JQ Phát Sinh Giữa Tiểu Hoàng Đế và Hoàng Thúc Của Hắn
Chương 13 : Phát sinh 13
Đầu xuân, Ngự hoa viên, đình nghỉ mát.
Tiểu hoàng đế lắp bắp, ánh mắt phức tạp: “Tiểu thúc, nghe nói ngươi muốn thú thiên kim của Tống Thừa Trung làm vợ?”
Vương gia nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, buông quyển sách trên tay, nâng mắt: “Nghe ai nói”
Tiểu hoàng đế hé miệng: “Điều này không quan trọng.”
Vương gia cũng không sinh khí, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Nếu đã nghe được, cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta quả thật có ý này.”
Tiểu hoàng đế bỗng nhiên trở nên kích động, phảng phất có hàng vạn hàng nghìn cảm xúc phun trào, nhưng cũng cực lực khắc chế: “Vì sao? !”
Vương gia cười khẽ: “Vì sao gì chứ? Ta đã đến tuổi thành gia, đơn giản vậy thôi.”
Tiểu hoàng đế nhíu mày, một bộ dạng như bị hung hăng phản bội, nhưng một câu phản bác cũng nói không được: “…”
Vương gia như cũ mặt mang tiếu ý: “Sao lại bày ra bộ dáng này? Tiểu thúc muốn thành thân ngươi không nên thay ta cao hứng sao? Hay là nói ngươi vừa nghĩ tới không ai cùng ngươi ngủ cho nên thực thương tâm?”
Tiểu hoàng đế nhíu mày không nói: “…”
Vương gia nghĩ chạm trúng tâm sự của tiểu hài tử, độ cong khóe miệng càng ngày càng sâu: “A Ngôn, ngươi đã sắp mười hai tưởi, không còn là tiểu hài tử , cũng nên ngủ một mình.”
Sau đó, Vương gia ngồi chờ tiểu hài tử bùng nổ mà khóc nháo. Dù sao cũng phải trải qua một cửa này, giống như mẫu thân bắt hài tử cai sữa vậy thôi. Hắn tự nhân hiểu biết tâm tính của tiểu hài tử, sau khi chờ tiểu hài tử bùng nổ phải dỗ dành từng bước như thế nào, phải làm ra bộ dáng như thế nào, phải lớn tiếng quát như thế nào —— hắn đều chuẩn bị tốt . Nhưng mà…
Tiểu hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt chăm chú nhìn hoàng thúc: “Ta biết, ta đã trưởng thành, phải ngủ một mình.”
Vương gia kinh ngạc: “… Cứ như vậy?”
Tiểu hoàng đế nhíu mày: “Tiểu thúc muốn ta như thế nào?”
Vương gia không nói gì: “…”
Sau đó tiểu hoàng đế tựa như khôi phục lại thái độ bình thường, nhưng Vương gia luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Cảnh tượng trong dự đoán không có phát sinh, quả thực như bị nghẹn ở cổ, chỉ sợ nửa đêm khi ngủ tiểu hài tử lại bùng nổ, cùng hắn khóc nháo.
Tiểu hoàng đế nửa ngồi xổm hoàng thúc bên người, vẻ mặt bất mãn: “Tiểu thúc, ngươi thích thiên kim của Tống gia kia sao?”
Vương gia giật mình: “Cái gì thích hay không thích!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt khó chịu: “Nếu ngươi không thích người ta, còn thú người ta làm cái gì?”
Vương gia chọn mi: “Ngươi không hiểu, thú Vương phi không phải chỉ cần thích là được.”
Tiểu hoàng đế vẻ mặt cổ quái: “Nói như vậy đến, ta cũng có thể cho rằng ngươi không thích người ta?” … Ngươi thích nhất vẫn là ta?
Vương gia bị loại vấn đề yêu yêu thích thích này hỏi đến không kiên nhẫn, phất tay: “Tiểu hài tử không nên hỏi nhiều vấn đề như vậy! Đi đi đi, đi qua một bên, nói cho ngươi, ngươi cũng không hiểu!”
Tiểu hoàng đế thực bi thương, có chút tức giận đích nhìn hoàng thúc: “… Vậy ngươi định khi nào thì thú nàng?”
Vương gia đang muốn mở miệng.
Ánh mắt Tiểu hoàng đế khó được một chút cường ngạnh: “Đừng nghĩ trả lời có lệ cho ta, ‘trẫm’ có quyền biết hôn kỳ của ‘hoàng thúc’ mình!”
Vương gia cúi mặt, bị cháu mình dùng thân phận hoàng đế tạo áp lực hắn rất không thích: “Khởi bẩm bệ hạ, nhanh nhất cũng là ba tháng sau!”
Tiểu hoàng đế ánh mắt buồn bả, thần sắc tiêu điều: “Nga… Ta đã biết.”
Dứt lời liền giống như du hồn dưới ánh nắng xuân tháng ba lắc lư đi ra ngoài, chẳng qua thân mình có chút béo, nhìn không có cảm giác phiêu dật.
Thật giống Hoàng đế bị mất nước trở nên nghèo túng.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
68 chương
85 chương
198 chương
77 chương
12 chương