Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 46 : Ta là ai?

– Ui da, sao mà mỏi quá vậy nè? – Tỷ tỷ người tỉnh? – ( nhìn nhìn) Ngươi là ai? – Ô ô tỷ tỷ ( giả vờ bù lu bù loa lên), tỷ không nhớ muội sao. Muội là Hoa Nhi là nghĩa muội của tỷ đây mà. Có phải tỷ vì bi thương quá mà hỏng đầu rồi không. ( Hoa Nhi nội tâm: *tặc lưỡi* Phải công nhận là ta đóng kịch thật giỏi, ta phục ta quá, há há há). – Hoa Nhi? Vậy đây là đâu? Ta là ai? Thực xin lỗi ta không nhớ gì cả. – Tỷ tỷ, hầy…. tỷ tỷ thật đáng thương. Bị người ta đày đoạ thành ra thế này rồi. – Rốt cuộc là thế nào, mau nói cho ta biết. – Tỷ tỷ, người tên Tiêu Lạc Hy, con gái của cố tướng quân Linh Quốc. nương của người mất từ khi người còn nhỏ. Người lớn lên xinh đẹp, gặp gỡ Cảnh gia Cảnh Lãnh Thiên, là người thừa kế gia sản của nhà họ Cảnh. Hai người vừa gặp đã yêu, nên nghĩa vợ chồng. Nhưng đột nhiên tỷ phu bị người ta độc chết, nhị đệ của hắn nhân cơ hội muốn chiếm đoạt gia sản liền đổ tội cho tỷ tỷ mưu sát chồng. Nghĩa phụ vì thương tỷ tỷ nên đã cứu tỷ chạy trốn khỏi Linh Quốc. Hiện chúng ta đang ở Kinh thành Hạ quốc. Lại nói, tỷ tỷ từ lúc mãn tang tỷ phu đến giờ, lại bị Cảnh Hạo đó vu hại, liền mê man đến giờ mới tỉnh. Hức hức hức. Chắc chắn tên Cảnh Hạo đó đã sát hại tỷ phu a. Chỉ tội nghiệp tỷ tỷ, bây giờ không còn đường trở về, hơn nữa đại phu cũng cho biết, tỷ đã hoài thai đứa nhỏ của Thiên ca a. – Cái gì? Ta có thai????? ( rồi rồi, xong. Đời chưa có đàn ông chạm qua mà đùng một cái có thai). – Vâng, đứa nhỏ đã được hơn một tháng rồi. Tỷ tỷ, chúng ta không nhất thiết phải giữ đứa nhỏ lại, tỷ còn trẻ, cuộc đời còn dài…. – Tướng công ta có yêu thương ta không? ( không để Hoa Nhi nói hết) – Có, rất yêu. Mặc dù có lúc rất bá đạo và lạnh lùng nhưng tình cảm tỷ phu đối với tỷ, Hoa Nhi có thể khẳng định. ( cái này không có trong kịch bản, ta đành nói thật). – Vậy vì sao phải bỏ đứa nhỏ? Nó là cốt nhục của ta a. ( dù ta không có nhiều tình cảm lắm). – Nhưng mà nhà họ Cảnh đối với tỷ… – Được rồi Hoa Nhi. Không nói đến chuyện này nữa. Ta đói, ta rất muốn ăn gì đó. – Vậy tỷ đợi muội một chút. – ừm. Hoa Nhi đi rồi, Lạc Hy nhìn dáo dác xung quanh một hồi, rồi thò tay lên đầu giường tìm kiếm. A, thấy rồi. Bí kíp võ công cùng tiên pháp. Ý, sao không thấy tiên đan. Cái lão Diêm Vương này lại lừa tềnh mình rồi. Rõ ràng đã nói là phải xuyên vào một người có quyền thế, xinh đẹp, thế mà giờ lại thành một quả phụ tứ cố vô thân, còn gương mặt chả biết thế nào. Nghĩ vậy, nàng liền mò xuống giường đến bên bàn trang điểm nhìn vào gương đồng. 1s… 2s… 3s… TRỜI ĐẤT ƠI…. TIÊN NỮ ( con tưởng mẹ la quỷ). Không thể tin được, nàng đây sao. Đẹp một cách mê người, lại còn có một bông hoa sen đỏ như máu ở giữa trán nữa. Hoa Nhi bưng điểm tâm vào, thấy Lạc Hy đứng trước gương miệng há hốc, mắt mở trừng trừng, không khỏi sợ hãi. – Tỷ tỷ ( lay lay) Tỷ làm sao vậy? tỷ bị thương ở đâu? Bị đau chỗ nào? – Hoa Nhi ( lắc lắc, chỉ vào trong gương) đây là ta à? Đây thật sự là ta??? – Vâng, không là tỷ thì là ai? – Thật là ta… thật là ta…. Há há há, sao ta đẹp quá vậy trời, ha ha ha… ( Lão Diêm Vương này coi như làm được việc có ý nghĩa). – …. ( sốc nặng) Tỷ tỷ, chưa bao giờ tỷ phản ứng như vậy a. ( kế cả lần mất trí nhớ trước). – Hờ hờ, tại… tại ta thấy vui quá đấy mờ. ( cười ngượng ngùng). – Hầy, lần mất trí nhớ này tỷ thật khác lạ (lẩm bẩm). – hả? – ha ha, không gì, không gì, tỷ thật khác với trước a. thôi mau ăn đi thức ăn nguội rồi. – ừm… Oa, on oá…. – …. Hoàng cung Linh Quốc…. – Vẫn chưa thấy sao? – Bẩm chưa có ạ… – Nàng rốt cuộc đang ở đâu? ( ôm trán) – Hoàng thượng, có khi nào hoàng hậu đã tới nước khác không? – Nước khác? ( nghĩ nghĩ) đúng rồi, sao trẫm không nghĩ ra chứ? ( vỗ trán cái đét). Mau mau, phân phó người tới các quốc gia khác tìm kiếm tung tích của nàng, bắt đầu từ Phong Quốc trước. Phong Quốc gần với chúng ta nhất. Nhanh lên. ( bối rối) – Vâng. ( phi thân đi mất)… – Bé con, bé con, đừng chơi trò đó với ta nữa được không? ta chán trò trốn tìm của nàng rồi. đừng trốn nữa, về với ta đi… Hạ Quốc – Tiêu phủ… – Tỷ tỷ, đây là phụ thân của người, Tiêu Thượng Bình tướng quân. – Phụ thân… – Hy nhi ngoan, lại đây cha ngắm nào. ( vuốt tóc). Số con tôi thật khổ ( nước mắt lưng tròng). ( hầy, sao ta phục ta quá) – Cha, cha đừng khóc, nam nhân nước mắt quý hơn châu ngọc. không thể tuỳ tiện rơi a. ( lau nước mắt cho cha, trong lòng cảm động) – Tỷ tỷ, đây là Lạc Lạc, đây là Yên Phong, đều là Linh Hồ ngàn năm, mà tỷ phu đã tặng cho người a ( bốc phét *trợn mắt* hắn tặng hồi nào???) – Chào hai người… – Chủ nhân… ( bụp một tiếng, hoá thành 2 con cáo cực kỳ đáng yêu, dụi dụi mặt vào bụng Lạc Hy). – Oa, dễ thương quá đi mất. Còn tiểu huynh đệ xinh đẹp này là ai a? – Chủ nhân, ta là cây tinh ngàn năm chủ nhân thu phục được, người gọi ta là Dung Mệnh. ( chết, thằng này nói hớ rồi). – Cây tinh? Thu phục??? – À, hà, à… tỷ tỷ, ngày trước tỷ phu có dạy tỷ vài chiêu pháp bắt yêu, nên tỷ thu phục được nó… ( HN nội tâm : thằng đần, tý ta chẻ ngươi làm củi đun). – Vậy sao? Ta biết pháp thuật?? – Dạ chút chút…. – Oa, thật tuyệt. ( nguyên lai trong cơ thể này đã có sẵn pháp lực, thảo nào tìm không thấy tiên đan). – Tỷ tỷ, người cũng đã mệt rồi. Đại phu nói, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt cho hài tử trong bụng người. – ừm. nhưng mà chỉ có bấy nhiêu người thôi sao? Không còn ai nữa à? – Dạ không. tỷ tỷ nghĩ coi, Hoa Nhi nấu nướng, mấy người kia thì dọn dẹp, cần gì phải thuê người a. Chúng ta chỉ đủ kinh phí trong khoảng vài tháng nữa thôi. Còn phải tìm biện pháp khác. – Vậy sao? Vậy sáng mai chúng ta đi kiếm xem có việc gì có thể kiếm tiền không. Giờ ta đi ngủ cái đã. Lạc Hy đi rồi, mọi người nhìn nhau thở dài. Cuối cùng cũng diễn xong. Sắp tới chỉ cần khéo léo không để lộ sơ hở là được rồi. Bàn bạc xong, ai trở về phòng người nấy, ngủ một giấc thật sâu để ngày mai bắt đầu lại từ đầu…