Julia Yêu Dấu

Chương 16

Sau đó một lúc lâu, mắt Julia nhấp nháy mở ra trước âm thanh của tiếng ngáy đều đều. Ban đầu cô chớp mắt chếnh choáng. Rồi dần dần cảm nhận được một trọng lượng nặng như chì nằm dài trên người cô, ấn cô xuống tấm thảm. Cuối cùng cô nhận ra hàng loạt sự việc cùng một lúc: thứ nhất, cô khỏa thân từ vai trở xuống; thứ hai, cái trọng lượng đang ngáy như cưa gỗ ấy là Sebastian, và theo như tiếng ngáy điếc tai thì anh đang ngủ rất say; và thứ ba, cô vừa trở thành người đàn bà của anh. Nhớ lại việc anh đã làm với cô và cảm giác mà nó đem lại, cô cảm thấy hai má mình đỏ rần. Cử động hết sức thận trọng để tránh đánh thức anh, cô nhấc một tay lên chạm vào tóc anh. Mái tóc vàng ánh kim đẹp đẽ... Giữa hai đùi cô đau nhức; phần da nhạy cảm của hai bầu vú nhói lên và nhức nhối. Cô đã dâng hiến không một lời phản đối cái quý giá của người con gái mà cô luôn bảo vệ quyết liệt trước nay. Nhớ đến Mick, Willy Tilden, và những kẻ khác trước đó, những kẻ đã muốn làm chuyện giữa đàn ông và đàn bà với cô, nhớ đến cách cô đã đấm đá, cắn và chiến đấu để đẩy lui bọn họ khi bị đe dọa, cô thấy ngạc nhiên vì nhận ra cô thậm chí còn không bảo vệ mình trước Sebastian. Đáng lẽ cô có thể đẩy anh ra, nếu cô chịu làm thế. Có lẽ cô chẳng cần đến nhiều hơn một lời yêu cầu lạnh lung để được thả ra. Thay vào đó cô đã đáp lại bằng nhiệt tình mãnh liệt khiến sự trinh trắng của cô chỉ còn là một chướng ngại vật. Thậm chí đến bây giờ cơ thể cô vẫn run lên khi nhớ lại cách anh đã hôn cô, chạm vào, vuốt ve và chiếm hữu cô - Sebastian! Sebastian của cô, người đàn ông đẹp nhất cô từng thấy trong đời, người đã từng ở xa tầm với của cô như những vì sao trên trời, đã biến cô thành của anh. Lần đầu tiên trong đời cô thuộc về một người nào đó, và người đó không phải ai xa lạ: Sebastian. Tiếng ngáy của anh tấn công hai lỗ tai cô, và cô mỉm cười, tay cô lại đưa lên để vuốt ve tóc anh. Chuyện đã xảy ra thật không thể tin nổi, nhưng cô không hối hận. Không, cô không hối hận chút nào. Với Sebastian thì không. Giờ thì cô đã là người đàn bà của anh, và anh sẽ thuộc về cô mãi mãi. Anh có cưới cô không nhỉ? Miệng cô cong lên thích thú khi thử hình dung mình trong vai trò nữ bá tước Moorland. Con bé Jewel Combs là nữ bá tước? Không, cô quyết liệt sửa lại, không phải Jewel Combs, không bao giờ là Jewel Combs. Bá tước Moorland đời thứ tám không bao giờ lấy Jewel Combs. Nhưng Julia Stratham - giờ đó là một người hoàn toàn khác. Bỗng nhiên cô vui mừng tột bậc vì những bài học và sự huấn luyện đã biến cô thành một quý cô. Dành cho Sebastian. Môi cô chợt mím lại khi nghĩ đến Sebastian đã vất vả như thế nào mới nhồi nhét được chút ít kiến thức vào đầu cô. Anh đã dồn toàn bộ thời gian để làm cô trở nên xứng đáng với anh, và anh thậm chí còn không biết điều đó. Nhưng từ giờ, như anh đã nói, Julia Stratham là một quý cô thực sự rất đáng yêu, một người bạn đời phù hợp để sống trọn đời bên anh. Dần dần cô nhận ra lửa đã tắt, chỉ còn một đống tro tàn. Những chỗ trên cơ thể cô không được anh che phủ đang lạnh đi, và khắp người cô không chỗ nào không khó chịu. Lưng cô đau, hai chân thì bải hoải, cổ cô bị kéo căng trong tư thế khó chịu để tạo chỗ cho đầu anh rúc vào đường cong giữa cổ và vai cô. Cô mừng vì mình đã tỉnh giấc trước, mừng vì mình có chút thời gian để sắp xếp lại ý nghĩ. Nhưng giờ cũng đến lúc anh nên dậy. Đôi mắt xanh kia sẽ mở ra và gặp mắt cô, rồi anh sẽ mỉm cười - anh sẽ nói gì đây? Julia chợt đỏ mặt. Cô cảm thấy xấu hổ một cách tuyệt diệu và hồi hộp, như một đứa trẻ bẽn lẽn. “Sebastian.” Cô dè dặt đẩy cánh tay rắn chắc đang vắt ngang bụng mình. Anh vẫn mặc nguyên áo sơ mi, và cô phải đấu tranh với thôi thúc muốn lướt tay lên mặt vải lanh phủ trên những bắp cơ. Nhớ đến cảm giác của những bắp cơ ấy, cô lại đỏ mặt thêm lần nữa. Hòa làm một với người đàn ông, người đàn ông này, không giống bất cứ điều gì cô từng hình dung. Nguyên ký ức về nó thôi cũng đủ cướp mất hơi thở của cô. Anh không nhúc nhích, không có cả tiếng thở hổn hển hay giật mình cho thấy anh biết cô ở cùng anh. Julia thử lại, lần này đẩy mạnh hơn. Khi nó không có tác dụng, cô nắm lấy bên vai gần cô nhất và cho nó một cú lắc ra trò. Tiếng ngáy đều đều của anh không hề suy giảm, và Julia nhớ đến lượng rượu brandy anh đã uống. Anh đã uống như hũ chìm... Có lẽ anh sẽ ngủ vài tiếng nữa, và không có cách gì cô đánh thức anh nổi. Trông cô hẳn rất kinh khiếp với quần áo nhăn nhúm quanh người, tóc thì rối bù thành một mớ bùi nhùi xõa xuống lưng. Lát nữa khi anh nhìn thấy cô, cô muốn mình phải xinh đẹp, và là một quý cô đến từng chân tóc. Tưởng tượng anh sẽ nhìn cô như thế nào nếu bỗng nhiên anh vào lúc này khiến cô thất kinh. Thoát ra từ dưới người anh là cả một kỳ công, nhưng vì cô vặn vẹo và xô đẩy mãi nên cũng xoay sở được. Cuối cùng khi cô đứng dậy được và kéo áo ngủ xuống, vuốt cho phẳng, thì anh đã nằm ngửa trên sàn, mắt nhắm nghiền và miệng mở hé thỏa sức ngáy. Thậm chí như thế, trong khi hầu hết đàn ông sẽ trông xấu tệ và vô cùng thô tục, thì anh vẫn đẹp. Mái tóc vàng rối bù hoang dã, nhưng sự lộn xộn lại hợp với anh. Những chân râu đen một cách đáng ngạc nhiên đã xuất hiện làm hai bên má và vằm anh tối lại, nhưng nó cũng hợp với anh nốt. Cô nhận ra anh vẫn mặc nguyên quần áo, thậm chí còn đi ủng. Nhưng áo sơ mi cuộn lại quanh eo để lộ những bắp thịt cuồn cuộn. Cô mê hoặc nhìn theo vệt mờ mờ của những sợi lông màu vàng sậm chạy xuống dưới. Quần anh không cài khuya. Khi Julia nghĩ về hình ảnh đó và ý nghĩa của nó, cô cảm thấy sắc đỏ rực tràn lên cổ mình và vội vã ngoảnh mặt đi. Dù vừa mới hết sức gần gũi anh, cô vẫn mù tịt về cơ thể anh và những chức năng của chúng. Cô nghĩ mình sẽ sớm học được thôi, cũng như cô đã học tất cả những kiến thức khác để trở thành một quý cô. Quý cô của Sebastian. Cô ghét phải để lại anh nằm cả đêm trên sàn nhà, nhưng một mình cô thì không thể dịch chuyển anh. Và cô lại đỏ mặt trước ý tưởng gọi Johnson hoặc Leister đến và đặt ông chủ của bọn họ vào giường. Họ sẽ biết ngay chuyện đã xảy ra chỉ bằng một cái liếc mắt. Một cái chăn mỏng vắt trên lưng một chiếc ghế để phòng khi trời lạnh, và Julia giải quyết vấn đề bằng cách giũ chăn ra đắp lên người anh. Cô chẳng thấy cái gối nào, nhưng cái áo khoác của anh bị ném cẩu thả lên một cái ghế khác. Nhặt cái áo lên, cô ôm nó trong tay một lúc và hình dung nó bao bọc lấy đôi vai, hai cánh tay rắn chắc của anh. Cô gấp nó lại với một sự chăm chút nhẹ nhàng đối với chất vải mềm và kê xuống dưới đầu anh. Anh ngáy tiếp mà không có phản ứng gì ngoài một cái rung nhẹ của hàng mi dài đến ngạc nhiên. Julia đứng lên, nhìn xuống anh hồi lâu với nụ cười nhẹ. Khi lần đầu tiên biết đến vị bá tước thanh lịch, kiêu ngạo của Moorland, chưa bao giờ trong những tưởng tượng xa xôi nhất của mình, cô lại nghĩ chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi cô sẽ nhìn thấy anh như thế này. Vẫn còn mỉm cười, cô gửi cho anh một nụ hôn gió và ra khỏi phòng. Cô đã thấy náo nức trước viễn cảnh của ngày mai; không chỉ là bạn, cô sẽ trở thành người yêu của Sebastian... Sáng hôm sau cô dậy muộn. Mặt trời rọi nắng vào qua những tấm rèm mở rộng, Julia biết thế nghĩa là Emily đã ghé qua rồi. Cô duỗi dài người một cách lười biếng trên chồng gối, sung sướng được ở một mình. Cô cảm thấy tràn đầy sức sống. Ngay cả cơn đau nhoi nhói giữa hai đùi cũng dễ chịu. Vì Sebastian đã gây ra. Đó là bằng chứng chứng tỏ cô thuộc về Sebastian. Tiếng cót két ở bản lề cửa báo hiệu Emily quay lại. Julia ngồi dậy trên giường, lắc lắc đầu để tỉnh ngủ hoàn toàn, và mỉm cười với cô hầu gái. “Chào buổi sáng, cô Julia.” Emily lên tiếng khi thấy cô chủ cuối cùng cũng thức. “Tôi mang chocolate nóng cho cô luôn nhé?” “Được, Emily, cảm phiền cô. Ồ, và sáng nay tôi muốn tắm.” Julia trèo ra khỏi giường và bước đến cửa sổ để nhìn thấy ánh nắng lấp lánh trên lớp sương giá mỏng chỉ qua một đêm đã phủ kín mặt đất. Đó là lớp băng đầu tiên của mùa đông. Và nó khiến cô thấy thoáng buồn. Vậy là mùa hè đã qua, mùa thu đã đến. Kéo áo sát người (không phải cái áo cô mặc đêm qua) cô quay vào phòng để nhận thấy Emily đã biến mất. Vài phút sau cô gái trở lại với bữa sáng của Julia là chocolate nóng và bánh mì cuộn. Julia ngạc nhiên khi phát hiện mình đói cồn cào. Đó là do tất cả những hoạt động không bình thường đêm qua, cô nghĩ với tiếng cười thầm khúc khích, và thưởng thức bữa ăn trong sự thích thú. Bồn tắm được chuẩn bị trong lúc cô ăn. Lần đầu tiên trong mấy tháng trời cô bảo Emily a ngoài, nhận thấy mình vẫn còn xấu hổ về việc để bất cứ ai nhìn thấy mình khỏa thân sau sự việc đêm qua. Sebastian, không chỉ biến cô thành của cô, mà còn biến cơ thể cô thành một thứ gì đó hoàn toàn mới, thứ gì đó mà đến bản thân cô cũng thấy lạ lẫm. Ngoài ra, bản tính thực tế của cô cảnh báo là có thể có vài dấu vết trên làn da sẽ tố cáo tình trạng mới mẻ của cô. Khi cô trèo vào bồn tắm và tắm rửa kỹ càng từ đầu đến chân, cô biết là sẽ đau, nhưng cô không nghĩ những nơi ít ngờ đến nhất lại đau nhất. Xát miếng xà phòng hương hoa hồng mà cô đã trở nên ưa thích lên tóc, muốn những sợi tóc bóng lên và có mùi hương ngọt ngào, cho Sebastian. Cô ngâm nga một điệu nhạc vui tươi mà anh đã dạy, ngừng lại hết lần này đến lần khác để cười mỉm khi nhớ lại lúc khiêu vũ trong . Nếu cô biết cảm giác khi thuộc về anh hoàn toàn sẽ tuyệt như thế nào, chắc họ sẽ chẳng bao giờ thực hiện xong bất cứ vũ điệu nào. Ý nghĩ này lại khiến cô cười khúc khích. Cô cười và đỏ mặt trong lúc xát xà phòng lên hai cánh tay, hai chân và tự hỏi liệu anh có thích hương hoa hồng không. Cô chắc chắn sẽ tìm ra câu trả lời thôi, cô đỏ mặt và lại mơ mộng tiếp. Đêm qua cô đã gội hết những vết máu bằng ít nước lạnh còn trong bồn rửa trước khi đi ngủ. Khi mới trông thấy vết máu trinh tiết của mình vấy trên hai đùi và áo ngủ, cô đã hơi hoảng loạn. Có phải anh đã làm cô bị thương theo cách nào đó không? Nhưng sau một quãng đời sống trong những nơi căn bã của London, cô biết được vài điều. Cô đã trông thấy những cô gái trẻ bán mình cho các tú bà, và lấy làm lạ trước số tiền cao ngất họ đem về cho đến khi cô được giải thích một cách qua loa rằng họ là những món hàng mới và do đó được khách trả giá cao. Vì vậy, Julia biết về trinh nữ và trinh tiết, và sau một thoáng ngần ngừ cô đã lau sạch vết máu mà không hề lo lắng mình bị thương hoặc sắp chết như những cô gái khác. Cô mặc một cái áo ngủ sạch và giấu chiếc áo choàng và áo ngủ bị dính máu, rồi trèo lên giường mơ màng nghĩ về Sebastian cho đến khi ngủ thiếp đi. Nước tắm của cô đang lạnh dần, Julia nghĩ về những việc phải làm và bước ra khỏi bồn tắm. Quấn tóc và người trong khăn tắm, cô đi đến tủ áo. Hôm nay cô sẽ mặc bộ váy áo khiến cô đẹp nhất trong mắt Sebastian. “Trông cô xinh quá, thưa cô,” Emily thật thà nhận xét sau khi vấn tóc cho Julia. Julia ngồi ở bàn trang điểm nhìn vào gương. “Cảm ơn Emily,” Julia đáp lại bằng sự biết ơn thực lòng, và mỉm cười với cô hầu qua tấm gương. Thực vậy, cô nghĩ, nhìn hình ảnh mình trong gương, trông cô khác ổn. Emily đã búi cao mái tóc đen của cô thành một kiểu thanh lịch làm lộ cái gáy thanh mảnh. Đôi mắt cô lấp lánh như những viên đá topaz dưới cặp chân mày đen mượt mà. Và gò má phơn phớt hồng trên làn da trắng ngà tạo cho gương mặt cô nét đẹp khác thường. Julia nhận ra cuộc sống đầy đủ trong những tháng vừa qua đã thay đổi toàn bộ diện mạo của cô, sống mũi cô thẳng và thanh tú trên đôi môi đầy đặn rõ nét luôn đỏ thắm. Thậm chí cái áo dài đen cũng hợp với cô. Hôm nay cô đã chọn áo lụa đen có sọc nổi thanh nhã, với hai ống tay bồng trẻ trung và cổ áo cao kín đáo, món trang sức bằng đá giản dị (một món quà của Sebastian) đính ở. Trong chiếc áo giản dị với thân áo bó sát và chân váy xòe rộng, cô trông y hệt mọi quý cô đứng đắn khác. Julia ngập ngừng mỉm cười với hình ảnh mình trong gương. Thật khó mà tin được người phụ nữ trẻ đẹp đang mỉm cười đáp lại chính là cô. “Tôi có thể giúp gì cho cô nữa không, cô Julia?” Emily lùi lại và vui sướng quan sát thành quả của mình. Julia nhìn mình lần cuối trong gương, rồi đứng dậy. “Không, cảm ơn Emily, thế là đủ rồi!” Emily nhún gối chào cô một cái thật nhanh trước khi rời khỏi phòng. Julia chậm rãi bước theo, ngạc nhiên vì mình nhanh chóng quen với vai trò là chủ nhân của những người hầu, để đưa ra những mệnh lệnh và được phục vụ. Nhưng khi cô đi xuống cầu thang vào sảnh lớn, sự hồi hộp len lỏi vào mọi ý nghĩ trong đầu. Cô sẽ sớm gặp Sebastian. Anh sẽ nói gì? Trước ký ức của những điều họ đã làm cùng nhau, sắc đỏ lại dậy trên mặt cô, và đôi mắt cô lấp lánh. Mọi người thường nói gì sau một đêm như thế? Cô không biết tí gì, nhưng cô rất mong là Sebastian biết. “Chào Johnson.” Cô chào ông quản gia với nụ cười rạng rỡ khi bước vào sảnh. Thế rồi, nhớ lại lần gặp Johnson gần nhất và nhận ra có thể ông sẽ nghi ngờ khi thấy tình trạng của Sebastian trong thư viện sáng nay, cô cảm thấy một đợt lũ màu sắc khác tràn lên mặt mình. Cô đưa mắt dò xét thật nhanh gương mặt Johnson. Ông cười cởi mở và không có dấu hiệu nào chứng tỏ ông biết thế giới của cô đã đảo lộn kể từ lần cuối cùng cô nói chuyện với ông. “Xin chào, cô Julia. Tôi thấy sáng nay trời rất đẹp.” “Chắc vậy.” Dường như Julia không thể giấu được sự hớn hở của mình. Chẳng mấy chốc cả thế giới sẽ biết cô thuộc về Sebastian. Ngay cả khi không có một lời tuyên bố công khai nào, cô cũng sẽ không thể giấu được ánh mắt vui sướng mỗi khi nhìn thấy anh. “Bá tước sáng nay sao rồi?” Mặc dù đã cố để nói với vẻ thản nhiên, Julia vẫn cảm thấy hai má lại nóng lên. “Ngài cưỡi ngựa ra ngoài rồi, thưa cô. Ngài đi đã hai tiếng rồi, cho nên sẽ quay về trong lát nữa.” “Ồ.” “Nếu cô không cần gì, cô Julia, tôi sẽ đi làm việc của mình đây.” “Có. Ý tôi là, không, tôi không cần gì đâu, Johnson.” Ông quản gia cúi đầu chào và đi khỏi. Julia bước chân chầm chậm theo chiều dài của đại sảnh, cắn cắn môi dưới. Cô đã căng thẳng tột độ trước cuộc chạm trán với Sebastian, và nhẹ nhõm khi biết sáng nay anh đã cưỡi ngựa ra ngoài. Đó là việc gần đây anh thường làm, nhưng không biết vì sao cô lại mong rằng hôm nay sẽ khác. Đi đến cuối sảnh, cô quay đầu lại về cầu thang. Cô lơ đãng nhìn một người hầu nam và một cô hầu gái hối hả, tất bật chạy ngang qua cô, nhưng cô không biết tên họ. Cô sẽ phát điên mất nếu cứ lang thang quanh nhà chờ đợi Sebastian quay về. Tốt hơn hết là cô nên làm gì đó, như ra ngoài hít khí trời. Cô sẽ đi dạo, và đến lúc quay về thì chắc anh đã có nhà. Julia vẫy tay gọi cô hầu đang đánh bóng hàng lan can gỗ sồi, cô gái dừng việc đang làm, tiến tới chỗ cô, nhún gối chào và nhìn có vẻ lo lắng. Julia mỉm cười để trấn an, rồi nhờ cô gái tìm Emily và nhắn Emily mang áo choàng cho cô. Cô hầu chạy đi, và chẳng mấy chốc Julia đã quấn mình trong chiếc áo choàng ấm áp có mũ trùm làm bằng vải len alpaca dệt khít mà bà Soames đã gửi tới khi thời tiết trở nên lạnh hơn. Bên ngoài trời lạnh, thảm lá thạch nam giòn vỡ bên dưới đôi giày kín tới hai mắt cá chân, nhỏ như giày trẻ con của cô. Hơi thở của cô lơ lửng trong không khí như những sợi khói trắng, và chẳng mấy chốc chóp mũi cô lạnh cóng. Cô lang thang trong khu vườn được chăm sóc cẩn thận, ngắm nhìn những con thú được tạo hình sống động. Có một người làm vườn làm việc toàn thời gian để giữ cho những bụi cây ở nguyên hình dáng hoàn hảo, nhưng hôm nay Julia không nhìn thấy ông ta. Đôi mắt cô ngước lên phòng Chloe, nhưng không có chuyển động nào ở những ô cửa sổ che rèm. Sau sự việc ồn ào tối qua, rất có khả năng đứa bé vẫn còn ngủ. Julia lang thang quanh chái nhà phía bắc, trán nhăn lại khi cô nghĩ đến Chloe. Hiển nhiên là Sebastian sợ đứa trẻ. Nhưng vì sao? Tối qua Sebastian vẫn từ chối nhắc đến chủ đề này. Gương mặt Julia rạng lên trong chốc lát khi nghĩ đến việc họ đã làm thay vào đó. Cô nghĩ với một nụ cười mỉm vì tối qua anh đã tìm ra cách để làm cô quên mất chủ đề đó. Nhưng không thể kéo dài mãi. Cô vẫn muốn nói chuyện về Chloe với anh, và chẳng sớm thì muộn cô sẽ làm được. Một cỗ xe song mã đang đỗ trước cổng vào. Julia ngạc nhiên quan sát khi đi vòng qua rìa chái nhà bắc để ra mặt trước tòa nhà. Như vậy nghĩa là có khách đến chơi? Cô không thích tình huống này. Cô và Sebastian có quá nhiều chuyện phải nói với nhau, những người khách sẽ là tảng đá ngáng đường to đùng. Hơn nữa, ai biết được bọn họ có chấp nhận cô hay không? Julia chợt cảm thấy vô cùng bất an. Dù rằng bây giờ cô cảm thấy mình giống một quý cô, nhưng liệu người ngoài có xem cô là một quý cô hay không? Cô có bị coi thường, hay tệ hơn, bị cười nhạo sau lưng? Trong suốt mấy tháng qua cô gần như chỉ tiếp xúc với mỗi Sebastian ở White Friars. Lúc đó, ý nghĩ phải đối diện với thế gian trong lớp vỏ mới dường như thật xa vời, và do vậy không làm cô lo lắng. Giờ đây cô phải lo lắng rồi. Lo cho Sebastian nhiều hơn là cho cô. Cô không muốn làm anh phải xấu hổ vì mình. Cô đi về hướng cỗ xe, không biết nên đi đến đó và chào đón khách hay là trốn đi nơi khác và gặp họ sau. Nhưng cô không thể cứ trốn tránh mãi; ngoài ra, ý nghĩ trốn đi thật lố bịch. Cô biết cách cư xử hợp lý là đi vào nhà và có thái dộ thật điềm tĩnh nhưng hòa nhã. Đó mới là việc Julia Stratham sẽ làm. Và cô là Julia Stratham. Julia hếch cằm lên và bắt đầu tiến tới những bậc tam cấp trong khi có điều gì đó bắt đầu gợn lên trong tâm trí cô. Cỗ xe song mã hai bánh trông cực kỳ quen thuộc. Cô nhìn lại lần nữa. Nó đen, bóng loáng với những bánh xe lớn quá khổ và nội thất bằng da. Một đôi ngựa hồng được đóng cương vào xe, và người đàn ông nhỏ bé đứng trước đầu ngựa quả thực nhìn quen hết sức. Julia không thường xuyên nhìn thấy anh ta kể từ lúc cô đến White Friars, nhưng không khó để nhận ra anh ta. Đó là Jenkins. Cỗ xe là của Sebastian. Cô nhìn chăm chú, rồi vội vã đi tới ngay khi Leister đi xuống với chiếc valid a lớn trong tay và đặt nó vào xe. Một người hầu xuất hiện trên bậc tam cấp, giữ cánh cửa mở rộng trong lúc một người khác chạy xuống mở cửa xe. Hai người này đứng đợi cho đến khi chính Sebastian xuất hiện, trong chiếc áo choàng đi đường màu da bò mở phanh bên ngoài quần dài màu nâu và áo khoác màu xanh sẫm được cắt may thanh lịch. Từ đôi chân đi giày bóng lộn cho đến những sóng tóc vàng, đây đúng là hình ảnh của một bá tước kiêu ngạo. Julia nhìn trong sự hoài nghi khi anh đi ra, Johnson nối gót theo sau. “Sebastian!” Anh chỉ cách bậc tam cấp dưới cùng vài bậc thì cô cất tiếng gọi anh và vội vã đi tới. Mọi con mắt đều đổ dồn vào cô. Từ đôi mắt xanh thẳm mà cô đã biếtkhá rõ cho đến đôi mắt của Johnson. Julia bất cần nếu có cả nghìn khán giả đi nữa, cô nhấc váy lên và gần như chạy trên đoạn đường ngắn đến bậc tam cấp, nơi cô đứng lại nhìn lên Sebastian. Gặp phải mắt anh, đột nhiên cô không nói được lời nào. “Chào, Julia.” Giọng anh lạnh nhạt, bình thản, như thể cô là một người quen qua đường mà anh không mấy quan tâm. Cô nhìn lên anh, mắt mở tròn hoài nghi. Lẽ nào anh không nhớ chuyện quan trọng đã xảy ra giữa họ trong thư viện đêm trước? Xét cho cùng anh đã uống rất nhiều. Cô quan sát vẻ mặt anh để dò tìm, nhìn rõ cả những lỗ chân lông trên khuôn mặt anh dưới ánh sáng mặt trời. những nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt và đường hằn bên khóe miệng chỉ khiến chúng thêm đặc biệt. Mắt anh gặp mắt cô, ánh nhìn lạnh tanh đã cho cô câu trả lời. Anh nhớ rất rõ. Nếu không, anh chẳng bao giờ nhìn cô như thế. “Ngài định đi đâu à, Sebastian?” Giọng cô nhỏ nhẹ. Có điều gì đó không ổn ở đây. Anh tiếp tục bước xuống cho đến khi đứng bên cô. Một lần nữa Julia ngạc nhiên trước chiều cao của anh khi cô phải ngửa đầu ra sau để nhìn lên anh. Chiếc mũ trùm của áo choàng che mất tầm nhìn của cô và cô đẩy nó ra mà không quan tâm đến kiểu tóc thanh lịch cô đã sung sướng ngắm nghía chưa đầy một giờ trước. “Tôi quay lại London.” Lời nói anh cụt lủn. Julia biết rõ đôi tai đang dỏng lên của những người hầu, và Johnson đang kín đáo lảng vảng phía trên họ mấy bậc thang, chưa kể đến những ánh mắt chằm chằm của các gia nhân ở phía xa. “Bao giờ ngài về?” Cô hy vọng giọng mình không đến nỗi quá nôn nóng như tâm trạng của cô. “Khi nào tôi xong việc.” Anh đập đôi găng tay vào lòng bàn tay, trông như sốt ruột muốn lên đường. Julia chợt cảm thấy cơn giận của mình bắt đầu nhen nhóm. “Ngài đi mà không nói với tôi lời nào?” Lông mày anh nhướng lên. “Tôi không biết rằng tôi phải báo cáo những hoạt động của tôi với cô.” Julia nhìn đôi mắt xanh băng giá, và trước sự lạnh lẽo của chúng thì lửa giận của cô càng bốc cao. “Ngài là đồ thối tha!” Câu nói rất nhỏ, chỉ cho mình anh nghe, nhưng cô cũng bất cần nếu đám người hầu nghe lỏm được. Miệng Sebastian mím chặt. “Nếu cô thứ lỗi...” “Không, tôi không thèm vào thứ nỗi cho anh!” Bất kể những ngày tháng luyện rèn, một trọng âm khi đông dễ nhận vẫn len vào câu nói của cô khi cô quăng nó vào anh. “Anh nghĩ tôi là ai, một cái khăn tay chết tiệt anh chỉ cần dùng và vứt đi khi nó đã bẩn sao? Ồ, nếu tôi bẩn, tôi đã không bị vấy bẩn theo cách đó trước khi anh biến tôi thành như thế, và anh thừa biết đó là sự thật!” “Coi chừng cái miệng, Julia.” Những lời nói, rít từ hai hàm răng nghiến chặt, như lời cảnh cáo là còn có những gia nhân. Nhưng Julia chẳng quan tâm, ngực cô phập phồng với cơn giận khi anh nói tiếp. “Đây không phải là nơi nói chuyện riêng tư. Cô không có tư cách bảo tôi phải làm gì, có lẽ cô đã hiểu lầm và cho rằng mình có quyền đó.” “Ồ, đó là điều đang làm ngài lo lắng ư, đức ngài? Phải chăng ngài sợ đứa lang thang này giờ đây có thể đưa ra những đòi hỏi? Ôi, ngài có thể an tâm. Dù có là đức ngài hay không, tôi cũng chẳng đặt ngài lên đĩa bạc với một quả táo ngậm trong miệng đâu.” Julia gần như bùng nổ trong cơn phẫn nộ. Môi Sebastian nghiến chặt, đôi mắt tạo thành lớp băng thứ hai, và anh nhướng mày mỉa mai cô. “Cô làm tôi yên tâm hẳn,” anh lầm bầm trước khi quay gót và nhảy lên xe. Julia, với hai bàn tay dưới áo choàng hết nắm vào lại duỗi ra, nhìn theo với cơn giận bốc cao khi Leister mặt-tỉnh-queo trèo lên cạnh Sebastian, tên người hầu đóng cửa xe lại, Jenkins thả cương hai con ngựa ra và nhảy lên phía sau xe, rồi cỗ xe bắt đầu lăn bánh. “Tôi biết những tên cướp đường còn có cốt cách cao quý hơn ngài!” Cô hét theo chiếc xe đang lăn bánh. Nhưng nếu Sebastian có nghe thấy, thì cũng chẳng phản ứng gì vì chiếc xe đã rẽ vào đường lớn và khuất khỏi tầm mắt.