc khích với nhau.
- A bị phát hiện rồi sao? Không sao, mỹ nhân vẫn là đến Ngưng Hương lâu của ta làm hoa khôi đi. Bao ăn bao ở tuần làm việc năm ngày, lương tháng thoả thuận có cắt phần trăm doanh thu. Cuối năm có thưởng cộng với bảo hiểm thân thể y tế đầy đủ…
- Phu..phu nhân… Thuý Miên…
Thuý Miên không hiểu gì nhìn mỗ nữ như lang lùi từng bước ra sau.
- Linh Nhi bớt hồ nháo.
Cuối cùng Diệp thành chủ cũng phải ra tay nắm lấy nương tử của mình lại, hắn còn chưa xử tội nàng thì thôi lại dám ngang nhiên chiêu dụ người cho
Ngưng Hương lâu. Biết rằng nàng vốn có sở thích vơ vét tài bảo nhưng đến mức này thì…
- A tướng công, ta là không muốn bỏ phí nhân tài vào tay kẻ khác thôi!
- Ân, nhân tài này từng hạ mị dược với thân ái tướng công cậu cậu còn muốn?
Sở trường của Tôn Tú Thanh chính là rất biết cách… quăng bom đúng lúc.
- Không vấn đề không vấn đề, mới một loại thôi mình từng hạ 3,4,5 hay 6 loại gì đấy cùng một lúc cũng có sao đâu?
Phụt!
Tôn Tú Thanh cùng Nam Cung Triệt phun trà, không dám nhìn sắc mặt Diệp thành chủ lúc này. Thuý Miên nghẹn họng ngã ngồi xuống ghế nhìn mỗ nữ hai tay ôm miệng lén lút liếc nam nhân lưng cứng đờ bên cạnh mình.
- Tướng công…ta muốn đi thăm Phượng đại ca.
- Ta đưa nàng đi.
- A ta cùng Tú Thanh đi với nhau là được.
- Nàng chắc đi được chứ?
- Không sao thật mà, còn có Thanh Y Hồng Y nữa!
- Thôi được, có gì cho người đến quân doanh ngoại thành gọi ta.
- Dạ tướng công.
Nhìn theo bóng dáng khôi phục lại vẻ thanh lãnh cùng Nam Cung Triệt và Thuý
Miên dời đi nàng thở dài một hơi, lập tức bị Tôn Tú Thanh sáp lại truy vấn.
- Nói đi, cậu với Diệp soái ca…là song rồi?
- Song cái gì?
Giả ngu.
- Thôi đi bà nội, là cậu lang huyết sôi trào không chống được mị lực soái ca mà chồm lên ăn hắn sạch sẽ?
- Lăn ngay, cậu làm như mình là sắc lang không bằng. Dĩ nhiên là…là…hắn đem mình ăn sạch sẽ rồi, lúc tỉnh lại mình còn tưởng đâu bị cường bạo chứ?
- Nhưng nghe nói ai trúng “Định Tình” sẽ một lòng đi theo người cùng ân ái với mình, sao cậu không thế với Diệp soái ca?
- Ai mà biết? Chắc tại mình bách độc bất xâm mà “Định Tình” cũng là một lọai độc nên miễn nhiễm đi.
- Cậu là bách độc bất xâm?
- Có gì sao?
- Cho xin tí huyết đi.
- Cậu lăn ngay! Mau cùng mình đến thăm Phượng Vân.
- Cậu không thắc mắc về Thuý Miên sao?
- Có gì phải thắc mắc, nghe giọng cô ta mình đã nhận ra rồi! Cô ta cũng chỉ là công cụ của Cung Cửu thôi, a nhắc đến mới nhớ ra. Hắn sao rồi?
- Lại thoát! Hắn trơn như lươn vậy…
Tôn Tú Thanh vừa giúp nàng xuống giường vừa cảm thán.
- …lão công mình buộc phải giết Mộ Dung Phục mới vào được, lúc ấy Diệp soái ca đã mang cậu đi rồi còn lại Ngọc Diện Diêm Vương đấu với hắn thôi. Dù bị tướng công nhà cậu đánh cho nội thương rồi nhưng hắn vẫn đủ sức tung ra sát chiêu với vị Ngọc Diện kia, chậc chậc nghe lão công nhà mình nói thổ huyết luôn.
- Mình tưởng cậu cũng ở đấy?
-
Hắc hắc, mình đi nướng trụi toàn bộ phủ của hắn. Định chạy đến nhưng lão công nhà mình không cho, sợ cảnh huyết tinh ảnh hưởng đến tiểu bảo bối.
- Uầy, cậu có thật?
Trợn mắt nhì xuống bụng Tôn Tú Thanh.
- 3 tháng!
Kẻ sắp làm mẹ bắt đầu có chút ý thức, vỗ nhè nhẹ lên bụng mình âu yếm.
- Sao chưa thấy bự ra?
- Cậu ngốc hả? Từ tháng thứ tư, thứ năm mới bắt đầu thấy rõ bụng.
Hai nàng dìu nhau nghiêng nghiêng ngả ngả vừa đi vừa tám trong sự xanh mặt của Thanh Y cùng Hồng Y phía sau, phu nhân mà ngã thì bọn họ bị thành chủ băm chết còn Tây Môn phu nhân ngã thì bọn họ bị Tây Môn trang chủ chém chết. Chết kiểu gì cũng không được toàn thây a~~~
Do Phượng Vân không mang theo mấy người của mình đi cùng nên hiện giờ chăm sóc hắn là Lục Y cùng Tử Y, vừa thấy mỗ nữ lảo đảo bước vào hai nàng mừng quýnh, quên luôn cả bệnh nhân cùng đại phu trong phòng chạy ra đỡ lấy phu nhân cua mình.
Nàng bước vào một căn phòng khác trong khách điếm, vẫn lối trang trí lịch sự trang nhã cùng một phòng trong một phòng ngoài nhưng bên trong lúc này lại nồng đậm mùi thuốc bắc khiến nó trở nên có gì đó thực u tối. Nàng nhíu mày yêu cầu mở bớt cửa sổ ra cho thoáng rồi không cần thông báo bước thẳng vào bên trong, đại phu giật mình định lên tiếng hỏi nhưng Tử Y nhanh nhảu đã tiến lên trước nói nhỏ với lão. Đại phu có vẻ chần chờ nhưng nhìn thấy nàng hết sức thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bệnh nhân rồi thì cũng chả biết làm gì hơn dặn dò vài câu cẩn trọng rồi bước ra ngoài.
Thuỷ Linh từ lúc vào đặt hoàn toàn sự chú ý của mình lên nam nhân đang nằm trên giường, hắn vốn đã rất trắng hiện lại càng bệch bạc hơn đến mức nàng có cảm giác hắn sắp cùng mầu với chiếc áo lót đang mặc. Đôi mắt hoa đào nhắm nghiền cùng đôi môi tái nhợt khô nứt, nàng đau lòng sai người lấy một chén nước ấm.
Tự tay mình dùng khăn thấm từng chút lên môi hắn, không biết hắn có nghe thấy không nhưng nàng vẫn nói chuyện giọng hết sức dịu dàng.
-
Đại ca muội đến thăm huynh đây, đại phu nói huynh không có làm sao hết nhưng tại sao huynh lại không chịu tỉnh lại? Giả làm bệnh mỹ nam sao?
Như vậy rất xấu, không có chút hình tượng khí phách nào. Sẽ doạ cô nương nhà người ta chạy hết! Muội còn muốn huynh huyết tẩy toàn bộ Tây Vương phủ cho muội mà, huynh còn chưa có tặng quà cưới cho muội đâu, muốn trốn sao?
Tách…
Giọt nước mắt ấm áp rơi xuống bàn tay lạnh băng của hắn, nàng vội vàng xoa đi nhưng nước mắt không hiểu sao lại càng lúc càng nhiều. Nàng không phải người uỷ mị thừa nước mắt nhưng nàng rất sợ, ngoại trừ tướng công của nàng thì hắn chính là người đối sử với nàng tốt nhất. Hắn như ca ca của nàng vậy, nàng không muốn hình ảnh cuối cùng mình gặp hắn lại là thế này. Nàng không muốn câu chuyện cuối cùng của nàng và hắn nói với nhau lại là dưới danh nghĩa của người khác, nàng sợ hắn cứ vậy mà không tỉnh lại nữa.
Dù không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng nhìn Thuỷ Linh như vậy Tôn Tú Thanh cũng không đành lòng. Tiến lên nắm lấy vai nàng, Tây Môn phu nhân lần đầu tiên trong đời tỏ ra chín chắn khuyên nhủ.
- Đại phu đã nói rằng hắn nội công cao cường nên vết thương không đáng lo, cậu đừng như vậy.
- Mình biết, nhưng huynh ấy cứ như vậy mình sợ…
- Cậu chỉ sợ bóng sợ gió thôi, cậu thấy cao thủ nào không bị nội thương qua bao giờ không?
- Huynh ấy mà là cao thủ cái nỗi gì? Một chưởng của tên chết bằm kia cũng không tránh được còn là cao thủ sao? Huynh ấy là con rùa đen rút đầu có chuyện gì không nói lại dùng cách này để trốn.
- Cậu không nên quá đau lòng…chỉ là hắn cần chút thời gian cho bản thân mình mà thôi.
- Thời gian cho bản thân sao?
- Không phải trong phim bác sỹ luôn nói vậy mỗi khi bệnh nhân hôn mê không lý do à!
- Tôn Tú Thanh, cậu muốn mình tức chết?
- Hắc hắc, mình chỉ không muốn cậu buồn chết thôi.
- Cậu đi chết đi, mình buồn gì chứ? Mình lo vài hôm nữa nữ nhân trong thành Hắc Phong sắp sửa mất hết tim vì tên yêu nghiệt này tỉnh dậy đi gây hoạ thôi
Dù nói vậy nhưng nàng vẫn không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được, nhìn một nam nhân như con chim phượng hoàng cao ngạo tung cánh trên bầu trời giờ im lìm như thế này thì sao nàng có thể không đau lòng được đây? Nắm lấy bàn tay băng giá đặt vào trong chăn nàng dặn dò Lục Y cùng Tử Y hết cái này cái kia rồi mà vẫn không nỡ rời đi. Chỉ đến khi cả người rơi vào một vòng tay tràn ngập hương hàn mai nàng mới ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn dò hỏi.
- Ta muốn dùng bữa tối.
Nhận được câu trả lời chẳng liên quan nàng cười cười cọ mặt vào ngực hắn.
- Là chàng không yên tâm thì có.
- Là ta không yên tâm phu nhân bỏ qua bữa tối nên trở về cùng dùng với nhau.
- Chứ không phải chàng sợ ta sẽ lay tỉnh Phượng Vân rồi chạy trốn sao?
- Nàng sẽ không!
- Chàng có quá tự tin không đó?
- Nàng là thê tử của ta.
- A hôm nay ta đã nghe câu này vài lần rồi.
- Không thích?
- Mỗi ngày chàng đều phải nói vậy với ta.
- Được!
Diệp Cô Thành chính là không yên tâm nương tử của mình sẽ buồn nên cố ý quay lại sớm, quả nhiên khi bước vào gian phòng tràn đầy mùi thuốc sắc đã thấy nàng ngồi trước giường nhìn Phượng Vân không chớp mắt, nàng thậm trí còn không biết Tôn Tú Thanh bị Tây Môn Xuy Tuyết tóm đi từ lúc nào.
Ôm nàng vào lòng, cảm nhận thân thể nhỏ bé mềm mại của nàng hắn mới cảm thấy yên tâm được. Hai người nắm tay nhau thân mật rời khỏi đấy, không ai để ý đến ngón tay trắng muốt của nam nhân nằm trên giường khẽ co giật một chút…
Sau khi lang thôn hổ yết hạ gục nhanh tiêu diệt gọn một bàn đồ ăn, mỗ nữ vỗ vỗ bụng nhìn tướng công của mình đang vô cùng tao nhã đưa một chén trà đến trước mặt nàng. Có chút xấu hổ nàng cười cười đón lấy cố gắng vớt vát chút hình tượng thục nữ bằng cách từ tốn thưởng trà nhưng lại bị Thanh Y phá vỡ bằng một đĩa điểm tâm ngọt. Diệp
Cô Thành cuối cùng không thể nhịn được nữa mà phải cười ra tiếng yêu thương nắm lấy con mèo nhỏ nhét vào trong lòng mình, rút ra khăn tay lau hết mứt quả cùng vụn bánh trên má nàng.
- Linh Nhi, ăn quá nhiều điểm tâm ngọt trước khi đi ngủ không tốt.
- Đi ngủ? Còn sớm mà.
- Nàng muốn làm chuyện gì khác đến muộn hơn nữa?
Ái muội phun khí vào tai nàng, Thanh Y Hồng Y ngay khi thành chủ của mình tóm lấy phu nhân thì đã chạy mất dạng.
- Ta phát hiện ra kỳ thực chàng là kẻ rất có tiềm chất sắc lang.
- Ta muốn cùng nàng cưỡi ngựa ngắm trăng vùng đại ngàn này nhưng có vẻ phu nhân lại muốn làm chuyện khác thì phải…
- A, tướng công xấu xa! Chàng cố tình phải không?
- Ta đâu có? Nàng hiểu lầm.
- Dễ ghét, có điểm nào giống thế ngoại cao nhân chứ?
Chu chu môi.
- Nàng thích ta giống “thế ngoại cao nhân”?
Bổ xung thêm vào cổ nàng vài dấu hôn nữa.
- Chàng không phải là người như vậy sao?
- Dĩ nhiên không phải, ta chỉ tĩnh tâm mà thôi.
Tay luồn vào vạt áo của nàng.
- Sao… giờ chàng không vậy?
- Ta có nương tử nên không thể và cũng không muốn lại “tĩnh tâm” nữa.
- Tướng…tướng công, ngắm trăng…
Bắt đầu thở dốc.
- Vẫn còn sớm!
- Nhưng bên ngoài có người.
- Đã đi hết.
Loảng xoảng… Toàn bộ chén tách trên bàn hi sinh oanh liệt, quả nhiên không thấy một ai bước vào thu dọn. Bình thường chính là một cây kim rơi cũng thấy người xuất hiện để nhặt, nàng bị hắn đặt lên trên bàn hai tay níu lấy vai hắn cố gắng nói trong khi đang chìm ngập trong những nụ hôn dài.
- Tướng công…tướng công không thể…
- Vì sao không thể?
Môi hắn dán tại hõm cổ của nàng mấp máy khiến nàng tê dại.
- Chúng ta vừa…vừa mới vậy lúc chiều, mới vài canh giờ mà thôi.
- Đã vài canh giờ rồi!
- Là ta trúng mị dược hay là chàng trúng mị dược đây?
- Ta trúng xuân dược siêu cấp cường thân”Nhất dạ thất tiêu hồn “, “Siêu cấp đốt người thần công vô địch” nữa, còn thêm nửa lọ “Long phượng cầu hoan” thì phải… Ân? Nàng bảo ta phải làm sao?
- Chàng vẫn nhớ?
- Phu nhân tặng phần lễ vật trọng như vậy sao ta có thể quên?
- Không phải nhờ vậy chàng mới thoát được “Thiên diện bồ tát” sao?
- Nàng nghi ngờ định lực của ta?
- Chàng hiện có chút định lực nào không?
- Nàng là thê tử của ta!
- Vậy chàng thú cô ta về không phải cô ta cũng trở thành thê tử của chàng?
Nàng đẩy hắn ra ngồi dậy chỉnh lại xiêm y xộc xệch của mình giận dỗi quay mặt đi, Diệp Cô Thành khó hiểu ôm lấy nàng từ phía sau tựa cằm lên vai nàng.
- Diệp Cô Thành ta đời này chỉ có một thê tử là nàng, Linh Nhi!
Đột nhiên nàng quay lại chặn ngón tay lên đôi môi nóng rực của hắn, ánh mắt vô cùng khẩn thiết
- Chàng đừng nói như vậy, ta…
- Ta đã quyết, không ai có thể thay đổi!
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé run rảy của nàng, đôi hắc ngọc sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào nàng kiên quyết. Một cỗ ngọt ngào hạnh phúc dâng lên che lấp đi mọi lo âu trong lòng khiến nàng nở nụ cười ngọt ngào nhất của mình, dù không đúng trong hoàn cảnh này nhưng nàng chợt nghĩ đến một câu “Cuộc đời chính là cuộc vật lộn giữa kẻ cưỡng hiếp và người bị cưỡng hiếp, nếu đã không chống cự được thì…hãy hưởng thụ thôi!”. Nàng chính là không thể làm gì để thay đổi được hoàn cảnh thì sẽ vui vẻ mà tận hưởng thôi, một hồi mộng thì sao? Bao nhiêu kẻ đánh đổi mọi thứ chỉ để được một giấc mộng đẹp, huống hồ giờ phút này cảm xúc này của nàng là chân thật. Hắn, tướng công của nàng…cũng là thật! Mắt nàng có chút mờ đi, dựa sát vào người hắn như thói quen của mình nàng dịu giọng.
- Tướng công ta không biết cưỡi ngựa.
- Ta cũng không có ý cho nàng cưỡi ngựa một mình!
- Cứ ôm ta như vậy được không?
Ngực hắn hơi rung lên, giọng trầm trầm tràn đầy sủng nịnh.
- Luôn luôn được, phu nhân.
Một tay ôm lấy nàng nâng lên một cách nhẹ nhàng, tay còn lại phất một cái mở bung cánh cửa sổ ra. Mũi chân điểm nhẹ cả hai tung mình vào khoảng không lờ mờ ánh sáng đèn lồng của Hắc Phong thành, nhìn những mái nhà cùng khoảng sân vùn vụt lưới qua phía dưới mình nàng phấn khích reo lên nho nhỏ đổi lại một tiếng cười nhẹ từ tướng công của mình.
- Ta không ngờ dùng khinh công cũng có lúc thú vị như vậy.
Giọng hắn loánh thoáng trong gió nhưng nghe lại vô cùng rõ ràng.
- Vì sao?
- Vì phản ứng của nàng mỗi lần đều rất vui vẻ.
- Không cần trực thăng hay dù mà vẫn bay trên trời được đương nhiên rất vui rồi!
- Trực thăng? Dù?
- Là thứ có thể mang người bay qua bay lại mà không cần phải có khinh công.
- Nơi nàng ở thật kỳ lạ.
- Nếu theo cách nghĩ ở đây thì đó chính là thiên đường rồi, không có chiến tranh liên tục không có dịch bệnh cướp bóc hoàn hành, không cần chẻ củi cũng có lửa, không cần gánh cũng có nước…hè có máy lạnh, đông có quạt sưởi. Không cần làm đại hiệp cũng bay trên trời được, trẻ con chỉ việc chơi và đến trường học những kiến thức cơ bản lớn chút thì lựa chọn nghề nghiệp…
- Nàng có hối hận?
- Điều gì?
- Từ bỏ cuộc sống tốt như vậy.
- Ta không có lựa chọn… Nhưng nếu không gặp được chàng ta sẽ vô cùng hối hận!
Hăn không nói gì nhưng vòng tay buộc chặt đã cho nàng biết cảm giác của hắn lúc này, hai người dừng lại bên ngoài quân doanh. Một con ngựa toàn thân trắng toát không lẫn một căn tạp mao được Tật Phong dắt ra sẵn từ bao giờ đang đứng cào cào móng guốc trên nền cỏ khô cằn. Nàng tò mò vươn tay định sờ vào nó, Diệp Cô Thành ngay lập tức nắm lấy tay nàng kéo lại trước khi bị nó hung dữ cắn phải. Nàng trợn mắt nhìn con ngựa hung dữ đang phun phì phì với mình, nó chỉ dịu lại khi tướng công nhà nàng tiến đến vuốt ve chiếc bờm được chải bóng mượt của nó.
Mỗ nữ huých Tật Phong đang đứng như tượng bên cạnh.
- Con ngựa này là ngựa cái?
- Dạ phu nhân.
- Thảm nào nó hung dữ với ta.
- Phu nhân chưa được sự cho phép đã động vào nó nên nó mới vậy thôi.
- A đúng là người làm sao của chiêm bao làm vậy mà…
- Ý nàng là sao? Của ta không phải của nàng sao?
Diệp thành chủ nắm lấy tay nàng đưa về phía con ngựa cho nó ngửi ngửi rồi để nàng vuốt ve nó một lúc, quả nhiên con ngựa vô cùng ngoan ngoãn nếu không muốn nói là có phần nịnh bợ cọ cái đầu khổng lồ của nó vào người nàng. Lúc ấy Diệp Cô Thành mới tao nhã phất áo lên ngựa rồi cúi xuống nắm lấy eo nàng nhấc lên đặt nàng ngồi ngang ra tựa người vào ngực mình. Giật cương một cái, con ngựa ngay tức khắc hí vang một tiếng đầy phấn khích sải vó tiến vào vùng thảo nguyên đại ngàn bên bờ thượng nguồn con sông Y Lê mầu mỡ
Thịch…thịch…thịch…
Nàng tựa đầu lắng nghe từng nhịp đập chậm rãi đều đặn của trái tim hắn vang lên trong lồng ngực, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay hắn vậy quanh mình. Hít vào hương hàn mai hoà lẫn với hương cỏ mùa thu xung quanh nàng thở ra một hơi ngả hẳn người vào vồng ngực vững chắc mở mắt ra nhìn bầu trời bao la lấp lánh sao phía trước. Một bên là vách núi dựng đứng trải dài như vĩnh viễn không có điểm kết thúc, một bên là dòng sông mùa thu êm đềm trôi, vùng đồng cỏ xào xạc ở trữa chính là điểm hoàn chỉnh cho bức tranh đại ngàn dưới ánh trăng bạc. Vó ngựa phá tan sự yên tĩnh trên đồng cỏ xua ra hàng ngàn hàng vạn con đom đóm theo mỗi bước chạy, chúng lao xao rộ lên giữa không trung như cái đuôi dài phía sau sao băng tản ra lơ lửng trong không khí. Vầng nguyệt nha như ở mọi nơi vẫn cứ luôn hờ hững toả ra ánh sáng mờ ảo mê hoặc của mình như vậy, nàng cũng mặc kệ buông lỏng bản thân mình cho sự quyến rũ say lòng của đêm nay, buông lỏng cho con tim say đắm cùng nam thiên tiên cuồng ngạo đang ôm nàng từ phía sau. Gió luồn qua mái tóc, luồn qua xiêm y quấn hai người hoà vào làm một trên lưng ngựa, giờ phút này nàng đã hiểu vì sao mọi nữ chính trong phim lẫn trong truyện đều muốn cưỡi chung ngựa với nam nhân mình thích.
Nửa canh giờ sau Diệp Cô Thành mới ghìm cương ngựa lại, ôm lấy nàng xoay người bước xuống rồi thả cho nó đi gặm cỏ thơ thần xung quanh đấy. Hai người đứng trên đồi cao phóng tầm mắt ra bờ sông bàng bạc yên tĩnh, hít vào hương cỏ thơm mát cùng nghe râm ram tiếng động vật nhỏ của đêm thì thầm. Nàng chủ động tựa vào vai hắn ngồi xuống thảm cỏ đã bắt đầu ngả mầu, bứt một nhánh cỏ đuôi chồn bên cạnh làm một vài con đom đóm khó chịu bay ra.
- Tướng công, chàng không phải đột nhiên nổi hứng mang ta ra đây ngắm trăng thật chứ?
- A…không phải, dĩ nhiên.
Nàng trợn mắt không thể tin nhìn hắn, bất ngờ nàng đưa tay sờ sờ xương quai hàm của hắn xem có gì khác biệt không. Hắn có chút hồng mặt khó thấy trong tình trạng chỉ có ánh trăng và vài con đom đóm thế này nắm lấy tay nàng hạ xuống.
- Không có ai dám dịch dung thành ta.
- Vậy sao chàng có thể…có thể có biểu hiện ấy?
- Biểu hiện nào?
-…Lúng túng?
Hắn cười khổ kéo nàng tiến nhập vào trong lòng mình.
- Ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
- Xem ai nói kìa?
Hắn kéo tay nàng đặt vào nơi trái tim đã không còn bình ổn của mình, giọng nói có chút không được tự nhiên.
- Ngay khi lần đầu tiên nàng nhìn vào mắt ta nó…đã như vậy! Ta đã cố tĩnh tâm lại nhưng không thể.
- Chàng…
- Sisss….nàng đồng ý gả cho ta chứ?
Hắn mở những ngón tay thon dài ra, để lộ một cặp nhẫn vàng lóng lánh trong lòng bàn tay. Nàng bị bất ngờ có chút run rảy vươn tay chạm vào hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ vẫn còn hơi ấm miệng lắp bắp…
- Là Tôn Tú Thanh chỉ cho chàng sao?
- Không, là…Tây Môn trang chủ. Hắn nói tập tục ở chỗ nàng và Tây Môn phu nhân chính là như vậy, nàng không trách ta còn thiếu hoa mân côi sắc đỏ chứ?
Diệp thành chủ có chút không yên tâm.
- Không cần…vậy…vậy là quá đủ rồi.
Nàng có cảm xúc muốn khóc thật to lên ngay lúc này, tướng công của nàng quá…quá…quá dễ thương! Gấp mười ngàn lần một lời cầu hôn tại nhà hàng của một chàng trai hiện đại, dù hai người đã chính thức là phu thê nhưng là do nàng ép hôn thì phải. Mân mê cặp nhẫn trong tay hắn, nương theo
ánh sáng yếu ớt nàng vẫn có thể thấy gia huy hình vân khắc chìm trên bề mặt nhẫn. Còn tên hai người viết theo thể chữ triện ngay ngắn nhỏ xíu được khắc phía trong lòng, đơn giản nhưng cũng rất cầu kỳ. Nàng trong nhày hôm nay đã có quá nhiều kinh hỉ rồi, bỗng có chút cảm xúc muốn cám
ơn tên chết bằm Cung Cửu. Chỉnh đốn lại cảm xúc, nàng vươn thẳng người lên quỳ đối diện với hắn giọng vô cùng nghiêm túc.
- Diệp Cô
Thành, anh có đồng ý chia xẻ mọi cay đắng cũng như ngọt bùi cùng yêu thương Tiêu Thuỷ Linh từ bây giờ đến hết cuộc đời không?
Hắn có chút không theo kịp nàng, nhưng nhìn vào đôi mắt to tròn mơ màng giờ tràn ngập nghiêm túc hắn có chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng quỳ thẳng người nhìn vào mắt nàng trả lời.
- Ta đồng ý…
- Đeo nhẫn cho ta, ngón áp út!
Nàng đè thập giọng sau đó chìa tay trái của mình ra hơi vẫy vẫy ngón tay áp
út, Diệp Cô Thành cố gắng không dương khoé môi quá cao trượt chiếc nhẫn vào ngón tay nhỏ bé của nàng. Nàng ngay lập tức nắm chặt tay lại như sợ chiếc nhẫn vừa khít có thể trôi đi mất, cầm lên chiếc nhẫn còn lại tự tuyên thệ.
- Ta Tiêu Thuỷ Linh đồng ý chia sẻ mọi đắng cay ngọt bùi cũng như yêu thương Diệp Cô Thành từ bây giờ đến hết cuộc đời…
Trượt chiếc nhẫn vào ngón tay to thon dài, nàng vẫn yêu thương không nỡ buông nói nốt câu cuối trong nghi thức.
-…ta tuyên bố chúng ta chính thức là vợ chồng, chú rể có thể hôn cô dâu.
Nàng khép mắt lại hơi nghiêng người chạm môi với hắn nhưng lại rơi thẳng vào một cái ôm siết chặt cùng đôi môi nóng rực, tay hai người đan vào nhau mười ngón khít khao khiến chiếc nhẫn nghiến vào ngón tay nàng một chút nhói đau nhưng mặc kệ. Đó chính là minh chứng tình yêu bất diệt, là mối liên kết vô hình giữa bọn họ với nhau từ bây giờ…vòng tròn là hoàn hảo, mong rằng bọn họ chính là có kết quả hoàn hảo như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
54 chương
25 chương
73 chương
122 chương