Ice Angels (Thiên thần băng giá)
Chương 12
Nó tỉnh lại, lần này thì ko gặp ác mộng nên nó trở về trạng thái bình thường rồi. Mở mắt ra, nó nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng, nó nhận ra mình bị băng bó khắp người nhất là cái đầu, băng trắng quấn chằng chịt, băng cá nhân đầy trên mặt. Nặng nhọc ngồi dậy nó thấy người đau ê ẩm, tua lại mọi chuyện. Nó nhớ ra Vỹ Lân, đưa mắt nhìn quanh ko thấy Lân đâu, hàng mi dày hơi cụp xuống, có lẽ nó cảm thấy hụt hẫng, nó nghĩ Lân đã cứu nó và đưa nó đi cấp cứu (là Nguyên Kỳ cứu ak, hk phải Vỹ Lân đâu Nhi àh! Soon nói mà nó hk nghe). Nó định đi xuống giường nhưng mấy cái ống truyền máu, truyền nước vướng quá nó liền lấy tay giật phăng ra. Đôi mắt vô hồn mệt mỏi, nó bỏ đi, nó ko thích cái mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, nó cũng ko muốn mắc nợ Lân vì cậu đã cứu nó 2 lần. Tâm trạng nó rối bời mâu thuẫn, nó chắc chắn vẫn còn giữ hình bóng Thái Vỹ Lân trong tim nhưng mặt khác nó lại ko muốn thừa nhận. Nó ko chấp nhận một người đã bỏ rơi nó khi nó đang tuyệt vọng nhất, Lân đã thất hứa với nó. Sự trở về đột ngột của Lân khiến nó thấy khó chịu dù nó đã từng rất thương nhớ hình bóng ấy. Nó quyết định đẩy Lân ra khỏi cuộc đời nó, với nó Thái Vỹ Lân của ngày xưa đã ko còn tồn tại trên thế gian này. Nó trở lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, nó tự nhủ rằng “mình vẫn ổn ko cần bất cứ ai quan tâm chăm sóc, ko cần ai thương hại, mình chỉ cần mình, mình mình thôi! Tất cả đều giả dối, đúng mình ko cần ai hết”. (Soon chắc rằng nó đang cố che giấu nỗi đau cô độc, có lẽ sẽ chẳng ai làm dịu được nỗi đau đó , nó đã kiệt sức ko còn sức kháng cự lại số phận– Soon thấy thương nó quá!!!hjxhjx) .
_ Nhi ơi! Lân có mua hoa cho Nhi nè, Nhi có....Ủa? Nhi đi đâu rồi? Nhi ơi!
Vỹ Lân mới ra ngoài định mua bó hoa tặng nó nào ngờ bước vào đã ko thấy nó đâu. Lân kiếm khắp phòng mà ko thấy, lúc này cậu mới hoảng lên:
- Bác sĩ! Bác sĩ, Trúc Nhi đâu rồi?
- Vừa nãy cô ấy mới ở đây mà
- Mau cho người đi tìm Nhi, nhanh lên,nhất định phải tìm được Nhi.
Mấy người đó đổ xô đi tìm nó, tội nhất là Vỹ Lân, chạy hộc hơi tìm nó, mặt lo lắng vô cùng. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi mà vẫn ko thấy nó đâu, nó còn yếu như z ròi lỡ gặp chuyện gì thì phải làm sao? Lân sốt ruột. Là nó, Lân đã nhìn thấy nó, nó đang đi ra hướng cánh cổng, cậu vội gọi với theo:
- Nhi ơi! Nhi, Trúc Nhi.
Nó quay người lại, Vỹ Lân đang tìm nó sao? Nó bỗng cảm thấy vui trong tích tắc rồi trở lại là nó của mọi ngày.
- Hộc.....hộc.....Tại sao Nhi bỏ đi? Nhi....Có biết là Lân tìm Nhi khắp nơi ko? – Lân nói đứt quãng vì mệt. Nó ko nói gì, nhìn Lân rồi quay người bỏ đi.
- Nhi vẫn còn....giận Lân sao?
Nó dừng lại, có gì đó làm nó nhói tim nhưng bản chất lạnh lùng của nó thì ko cho phép nó có cảm xúc. Nó nhìn Vỹ Lân bằng đôi mắt lạnh lùng hời hợt như ko quen biết. Vẻ mặt Lân bỗng thay đổi, cậu nhìn xoáy nó đôi mắt chan chứa yêu thương cùng cảm giác tội lỗi, cậu khá căng thẳng
- Tha thứ cho Lân.
- Quá muộn – Nó lạnh lùng đáp trả dửng dưng. Mặt Lân biến sắc, cố nói với nó những điều mà cậu ấp ủ nhưng sao cổ họng nghẹn đắng lại
- Ko muộn, chưa muộn đâu Nhi! Hãy.....hãy cho Lân cơ hội, nhất định Lân sẽ chữa khỏi bệnh cho Nhi. Nhất định.-- Cậu nắm lấy bàn tay gầy xanh của nó, tay cậu run run. Cậu sắp nói câu mà cậu đã ấp ủ bấy lâu nhưng bỗng, nó gạt tay cậu ra, vẻ mặt khó chịu nhìn cậu
- Quên tôi đi
Nó quay lưng bỏ đi, nó chẳng hề biết đằng sau nó là một trái tim đang vỡ vụn. Đau đớn, Lân nhìn theo bóng nó khuất dần, môi cậu khẽ mấp máy
- Anh yêu em...
Cậu khuỵu xuống, nó đã gạt tay cậu, nó từ chối cậu và tệ hơn là nó ko muốn cháp nhận cậu. Giá như cậu có thể nói cho nó nghe, giá như nó chịu hiểu và tha thứ cho cậu một lần. “Quá muộn sao? Em ko thể cho tôi 1 lần sao?Em ko muốn nghe tôi nói? Em đối xử với tôi thật tàn nhẫn, em tệ lắm!” cậu lắc đầu, tim cậu đang rất đau. Nắm chặt bàn tay, cậu sẽ ko buông xuôi như vậy.
Nó nhắm nghiền mắt, cố quên tất cả mọi chuyện. Nó nhớ ra điều gì đó, đưa tay lên mặt nó gỡ hết mấy cái băng cá nhân trên mặt, tháo luôn cả cái băng quấn trên đầu ( mặt nó hằn những vệt đỏ, trên trán chỉ con miếng gạt nhỏ nên thôi, nó ko gỡ ra nữa). Nó thấy đói bụng, hôn mê mấy ngày nên nó chưa ăn gì cả, ọc ọc! Đói quá! Nhưng trên người nó ko có lấy một xu, ăn kiểu gì bây giờ.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
146 chương
91 chương
57 chương
179 chương