Ice angels
Chương 20
Joe
liền lôi nó ra khỏi canteen
-Joe:
cậu không sao chứ?
_Jan:
cảm ơn, tôi không sao?
-Vậy
tốt rồi
_Để
tôi đưa cậu về
-Tôi
tự về được
_KHông
được, lỡ Jin lại đánh cậu thì sao?
-Không
sao đâu tôi có võ
_
không là không nói rồi để tôi đưa cậu về
-Không
được
Hắn
không để nó từ chối lời nào kéo nó vào trong xe rồi chở nó đi.
Chiếc xe đậu ở trước khu trò chơi
-Nè, cậu muốn chơi gì
Nó không nói gì cứ bước đi, khiến hắn
tức giận không chịu nổi nhưng cũng phải nhẫn nhịn. Đi lâu, hắn mới thốt lên một
câu :’’Chúng ta chơi đạp vịt đi’’. Không để nó nói câu nào, anh kéo tay nó
vào phòng bán vé sau đó đi ra phía hồ kéo tay nó lên con vịt màu vàng rồi đạp,
chân nó vẫn không chịu đạp hắn nói’’ đã ra tới giữa hồ rồi cô không định đạp trở
vào sao, định ở giữa hồ thế này luôn hả, tôi không đạp được nữa rồi’’ .Cô không
nói câu nào cứ để mặc hắn, Joe hối hận vì đã dẫn nó đi cái này nhưng chỉ vì muốn làm cô vui nhưng không ngờ lại làm khổ
mình. Hắn cũng đuối sức rồi ngất xỉu lên người nó.Nó thấy thế
-Cậu đừng đùa với tôi như vậy, tỉnh dậy đi, cậu là con trai sao yếu vậy
chứ
Không thấy anh trả lới
-‘’Nè, tôi nói cậu tỉnh dậy mà, tỉnh
dậy đi.(Thấy hắn vẫn không nhúc nhích gì, nó ngó xem hắn có sao không) Cậu
không sao chứ, đừng làm tôi sợ mà, cậu tỉnh
dậy đi tôi cùng cậu đạp vào bờ mà.’’ Tỉnh lại đi .Nó khóc. Thấy nó khóc ,anh
không thể giả bộ được nữa liền tỉnh dâỵ : ‘’Cô hứa thì nhớ giữ lời
đó ‘’.’’Cậu giám gạt tôi sao ? Đồ lừa gạt’’.’ ’Nếu tôi không gạt cậu
thì có chịu mở miệng nói không’’.’ ’Nhưng đâu đến nỗi cậu phải gạt tôi’’. ’’Thôi,
chúng ta đạp vào bờ thôi cậu sẽ thấy thoải
mái hơn ‘’. ‘’ừ’’. Hai người đạp vào bờ cả hai đều mệt mỏi , mệt nhất vẫn là Joe.
-Nè cậu thấy đỡ hơn chưa
_Ừ, đạp vịt tôi cảm thấy khỏe hơn hình như những nỗi
lo trong lòng đều tan biến hết rồi. Tinh thần rất thoải mái
-Đã nói rồi, nghe lời tôi có phải tốt hơn
không ?
_Cậu..Cậu
-Thôi nhân cơ hội cậu vui như vậy chúng ta đi chơi
nữa đi coi như xả Stress một lần vậy
_Ừ
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
140 chương
89 chương
107 chương
9 chương