IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 30 : Trận chiến thứ hai, khai màn

“Mãi mãi chỉ là cái bóng của Kiều Nguyệt Nga !?” Shaorin nghiêng đầu, để mái tóc đen dài rũ xuống bờ vai như thác nước đen tuyền lặng lẽ chảy, miệng lẩm bẩm nói: “Vương Tử Trực. Ta kính trọng ngài là đệ nhất ma tướng ở Ma giới, vốn dĩ trường sinh đảo và ma giới không hề có thâm thù đại hận gì, bởi vậy nên ta vẫn luôn có chừng mực.” Cô ta cười nhẹ, đôi mắt khép hờ khe khẽ mở ra. “Nhưng những lời ngài nói, thực sự khiến ta khó chịu rồi !” Xoẹt. Cùng với khi đôi mắt Shaorin mở ra hoàn toàn, không khí xung quanh đậm đặc lại, không biết từ khi nào mây mù đã che phủ. Từ phía sau lưng Shaorin bay lên một mặt trăng nhỏ, treo lơ lửng trên bầu trời. Đất đá vỡ vụn xung quanh bị một lực lượng kỳ dị nhấc bổng lên trời, trôi nổi như đàn cá, chốc chốc lại biến mất, sau đó lại hiện ra ngay cách đó không xa. Chớp tắt chớp tắt. Vương Tử Trực đưa mắt lạnh lùng đánh giá dị tượng xung quanh. Phiến không gian xung quanh này đã bị cô đặc lại, khiến hắn dịch chuyển rất khó khăn. Giống như nó đã bị cắt rời ra khỏi vùng không gian vốn có của mình, cưỡng chế nhét vào một dải không gian khác, khiến sức ép tăng mạnh. Có lẽ đường cắt quá gọn, quá ngọt, khiến hai tầng không gian bị ghép nối này không có dấu hiệu kém ăn khớp nào cả, chỉ có cảm thấy chật chội mà thôi. Điều đáng chú ý nhất là dưới mây mù che phủ bầu trời, tạo ra đêm đen giữa ban ngày, dưới ánh trăng nhân tạo sáng vằng vặc, khí thế của cô gái trầm lặng đột ngột tay đổi, giống như lưỡi kiếm sắc bén đã rút ra khỏi bao, hiển lộ quang mang uy hiếp chết người. Và trên tay cô ta cầm hai thanh kiếm khác. Là hai thanh kiếm. Vương Tử Trực cảm thấy ngực đau nhức, cúi đầu nhìn xuống, quỷ kiếm Orochi bị cắm trên lồng ngực bên trái đã bị người ta cưỡng chế rút ra từ lúc nào. Quá nhẹ nhàng, quá phiêu hốt, thậm chí đến bây giờ hắn mới cảm nhận được cơn đau. Shaorin chỉ lấy thanh kiếm về với tốc độ không tưởng, hoàn toàn không để lại chút sát ý nào cho Vương Tử Trực cảm nhận để làm ra phản ứng. Thế nhưng suy nghĩ ngược lại, nếu như cô ta cũng dùng tốc độ đó, sự quỷ dị đó để chặt đầu Vương Tử Trực, liệu hắn có thể cảm nhận được không !? Suy nghĩ này làm người ta lạnh gáy. Hắn lắc đầu xua tan tạp niệm, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, liền nói: “Nghi thức này… là cung nguyệt vũ phải không !?” Điệu múa của phượng hoàng dưới ánh trăng không minh. “Xem ra truyền thừa rất đầy đủ.” “Bây giờ nhớ lại, vài năm trước ngươi cũng đã dùng chiêu này để chém đứt liên kết của Tiểu Thanh với vạn mộc nguyên tố. Ta đúng là đã xem thường ngươi rồi !” Shaorin gật đầu nói: “Là cung nguyệt vũ. Thức mạnh nhất trong tâm nguyệt kiếm pháp truyền thừa từ phượng hoàng bảo khí. Cũng không phải chỉ có Kiều Nguyệt Nga mới đánh ra được. Hãy làm khán giả đi, để xem vũ đạo của ta với Kiều Nguyệt Nga, dưới ánh trăng này, ai đẹp hơn.” Dứt lời, mặt trăng trên bầu trời bắt đầu xoay vần, giống như trải qua vô số năm tháng, từ mãn nguyệt tới bán nguyệt, từ bán nguyệt tới khỉ chỉ còn một vầng trăng khuyết. Trăng khuyết hạ xuống, trôi nổi quang người Shaorin, theo động tác nâng kiếm mà tiếp tục xoay tròn chuyển động. Không gian giống như bị sét đánh, vùng ngăn cách giữa chỗ đứng của Shaorin và Vương Tử Trực chưa gì đã xuất hiện một vết nứt đáng sợ. Cảnh tượng xung quanh chao đảo, những viên đá nhỏ đang trôi nổi cũng bị lực lượng kỳ dị phân tách liên tục. Vương Tử Trực cảm thán: “Ngươi có lẽ là người mạnh nhất trong ba nữ hoàng. Trước đó đã thất lễ rồi. Lần này ta sẽ dùng toàn lực.” Hắn gồng người lên, cơ bắp nổ vang từng đợt răng rắc như đang tổ hợp sắc xếp lại. Màu da của Vương Tử Trực từ cổ đồng chuyển sang đen tuyền, đôi mắt mất đi con ngươi, chỉ còn màu xanh bích lục u ám. Ma khí từ toàn thân thoát ra lơ lửng trên bầu trời, hình thành một tượng ma thần to lớn. Hư vô, mờ mịt mà hùng vĩ. “Thiên ma phụ thể.” “Ở trạng thái này, mỗi kích ta đánh ra đều mang lực lượng cận giới hoàng chung cực đỉnh phong, tiếp cận cảnh giới của giới hoàng với thế giới lực. Hãy chuẩn bị, một khi va chạm, toàn bộ tầng trời thứ nhất sẽ bị hủy diệt !! Cho dù là căn cứ nhân loại trong kia cũng vậy !” Duệ phong khí thế sắc bén quân lâm thiên hạ, thổi tan toàn bộ mây đen chướng mù xung quanh. Ma khí ào ạt xâm lấn mỗi tấc không gian. Ở bên kia, ánh nguyệt quang cũng không yếu thế phát xạ từng đạo quang diễm xua tan hắc ám chống cự lại. Shaorin hạ thấp trọng tâm, thủ thế nói: “Cái đó không cần lo lắng, phiến không gian này đã bị ta cắt ra khỏi tầng trời thứ nhất. Đánh vỡ không gian này, bên ngoài là thiên ngoại tinh không. Chủ trương của trường sinh đảo không phải là phá hủy và sát sinh.” Vương Tử Trực cười, cũng khom lưng xuống, nắm tay đưa lên, pho tượng ma thần sau lưng đồng nhất động tác với hắn, sẵn sàng đánh ra một kích mạnh nhất từ trước tới giờ. “Thế thì không còn gì phải lo nghĩ nữa, đánh một trận thoải mái đi !” Đôi mắt Shaorin bọc trong sương mù, nhìn thấu những thứ không thuộc về trần gian, cảm nhận được sự thoải mái trong lời nói của hắn, bất giác cũng cười nhẹ. “Đắc tội rồi !” Đứt lời, mặt trăng quanh người sáng lên vằng vặc, không gian sụp đổ. Bóng dáng cô ta liền biến mất. Vương Tử Trực cũng hét lớn, nâng tay đấm một quyền phấn toái hư không. Ở đằng xa, cách đó cả trăm ngàn cây số, Lilith Ren nhàm chán ngồi trên một tảng thiên thạch lơ lửng, nhìn vùng sáng giao thoa giữa hai luồng năng lượng khiến hư không nổ mạnh, tạo ra một cột thập tự giá đen tuyền với đường kính hàng hàng km, lấy trong ngực ra cái điện thoại, ấn nút nói: “Stellar, chị Shaorin đánh thật rồi, em không dám chạy vô nữa đâu. Léng phéng mất cái chân cái tay thì phiền toái lắm.” “Đang ở đâu ấy à !? Đợi chút để mở ứng dụng điện thoại, tọa độ x876y2124z769 lấy tâm là tầng trời thứ nhất. Vũ trụ hả !? Dĩ nhiên rồi, vị thằng cha to xác kia đấm một cú bay tít ra ngoài này đó. Người gì mà khỏe như con trâu. Không biết toàn lực đấm đá với hắn có nổi không nữa.” “Hả !? Trở về ấy hả !? Cho xin đi, đứa em gái dễ thương này của chị cái gì cũng biết, chỉ không biết bay thôi đấy !” “Ở trái đất ấy hả !? Cái đó không phải là bay, là phản trọng lực đấy. Xung quanh đây toàn tiểu thiên thạch, trọng lực quá yếu ớt, muốn phản cũng không nổi. Mau cử người lên đón em đi, đừng để em gái đây mất xác ngoài vũ trụ nhé.” “Huyền vũ à !? Chẳng trông cậy được gì vào nó đâu, em vừa hỏi nó có biết bay không, nó bảo là nó chỉ biết bơi thôi ! Xung quanh đây không có khí quyển, muốn bơi cũng chẳng có gì mà quẫy đạp cả. Chân không này đúng là cái phiền toái mà !” “À nhân tiện, ở ngoài này mới nhìn rõ. Pháo chính của chúng ta đáng lẽ có thể bắn banh 3-4 tầng trời, nhưng vừa chạm tới nóc của nhất cảnh thiên thì bị người ta chặn lại rồi !” “Là ai hả !? Ừm, để xem nào…. Một tay sư cọ, một con khỉ, một con lợn, một con quái rong biển, một con ngựa lai rồng, ừa, chính là long mã.” “Năm người này lấy ra cái gì đó giống như một quyển sách, vừa mở ra một cái, hút sạch năng lượng dư thừa từ pháo chính vào luôn. Cái dạng không gian pháp tắc này có vẻ giống của phật giới, hình như là quyển kinh trong truyền thuyết đấy.” “Ư, chết cha, hỏa nhãn kim tinh của con khỉ phát hiện ra em nhìn trộm rồi, em chạy đây. Năm tên này quá tà môn, có lẽ đánh không lại. Bái bai….” Nói rồi đứng lên, dặm chân vào tảng thiên thạch, phát lực nhún mình một cái khiến nó nổ tan tành rồi gia tốc biến mất trong hư không. … Cúp điện thoại, Stellar đứng thẳng người dậy, cái cằm ngạo nghễ lại hơi hếch lên, mau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn Phi Kiếm đang đứng trong mắt trận, lạnh lùng nói: “Được rồi, thiên kiếm đã tan tành, chúng ta kết thúc được rồi chứ !?” Phi Kiếm nhìn bầu trời vẫn còn đang bốc cháy phía trên đỉnh đầu, dư lực một pháo kia nướng chín bầu không khí toàn bộ vùng nó quét qua, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại được, trầm mặc mà thở dài: “Trường Sinh Đảo, quả là danh bất hư truyền.” “Thế nhưng nếu nghĩ rằng phá được thiên kiếm là đã kết thúc rồi thì chưa đâu.” Phi Kiếm vừa nói vừa đưa tay lên, sau đó bàn tay đột ngột nắm chặt lại. Xung quanh vị trí bọn họ đứng đột nhiên xuất hiện mấy trăm thân ảnh linh hồn kiếm sĩ, mỗi người một chiêu thức, đánh ra vô số đường sát phạt lăng lệ. “Bạch hổ bách biến, Hỏa hổ hồn đao” Stellar phản ứng cực nhanh, bạch hổ bên cạnh lập tức hóa thành một lưỡi đao rực lửa. Cô ta vừa tiếp lấy cán đao, lập tức múa tròn quanh người như một lớp lá chắn hình quạt. Một hơi đánh văng mấy trăm đợt kiếm thức cùng công kích tới. Bạch Cữu Vĩ bên cạnh thì nhẹ nhàng hơn, thân hình khẽ mờ đi, toàn bộ kiếm thức xuyên qua người, giống như chỉ đánh vào tàn ảnh, sau đó cô ta vẫn đứng bất động ở đó như chỉ là một ảo ảnh sống động. Phi Kiếm thì không hề nhíu mày lấy một cái, nếu như hai người bọn họ có thể dễ dàng giết chết như vậy thì cô ta cũng chẳng cần nhọc tâm mở kiếm trận làm gì. Nữ tiên nhân này chỉ cười lạnh, thuận miệng nói: “Vốn dĩ Lục Vân Tiên chỉ muốn ta cảnh cáo các người một chút. Thế nhưng ta không hề có chút hảo cảm nào với các người cả. Nên chủ ý đã thay đổi rồi.” Dứt lời, từ bốn phương tám hướng bên trên tường thành, xuất hiện vô số bóng người trùng trùng điệp điệp. Stellar nhìn bóng ảnh đan xen chật như nêm cối mà cảm thấy nặng nề. Tu chân giả. Số lượng nhiều như vậy… Phi Kiếm nhạy bén phát hiện ra vẻ mặt của Stellar biến hóa, cười cười giải thích: “Màn chắn đã bị phá vỡ, cái khiến người tiên giới e ngại nhất đã không còn. Tu chân giả kim đan kỳ của hai tầng trời gần đây nhất cũng đã được triệu tập tới đây. Đám sắt thép cũ kỹ của các người liệu có thể cầm cự được mấy phút !?” Lời vừa hạ, vô số bóng kiếm mang theo những tia năng lượng chấn động mạnh mẽ giáng xuống nền căn cứ như lưu tinh oanh tạc. Vô số kim đan kỳ cao thủ đồng loạt ra tay, nhất thời tạo ra một cơn mưa sao băng thô bạo muốn đánh hạ tất cả. Ở bên dưới, mỗi kiến trúc hiện lên một lớp lồng năng lượng. Các tòa nhà bắt đầu tách ra, hình thành những cứ điểm trên không chống đỡ những thanh kiếm tràn đầy năng lượng kia phá hủy bề mặt căn cứ. Đội ngũ MS cũng liên tục xuất động. Thân ảnh màu vàng kim từ các kiến trúc bay ra như một bầy ong bảo vệ tổ. Những tia năng lượng cũng được triển khai đáp trả. Tiên nhân bên kia cũng dựng màn chắn. Hai bên đều di động với tốc độ cao, linh lực và năng lượng cùng bùng nổ liên tục, đánh cho bầu trời rực lửa đỏ và khói bụi. Ở bên dưới, dựa vào dư uy của kiếm trận, Phi Kiếm một mình kềm chế cả Stellar và Bạch cửu vỹ, dù không tạo ra được uy hiếp thực chất nào với bọn họ, nhưng vẫn thành công giữ chân cả hai, không cho hai người gia nhập vòng chiến. Trận chiến thứ hai của nhân loại ở tiên giới, chính thức bắt đầu.