IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 38 : Hợp kích, giết huyền tiên

“Đây là…. AI !?” Trung Thành thoáng sửng sốt, vậy mà trong cái vòng tay em gái đưa cho mình, lại chứa hẳn một đầu robot khổng lồ thế này đấy. Ở trong một màn hình lơ lửng cạnh Trung Thành, Hans gật đầu giải thích: “Ừ, siêu robot thế hệ mới, sử dụng năng lượng nguyên tử, khác với GMS sử dụng kim đan, chiếc AI – prototype này hoàn toàn là công nghệ của trái đất, đi hẳn theo một đường riêng với khoa kỹ thần tộc và ứng dụng năng lượng tiên giới.” “Có thể nói, đây là vũ khí nguyên bản nhất thuộc về loài người.” Hoài Nam đứng một bên huýt sáo, nghe thật là to tát. Đồng thời cũng nheo nheo mắt đánh giá thứ vũ khí mang hình dáng người khổng lồ này: “Cao 20m, nặng 18.4 tấn. Có khả năng tranform thành chiến cơ để gia tăng 135% tốc độ di chuyển. Lõi năng lượng nhiệt hạch mạnh gấp mấy trăm lần so với năng lượng giải phóng từ việc bắn phá kim đan. Từ số liệu mà xem xét, thực lực cơ bản… ồ, tương đương với hóa thần kỳ đỉnh phong cao thủ ở tiên giới.” Hans cười đáp: “Thứ này chưa thể sản xuất đại trà được. Đây là nguyên mẫu, làm hỏng thì sẽ mất thời gian tổ kiến lắm đấy. Nếu một ngày nào đó, vấn đề nguyên liệu và năng lương được giải quyết, một binh đoàn hóa thần kỳ, chậc chậc, muốn quét ngang tiên giới cũng có khả năng.” Sau đó lại nhỏ giọng bổ xung: (nếu như đám chân tiên không xuất hiện). Trung Thành đưa tay lên vuốt vuốt vào chân của chiếc GMS đặc biệt này, có hơi trầm mặc. Đây là món quà đầu tiên em gái đưa cho hắn. Đại khái chắc là nghĩ rằng, với thứ quý giá cần được bảo mật này, hắn và nó sẽ được ở nơi an toàn nhất, cách xa tiền tuyến đây. Định ngăn cản mình liều mạng ngoài chiến trường với chút tiểu xảo như vậy, thật là ngốc nghếch. Ngẩng đầu lên nhìn lại. Toàn thân GMS màu xám đen, làm bằng chất liệu gì không rõ. Nhưng chắc hẳn là quý giá hơn Orihancol nhiều lắm. Lớp vỏ kim loại có khả năng hấp thụ động năng và phân tán xung lực. Cho dù chịu một kích toàn lực của hóa thần kỳ cao thủ, cũng có thể bảo trì nguyên dạng mà không tổn hao gì. Khoang lái nằm ở vùng ngực có phần gồ lên. Mở bảng điều khiển nhỏ ở chân GMS ra đánh mật mã vào, toàn thân người khổng lồ này tự động ngồi xuống đưa tay ra. Trung Thành nhún mình nhảy lên bàn tay nó. Thuận thế trèo vào từ cửa khoang điều khiển mới bật mở. Bên trong rộng rãi thoải mái, có chứa ba người một lúc vẫn vừa. Ở bên phải ghế là thực phẩm dinh dưỡng, nhằm cung cấp cho phi công trong điều kiện cần chiến đấu lâu dài, ở bên trái là kính mắt tăng cường thị lực, giúp phi công bắt được chuyển động của những vật thể di chuyển nhanh hơn âm thanh. Gánh nặng lên não bộ của thứ này rất khủng khiếp, là một trong những yếu tố khiến phi công tham gia tiên giới chiến xác định là không sống thọ. Trung Thành thì chẳng cần, mắt của hắn có cấu tạo đặc biệt hơn người, gọi là linh động nhãn. Bất kể vật thể chuyển động nhanh đến đâu, mắt hắn đều có thể theo kịp, chỉ là đôi khi cơ thể không kịp phản ứng mà thôi. Đây là con mắt huyền thoại trong giới bắn tỉa mà nhiều xạ thủ ước ao. Bằng đôi mắt này và khẩu TIMI đặc chế của riêng mình, hắn đã giết chết vô số địch thủ mạnh mẽ hơn bản thân không chỉ chục lần. Ngay ở trận chiến thứ nhất, mình hắn cũng đã giết chết hơn 20 gã kim đan kỳ, thành tích khiến bất cứ quân nhân nào tham gia trận đó đều phải trầm mặc xấu hổ. Cửa khoang lái đóng lại, mắt GMS sáng lên, vỏ thép từ màu xám đen dần dần chuyển thành màu xanh trắng, đây là hiệu ứng phản quang do một lớp năng lượng hờ bao bọc bên ngoài GMS hình thành lớp bảo vệ kép, khiến sức phòng ngự của nó tăng lên nhiều lần. GMS đứng thẳng dậy, vóc người khổng lồ hoàn mỹ đầy góc cạnh, từng đoạn dây chằng kín đáo ẩn dưới lớp vỏ giáp vẫn không hề giấu đi vẻ đẹp từ sự tinh tế trên cái thô bạo. Sau lưng có tám ụ phản lực, đảm bảo gia tốc của nó đạt được trị số cực hạn vượt qua bất cứ loại GMS nào hiện hành. Nắm tay thô to, giáp ngực phủ lên như một giọt nước với những đường cong mịn màng, vùng eo nhỏ nhắn nhưng vẫn gắn thêm hai cục phản lực bên hông để đổi hướng cấp kỳ. Đây là một cự nhân trọng giáp vô cùng linh hoạt và đáng sợ. Dù vậy, tất cả vẫn không đáng sợ nhất bằng tiếng nói trong khoang lái mà Trung Thành nghe được: “Hệ thống hỗ trợ phi công – Auto Intelligence – AI prototype trình diện. Hân hạnh gặp cậu, sĩ quan Trung Thành.” Trung Thành giật mình, có chút khiếp sợ: “Ngươi đang chào ta !?” “Xác nhận, ngoại trừ cậu, trong khoang lái này không còn ai khác.” “Ngươi có thể nói chuyện à !?” “Xác nhận, để giao tiếp cơ bản không thành vấn đề, nếu như muốn ám chỉ nghĩa đen và nghĩa bóng, tôi cần được kết nối với internet để sưu tầm các tình huống đặc trưng và thành ngữ tục ngữ thông dụng.” “…” Ở bên ngoài, Hoài Nam có chút mất kiên nhẫn, khoanh tay ve cằm, một chân dặm liên tục xuống mặt sàn kim loại. “Gã này chết trong đó rồi hay sao !? Hay là bên trong do mới sản xuất nên chưa lắp đặt hệ thống điều hòa sinh học, phi công ngộp thở chết tiêu rồi.” Hans trợn mắt đáp: “Anh nghĩ ra à. Chắc là đang mất thời gian câu thông với trí tuệ nhân tạo bên trong thôi.” “Trí tuệ nhân tạo !? Thế bất nào !? IMI làm được thứ đó rồi cơ à !?” Hoài Nam sửng sốt. Trí tuệ nhân tạo, nghe thì đơn giản lắm, nhưng tạo ra một thứ máy móc có tư duy không dễ hơn chút nào so với sáng tạo sinh mệnh, không phải cứ nghe – hiểu và biết làm theo lệnh thì được coi là trí tuệ nhân tạo đâu à. “Tổng thể mà nói thì còn chưa hoàn thiện lắm, bây giờ nó mới như một đứa trẻ sơ sinh, chỉ có tác dụng hỗ trợ phi công điều khiển GMS mà thôi. Đến sau này hoàn thiện rồi, phi công chẳng còn cần thiết nữa, GMS sẽ hoàn toàn tự động hóa, kỷ nguyên của robot binh đoàn sẽ tới.” Hans nghĩ tới viễn cảnh tương lai, có chút vui vẻ. “Mà, ngày đó còn xa lắm.” Đang nói chuyện thì GMS bắt đầu thử cử động, hệ thống điều khiển của nó cũng không khác nhiều lắm so với GMS thông thường, Trung Thành vận dụng một lúc đã tương đối quen thuộc. Từ bên trong GMS truyền ra tín hiệu: “Tạm thời được rồi, giờ tôi phải làm gì !?” ... Giống như một cái lưới phân bố như một mũi khoan lớn ngay rìa căn cứ. Từng luồng năng lượng áp xúc cao độ kết nối hơn 400 đơn vị GMS, lại chia thành từng luồng nhỏ hơn nối tới 18 MS mỗi đơn vị. Ở ngay vị trí trung tâm và cũng là mũi nhọn của đội hình, một chiếc GMS màu xanh trắng từ dưới hầm căn cứ bay ra, quang hạt sau lưng trải dài như sao băng, lung linh như thực chất, kết nối với 18 khối đội hình lớn do toàn bộ GMS và MS trong căn cứ tổ hợp thành. Đường dẫn năng lượng nhanh chóng kết nối, súng quang trên tay AI liên tục tích tụ năng lượng vào, chẳng mấy chốc đã nóng đỏ lên. “Cảnh báo, năng lượng vượt mức áp lực cho phép.” Giọng nói của AI bên trong khoang lái đề tỉnh Trung Thành, hắn lập tức dứt khoát buông súng. Bùm. Khẩu súng vừa rời khỏi GMS, mất đi hệ thống ổn định nguồn năng lượng áp chế, lập tức biến áp rồi nổ tung như một khối bom nhỏ. Có con mắt quan sát đặt khắp căn cứ, ở trong phòng điều khiển chỉ huy, Hans tặc lưỡi nói với Hoài Nam: “Không được rồi, áp lực của năng lượng cấp độ chân tiên vẫn quá lớn, lớp vỏ của AI có thể chịu được, nhưng nó là nguyên mẫu, chưa hề có vũ khí sản xuất đi kèm. Dùng súng quang thông thường độ lên mấy lớp vẫn chịu không nổi.” Đột nhiên lúc này, dị tượng xảy ra, xung quanh thân AI dần dần hiện lên hư ảnh của một con rồng màu xanh khổng lồ, khí thế bàng bạc tỏa ra, tang thương mà cổ phác. Sau đó hư ảnh con rồng rất nhanh phân giản thành từng điểm sáng, cuối cùng tổ hợp thành một cây cung khổng lồ nằm trên tay AI. Hans giật mình thốt lên: “Bảo khí - Thanh long cung.” “Ý, đó chẳng phải cây cung của ShenJian à !?” Hoài Nam cũng ngạc nhiên vô cùng. Tư liệu về cây cung của ShenJian hắn cũng đã xem qua, dù chỉ ghi vài dòng mờ mịt như là một vũ khí chiến lược, thế nhưng hắn vẫn dụng tâm nhớ kỹ hình dáng của nó. Không ngờ thứ này còn có thể biến thành khổng lồ như vậy được. Thật là đa năng. Hans còn ngạc nhiên hơn, thanh long cung, bạch hổ bách biến, phượng hoàng kiếm, huyền vũ thủ sáo. Đây là bốn bảo vật trấn đảo của trường sinh đảo, phân biệt nằm trên tay ba vị nữ hoàng thân tín của King. Chỉ có Thanh Long cung là đặc biệt, vì nó chỉ nhận ShenJian làm chủ, chưa từng có ngoại lệ nào khác. Vậy mà giờ đây có một con robot xài được nó, từ khi nào mà vũ khí sinh học xài được lên trên vũ khí cơ giới thế này !? Chẳng quả thấy thân ảnh ShenJian xuất hiện trên vai AI, cái thắc mắc này rất nhanh chóng được ném ra sau đầu. Kết hợp như vậy, thật sự rất đáng mong chờ đây. … Trung Thành thoáng ngạc nhiên vì ShenJian đột ngột xuất hiện trên vai AI. Ở bên ngoài GMS, năng lượng đang được đội hình con quay khổng lồ áp xúc dày đặc, người thường như hắn rời khỏi MS lúc này sẽ lập tức bị năng lượng xâm thực cơ thể, chết rất khó coi. Người này, lại mạnh lên rồi. ShenJian là người mạnh nhất trong số các thanh niên được tuyển chọn lên thực nghiệm đảo, chỉ trong ba năm, hắn tiến bộ cực kỳ nhanh. Trên thực nghiệm đảo đã trúc cơ, mấy năm nằm vùng ở tiên giới đã lên tới Kim Đan, còn chỉ số dao động năng lượng hiện tại, hẳn đã đạt tới nguyên anh rồi. Như ở tiên giới, một tiên nhân phổ thông muốn may mắn tu luyện lên nguyên anh kỳ, cần ít nhất cả ngàn năm chui vào núi tự kỷ tu luyện. Tên này, vừa nằm vùng, vừa tham gia chiến tranh, lại vẫn có thể tiến cảnh ầm ầm như vậy… Không chỉ đặt ở trái đất, ở tiên giới vẫn là yêu nghiệt quái thai. ShenJian sử dụng thần thức đặc trưng của tu chân giả, quét qua một lượt, dù cách một lớp vỏ GMS dày đặc vẫn biết Trung Thành đang thất thần nhìn hắn, nhịn không được hét lên: “Nhìn cái gì, mau bắn đi. Tôi phải ở đây để giữ cho thanh long không cuồng bạo. Năng lượng ngoài này quá dày đặc, tôi chỉ cầm cự được mấy phút nữa thôi.” Mấy phút đã là rất quái vật rồi. Trung Thành bĩu môi. Cũng thoáng cảm kích cái gã thanh niên lúc nào cũng vênh mặt kiêu ngạo này. Ngoại trừ tính cách hơi có vấn đề ra, các mặt đều rất tốt. Cũng đáng kết giao. Dám liều mạng chạy tới chỗ đội hình tập hợp để đưa thanh long cung cho mình, phần can đảm này, không phải ai cũng dám làm nha. Hít sâu một hơi, ném tất cả suy nghĩ ra sau đầu. Trong khoang lái chỉ còn vang lên tiếng nhịp thở trầm ổn. Trung Thành từ từ đưa lên ống ngắm trong khoang lái. Ở bên ngoài, AI cũng theo động tác của hắn mà từ từ giương cung. Năng lượng từ các MS và GMS vẫn liên tục đổ dồn vào thân AI, lại được vô số đoạn xúc tu từ Thanh Long cung mãnh liệt hút lấy, giống như một cái động không đáy, thân cung phát sáng rực rỡ, tiếng long ngâm trầm thấp rung động tâm hồn tất cả phi công. Ai ai cũng cảm giác được, đây là một kích hung hãn nhất, thậm chí có thể sánh cùng với đại pháo hạm. Dùng GMS bắn ra công kích cấp độ pháo hạm liên quân, lực xuyên phá sẽ mạnh mẽ cỡ nào !? Tia năng lượng của pháo hạm luôn thô to, tản mác ra khí thế hùng hổ dọa người, nhưng thực tế năng lượng dàn trải khiến cho lực công phá của nó bị hạ thấp đi rất nhiều. Thế nhưng dùng GMS bắn ra, lại là một khái niệm khác. Một nhát bắn từ pháo hạm có thể bình định châu lục, thì sau khi nén ép, nó có thể đục xuyên trái đất. Đây chính là ưu thế mật độ. Ánh mắt Trung Thành dao động kịch liệt, thân ảnh Phi Kiếm giao tranh với Stellar thoáng cái bị nắm bắt, linh động nhãn dần dần phân loại toàn bộ ngoại cảnh, tĩnh vật, đường năng lượng loạn lưu nhỏ bé, nắm bắt chính xác bóng dáng cô gái đang di chuyển vượt xa vận tốc Mach kia. Tốc độ thật kinh khủng, chênh lệch so với người thường cả trăm ngàn lần. Cô ta cứ như ở một thế giới gia tốc, khi mà người ở đó sống mấy chục năm, người bình thường mới chớp mắt được một cái. Linh động nhãn cũng đau nhức kịch liệt dần dần mất khống chế. “Hans, tôi không bắn được. Cô ta di chuyển quá nhanh.” Trung Thành trầm giọng nói vào bộ đàm. “Gọi anh ra dĩ nhiên là có cách, tính cả rồi. Tôi có thể làm cho cô ta khựng lại hai giây. Cơ hội của anh chỉ có một lần thôi, làm cho tốt.” Hai giây !? Quá đủ rồi. Tất cả mọi người cùng chịu áp lực không nhỏ. Trung Thành thì đau mắt như phải nhìn chằm chằm vào mặt trời, não bộ chịu tải càng lúc càng đau đớn. ShenJian phải gồng mình chịu đựng năng lượng loạn lưu bên ngoài đang đổ dồn về AI. Từng phi công cũng phải liên tục vận chuyển MS để sinh ra từ trường quán tính tăng phúc cho đợt bắn. Nếu không chỉ với việc truyền năng lượng thuần túy, tia sáng công kích sẽ không cách nào uy hiếp được cường giả huyền tiên kỳ. Còn Hans, hắn cũng đang căng thẳng chờ đợi. Cái bẫy rập từ khi Phi Kiếm bước chân vào căn cứ đã thiết lập sẵn, lúc này cũng nên dùng tới rồi. Cơ hội… Trung Thành nheo nheo mắt, cảm thấy đã có một tia máu rỉ ra. Cơ hội…. ShenJian cắn răng, vận chuyển linh lực toàn thân, chống lại năng áp bên ngoài, xương cốt đau như muốn nứt vỡ. Cơ hội…. Hoài Nam nắm chặt tay, cảm thấy mình thật vô dụng, không thể làm được gì lúc này. Cơ hội… Hans dùng toàn bộ những con mắt camera cường lực của mình, khóa chặt thân ảnh Phi Kiếm và Stellar, thẳng tới khi hai người bọn họ đánh ra một kích mạnh mẽ, tách biệt song phương. Phi Kiếm lợi dụng lực nổ bay ngược lại, thuận thế triệu hồi ra Phi Kiếm bay lên, cậu ta lập tức giải phóng tín hiệu kích hoạt. … Phi Kiếm nhìn thấy có một mũi tên năng lượng mạnh mẽ bắn về phía mình, nhưng định thần lại, tất cả chỉ là ảo giác do bản năng sinh tồn mạnh mẽ cảnh báo. Đạt đến cấp độ này, mơ hồ đã nhìn thấu được vận mệnh của bản thân, nói quá lên một chút, chính là tiên tri sinh mạng. Biết được khi nào bản thân sẽ gặp nguy hiểm, khi nào sẽ phải đương đầu với nhân quả đã gieo. Theo hướng ảo giác cảnh báo nhìn lại, Phi Kiếm chợt sửng sốt, nhìn thấy một đội hình người sắt hoa lệ của phàm nhân, tổ hợp thành một cái hình thoi lớn, mũi nhọn chĩa thằng về phía mình. Thiết khôi lỗi của nhân giới !? Thiết khôi lỗi là cách người tiên giới gọi GMS và MS, Phi Kiếm cũng không ngoại lệ. Chẳng qua trước giờ cô ta chưa bao giờ đặt chúng vào mắt. Thiết khôi lỗi chỉ có thực lực kim đan kỳ, tùy tiện phẩy tay cũng chết một mảng lớn, chẳng có giá trị gì. Vậy mà đội hình thiết khôi lỗi này lại khiến cô ta nảy sinh cảnh báo nguy hiểm chí mạng. Mặc kệ là gì, tiên hạ thủ vi cường. Thiết khôi lỗi vẫn chỉ là thiết khôi lỗi, một kích của chân tiên chắc chắn không chịu được. Phi Kiếm ở trên không nhấc tay, thế nhưng không thể biết được rằng, ngay khi cô ta tách khỏi Stellar, sóng điện mang theo chỉ lệnh kích hoạt của Hans cũng đã lan tỏa tới nơi. Tốc độ của Phi Kiếm cực nhanh, tới khi cô ta bay lên giữa trời, kích hoạt mới hoàn tất. Thế nhưng Hans căn giờ cực chuẩn, đây chính là thời điểm tốt nhất. Phi Kiếm đột nhiên hộc máu, kinh mạch trong cơ thể giống như bị thứ gì đó chèn ép khiến cho tắc nghẽn, dùng thần thức nội thị, thấy được vô số hạt nhỏ cấp độ phân tử như quả cầu gai đang không ngừng găm lên thành kinh mạch của mình. Đây là… Nano machine…. Toàn bộ căn cứ của nhân loại đều được tổ hợp từ vô số khối Nano machine, những cỗ máy siêu vi với kích cỡ chỉ như một phân tử. Tu chân giả không cần hít thở, nhưng trong điều kiện đối chiến mạnh mẽ với Stellar, thở gấp vài cái là không thể tránh khỏi. Kết quả là đã hít vào không ít nano machine dưới sự điều khiển của Hans. Vào thời điểm này, chính là giật chốt cho một kích trí mạng. “Khốn kiếp, ra cho ta !” Phi Kiếm lảo đảo, linh lực toàn thân bùng phát, lỗ chân lông mở lớn, linh lực như khí kình thực chất quấn đi tất cả nano machine trong cơ thể, thổi tung chúng ra bên ngoài. Thế nhưng, cô ta cũng phải khựng lại hơn một giây. “Chính là lúc này.” Giọng của Hans hét lớn bên trong khoang lái, nhưng Trung Thành chẳng nghe được, hắn lúc này đã chẳng còn quan tâm đến thứ gì. Toàn bộ tinh lực đã dồn vào cảm biến điện từ ở đầu ngón tay. Ngay khi thân ảnh Phi Kiếm chững lại. Hắn đã nhanh như chớp bóp cò. Thanh long cung rực sáng, long ngâm vang vọng, dải năng lượng tụ tập được thân cung cố hữu hóa thành một mũi tên xanh biếc mang theo uy áp khiếp người, ngay lập tức bắn ra. Xuyên phá không gian. Ngàn dặm trong khoảng khắc. Đến khi Phi Kiếm vừa thành công bức toàn bộ nano machine ra khỏi cơ thể, thì mũi tên đã tới trước mặt. “Hả…” Chỉ kịp ngây ngốc thốt lên một tiếng. Sau đó là một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cảnh vật chìm vào đêm đen.