IMI - Tiên Giới Chiến
Chương 60 : Hỗn độn tù lung
Từ quả cầu màu đen nứt vỡ, hai bóng người bay ra như đạn pháo, cày thành một đường dài thẳng tắp trên mặt đất, cát bụi mù mịt.
Lục Vân Tiên và King nhìn nhau, sau đó tách ra hai hướng, đuổi theo hai bóng người kia.
…
Người đàn ông này bẻ lại cần cổ đã bị đánh gãy của mình, thở ra một hơi đầy khói bụi, lắc lắc đầu mấy cái khiến khớp xương kêu răng rắc. Hắn nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào một vách núi nứt vỡ, ánh mắt màu vàng kim gườm gườm nhìn bóng người màu trắng đang bay đến.
“King của Trường sinh đảo !?”
Ở phía bên kia, King cũng đã nhận ra hắn, đôi mắt vàng đặc trưng chớp động, giống như chớp lóe, quét qua toàn thân đối phương.
“Alucard.”
Người đàn ông kia cười cười:
“Lâu lắm không gặp, đã bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ !? Một ngàn…”
Vù…
Uỳnh.
Một cây gậy màu trắng phá không bay đến, giáng thẳng vào đầu Alucard, vách núi phía sau lưng bị dư lực bộc phá chấn tan tành. Khói bụi tan đi, thân ảnh Alucard hiện ra, bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cán gậy, đỉnh gậy chỉ còn cách đầu hắn vài cm.
“Tệ quá, chào hỏi người tạo ra ngươi thế này đấy hả !?”
Đáp lại hắn là một bầu trời rực sáng, Alucard ngẩng đầu nhìn, vô số cây gậy trắng tinh mang theo ánh sáng hủy diệt như sao băng đánh xuống.
Bùm bùm bùm…
Cả một vùng bình nguyên vổ vụn, xuyên qua làn khói bụi, King đã áp sát
Alucard từ lúc nào, cả người hạ thấp trọng tâm, đặt tay lên ngực hắn.
Alucard vội vàng lùi lại.
Bùm.
Một chưởng cách không đánh đánh tới chấn bay Alucard đi, khiến hắn lảo đảo, chưa kịp định thần thì trước mặt đã có một bàn chân quét tới.
Bốp…
Crac… crac….
Một cước không lưu tình, đá vẹo đầu hắn sang một bên. Đồng thời đá văng hắn đi vài trăm mét, cày xới cả một vùng hỗn độn.
Alucard bò dậy từ đống đổ nát, tiếp tục đưa tay lên bẻ lại cổ, ho ra khụ khụ mấy tiếng, chật vật đứng lên. Nhìn qua một lượt, hắn đã bị kẹp giữa hai giới hoàng nhân giới và ma giới.
Ở bên kia, Lục Vân Tiên đang bế Linh trên tay, cười cười như có như không nhìn hắn.
“Tuy nói năm đó ta đánh bại tam đại ma thần, mới giành được ma giới.
Nhưng thực ra Thiên Ma tiền bối không hề có ý đấu với ta, ngươi thì chạy tới nhân giới, chướng ngại chỉ có Orochi đã mất giới hoàng vị. Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ !? Chân tổ huyết tộc, phản đồ của quang dực tộc, giám sát viên của Lục Đạo, Alucard đại nhân.”
Lục Vân Tiên thong thả nói, ve ve cằm, có vẻ không khẳng định.
“À, có lẽ nên gọi ngươi là Judas mới đúng chứ nhỉ.”
“Mà, chắc cũng là tên giả thôi, sao chẳng được.”
Alucard chẳng để ý đến giọng nói châm biếm của hắn, chỉ buồn bực than thở:
“Vẫn biết động tĩnh lớn như vậy sẽ không tránh khỏi các người.”
“Đó là đương nhiên, ma giới là nhà ta mà.” Lục Vân Tiên cười đáp.
“Ta đã sớm biết ngươi ở đây, chẳng qua ma giới luôn đóng kín và được hắc ám khung thương che phủ. Trong lục đạo này, ngươi trốn đi đâu được.”
King lạnh lùng nói.
Alucard cười lạnh, nhún vai nói:
“Tìm được ta rồi thì các người định làm gì. Không giống con bé ngu ngốc kia, các người đều mang trên lưng một đại thế giới, dám tùy ý vọng động sao !?”
Lục Vân Tiên đột nhiên nói với giọng chế nhạo:
“Ngu ngốc, căn bản là đã động rồi.”
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Hai cánh tay của Alucard đột nhiên xơi xuống, ngay khi động tác nhún vai còn chưa hoàn thành, máu huyết hóa thành khói mù bao quanh lấy vết thương, giảm đi thiệt hại cho cơ thể, thế nhưng hắn vẫn bị bất ngờ, khiến cho phải rên lên một tiếng.
“Ngươi… hư không sát.”
Lục Vân Tiên nháy mắt:
“Chính xác, giờ là chân nhé.”
Alucard hốt hoảng, vội vàng nhảy lên muốn tránh né, nhưng lại phát hiện khớp đầu gối của mình đã lìa ra từ lúc nào, toàn thân bay lên, nhưng hai chân đã ở lại.
Ngoại trừ Thiên Hậu với khả năng đảo ngược nhân quả tạo thành lớp phòng thủ tuyệt đối, Trong lục đạo, chưa có ai né tránh được Hư Không Sát của
Lục Vân Tiên. Đây là tuyệt kỹ thành danh của hắn sau khi nhập đạo Không gian.
Alucard còn chưa hết kinh ngạc, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, hai chân đã lìa ra rồi. Theo sau đó, cơ thể đang lơ lửng của hắn bị một bàn tay thô bạo chộp lấy. Cần cổ bị bóp chặt, nhấc lên.
“Không cần phải phí sức hồi phục. Ta nhập đạo hủy diệt. Có thể phá hư căn nguyên sinh mệnh của ngươi, khiến tế bào tiêu biến mãi mãi.” Bên tai vang lên giọng nói lạnh nhạt đều đều của King, Alucard sầu não vô cùng. Bị ba giới hoàng vây sát, căn bản là tao ngộ tuyệt cảnh giống như Long
Thần năm đó rồi.
Không giống như Linh mượn ngoại lực để nghiền áp, Lục Vân Tiên và King là giới hoàng hàng thật giá thật, chỉ một người thôi đã khó đối phó vô cùng, hai người cùng lên, cho dù hắn có là giám sát viên cũng không thể chịu nổi.
“Kuuu… Các người… có giết ta… cũng chẳng ích gì… ký ức của ta sau khi chết không trở về với chân lý… bọn ta tồn tại còn xa xưa hơn cả kho dữ liệu của nó… Đừng hòng tìm được thông tin gì hữu ích..”
Hắn cười gằn, ánh mắt điên cuồng:
“Hơn nữa, căn bản là các người không giết được ta.”
“Thiên đạo pháp luân.”
Vù vù vù….
Sau lưng Alucard lại hiện lên vòng tròn thiên đạo, cung không gian sáng lên, lập tức không gian xung quanh bốn người đồng thời vỡ vụn. King và
Lục Vân Tiên đều mất chỗ đứng, chơi vơi trong hư không.
“Ngươi dám dùng thứ này ở thế giới thực !?” King ngạc nhiên nói.
“Vô nghĩa, so với tính mạng của ta, phá hủy hệ thống thiên đạo đã là gì !? Cùng lắm thì xây lại một lục đạo mới.”
Lục Vân Tiên nghiến răng nói:
“Phá hủy công sức của bọn họ, đồng bọn cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Alucard khinh thường nói:
“Vô nghĩa, ông đây vốn sở hữu lĩnh vực phản bội. Phản thì phản thôi, năm đó Izanami cũng đã từng làm qua rồi, có gì ghê gớm chứ.”
King cắt lời hắn:
“Cho dù làm vậy, ta vẫn sẽ giết ngươi thôi.”
Alucard cười khà khà:
“Con rối ngàn năm, từ khi nào ngươi lại trở nên do dự thế này rồi !? Sao vậy !? Có cảm xúc rồi à !? Nếu như là ngươi lúc trước, chắn chắn không nói hai lời, lập tức bóp chết ta ngay khi tóm được mới phải. Bây giờ thì quá trễ rồi.”
Sau lưng hắn, cung âm dương lập tức sáng lên.
“Muốn giết ta, cũng phải tìm được ta trong hỗn độn này mới được.”
Thân ảnh Alucard mờ dần rồi biến mất. King nhíu mày, siết chặt nắm tay lại, thì chỉ bắt được một khoảng không mờ mờ.
Lục Vân Tiên cau mày nói:
“Âm Dương chủ huyễn tượng. Nghịch chuyển hư thực. Dùng thật hay.”
Sau đó nhìn ra không gian hỗn độn xung quanh:
“Giờ thì chúng ta kẹt rồi.”
Không gian hỗn độn, không nằm trong lục đạo, không nằm trong ba ngàn thế giới, là số 0 trên trục tọa độ, là giao điểm giữa tất cả các thế giới song song. Bước một bước chân, có thể xuất hiện ở bất cứ thế giới nào.
Thời gian, không gian, thế giới quan đều chỉ là khái niệm đại khái, ở đây chỉ tồn tại hỗn độn.
Đây chính là nhà tù cổ xưa nhất, là biên ải lưu đày xa xôi nhất, khiến bất cứ ai cũng chìm vào tuyệt vọng vô tận.
King liếc nhìn hắn nói:
“Anh nhập đạo không gian cơ mà !?”
Lục Vân Tiên cười khổ:
“Đúng là có thể dò tìm để trở về, nhưng số lượng quá nhiều, cho dù mỗi giây tôi duyệt được một tỷ thế giới song song đi nữa, cần ít nhất 300 năm mới có thể trở lại. Đến lúc đó, Lục Đạo đã sớm kết thúc rồi.”
Ánh mắt màu vàng của King có hơi ảm đạm. Chỗ này đã đoạn tuyệt với Lục
Đạo, căn bản không thể truy cập tới kho dữ liệu của chân lý. Hắn thở ra một hơi nói:
“Chân lý vẫn còn khả năng tính toán và khả năng cường hóa cơ thể. Tôi có thể giúp.”
“Sau đó để cậu thao túng đầu óc tôi à !? Nằm mơ đi.”
“Vậy anh còn cách nào khác !?”
“Từ từ rồi nghĩ.”
“Anh căn bản là không nghĩ ra.”
“Vậy cậu nghĩ đi, dùng khả năng cường hóa trí tuệ của chân lý ấy.”
“Thông tin không đủ, làm sao tính được.”
“Vậy cứ từ từ mà nghĩ.”
“Anh không muốn trở về !? Đang suy nghĩ mang cô ấy đến thế giới khác, sống tiêu diêu tự tại đúng không !?”
“Đừng đánh đồng tôi với cậu, tôi còn rất nhiều bạn bè ở Lục Đạo đấy.”
“Vậy còn chờ gì nữa !? Tôi mở cổng chân lý trên đầu anh rồi đấy, chấp nhận kết nối đi.”
“Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì, muốn đi vào đầu tôi ấy hả !? Có gì mới mẻ hơn không !?”
“Anh luôn thiếu quyết đoán như vậy.”
“Còn cậu luôn tính toán quá nhiều như vậy.”
“Chúng ta căn bản đang đi vào ngõ cụt.”
“Nếu như tính cách của cậu tốt lên một chút, mọi chuyện đã không như thế này.”
“Anh đang nói đến cái gì !?”
“Mọi thứ, ngay từ đầu.”
“Đây căn bản không phải giao tiếp, anh đang tức giận, chỉ muốn phát tiết thôi đúng không !?”
“Không sai, tôi nhịn cậu đủ rồi. Ta đán…”
“Dừng lại.”
Tiếng hét vang vọng cõi hỗn độn, dừng cây gậy đang giáng xuống đầu Lục
Vân Tiên lại, cũng dừng luôn lưỡi đao vô hình đang kề cổ King.
Linh tỉnh lại rời khỏi lòng Lục Vân Tiên ray ray trán.
“Tại sao hai người lúc nào cũng vậy hả !?”
“Là do cậu ta.”
“Là do anh ta.”
“Dừng hết. Hai tên ngốc này.”
Bốp bốp.
Quyền đánh hai giới hoàng, trong Lục Đạo, cũng chỉ có cô gái này dám làm vậy thôi.
Cây gậy trên đầu Lục Vân Tiên thu lại, lưỡi đao kề cổ King cũng biến mất. Hai người xoa xoa vết đánh trên đầu, nhìn nhau không nói gì, ánh mắt vẫn còn lóe điện.
Linh nhìn cả hai, mệt mỏi nói:
“Tôi nghe hết rồi. Chuyện này là lỗi của tôi, xin lỗi cả hai người. Tôi đã quá tự tiện.”
King lắc đầu đáp:
“Sớm muộn cũng xảy ra thôi. Nhờ có cậu suy giảm chiến lực của Thiên Đạo Pháp Luân, Alucard mới dễ bị tóm như vậy.”
Lục Vân Tiên cũng nói:
“Không sai, A tỳ ngục chỉ là nơi tra tấn khiến người khác thống khổ, ta sớm muộn cũng hủy nó, nhưng còn cố kỵ nhiều thứ vì thân phận ma chủ này. Nàng làm rất tốt.”
Linh nói với vẻ bất lực:
“Cho dù tôi làm gì, hai người cũng đều không trách đúng không !?”
Không có tiếng đáp, Linh thừa biết, cái bao dung của hai người này chẳng phải dành cho cô. Thế nhưng cũng chẳng thể nào khác được. Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, sau đó nói:
“Hai người có thể kết nối. Dùng chân lý thông qua tôi làm trung gian.
Mượn khả năng tính toán của nó giúp Lục Vân Tiên tăng tốc xử lý quá trình đọc duyệt không gian, tốc độ chắc sẽ tăng ít nhất trăm lần. Khoảng ba năm thôi, chúng ta sẽ trở về được…”
Cô im lặng liếc nhìn ai gã thanh niên, một đen một trắng, tương sinh tương khắc này:
“Tôi ở giữa, hai người có đủ lòng tin rồi chứ !?”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
134 chương
746 chương
46 chương
28 chương
190 chương
16 chương