Huynh sủng
Chương 34
(1) Công chính: Công bằng chính trực
Diệp Trăn Trăn nghe giọng nói này rất uy nghiêm liền quay đầu lại nhìn qua.
Liền thấy có người đang từ bên ngoài cửa viện đi vào.
Mặc một bộ trường bào màu đàn hoa văn chữ thọ hình trong, bên ngoài khoác một chiếc áo màu lam xám nửa cánh tay. Khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, thân thể nhìn có vẻ không được tốt lắm, sắc mặt nhăn nheo vàng vọt. Trong tay chống một cây quải trượng.
Đi theo phía sau ông ấy còn có hai người. Một người hơn bốn mươi tuổi, một người có lẽ không đến ba mươi tuổi.
Diệp Trăn Trăn không nhận ra ba người này, tuy nhiên những người khác đều biết.
Lão giả đi phía trước tên là Diệp Vĩnh Nguyên, là người có vai vế cao nhất hiện nay ở trong thôn Long Đường. Đồng thời cũng là thân đệ đệ ruột thịt cùng một nương sinh ra với lão tộc trưởng tiền nhiệm, thân thúc thúc của tộc trưởng đương nhiệm Diệp Tu Văn. Còn là người đứng đứng thôn Long Đường này.
Mà hai người theo sát sau lưng hắn kia, người lớn tuổi hơn chút tên là Diệp Đức Nghiệp, là trụ thủ thôn Long Đường này. Lúc đầu chỉ là giúp đỡ tộc trưởng xử lý một số chuyện trong thôn nhưng thật ra vì mấy năm nay Diệp Tu Văn cũng chỉ treo cái danh tộc trưởng lên người, quanh năm ở trong trấn xa hoa dâm đãng không trở lại, cho nên tất cả chuyện lớn nhỏ trong làng đều là hắn và Diệp Vĩnh Viễn trông coi lấy.
Về phần người trẻ tuổi chút ít kia tên là Diệp Tu Hòa, là nhi tử Diệp Vĩnh Nguyên và cũng chính là đường đệ Diệp Tu Văn.
Ba người đi vào trong nhà, cho dù Diệp Tu Văn là cái đồ hỗn trướng cũng đành phải đi lên nghênh đón, cười hỏi: "Thúc, tại sao người cũng tới đây?"
Diệp Vĩnh Nguyên nhìn hắn không nói chuyện.
Diệp Tu Văn mời hắn ngồi, hắn cũng không nói gì, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên tay trái trước mặt.
Diệp Đức Nghiệp và Diệp Tu Hòa tiến lên, một người gọi một tiếng tộc trưởng, một người gọi một tiếng đại ca. Diệp Tu Văn cũng không nói gì, không có kiên nhẫn với hai người bọn họ chỉ phất phất tay, coi như trả lời.
Diệp Vĩnh Nguyên đang ngồi trên ghế, đem quải trượng trong tay chống dựa lên trên người liền mở miệng hỏi Diệp Tu Văn: "Ngươi vừa mới nói muốn đánh ai?"
Diệp Tu Văn nghe xong liền xoay tay lại chỉ vào Diệp Tế Muội hững hờ trả lời: "Chính là nàng. Thúc, người không biết, người này chính là người đàn bà chanh chua. Mới vừa rồi nàng lại dám chống đối ta. Còn ở trong nhà của ta đại náo, không đem nàng đánh một trận thì sau này thôn dân cũng sẽ học theo, vậy thì tộc trưởng ta đây ở trong thôn còn có uy tín gì nữa?"
Diệp Tế Muội nghe xong, lập tức muốn mở miệng giải thích nhưng Diệp Vĩnh Nguyên đã đưa tay ra hiệu với nàng, nàng cũng đành phải ngậm miệng.
Diệp Vĩnh Nguyên làm người công bằng chính trực, ở trong thôn uy vọng vẫn còn rất cao, tất cả người trong thôn Long Đường cũng không dám không tôn kính hắn.
"Chuyện vừa rồi ta cũng đã nghe nói hơn nữa vừa rồi ta cũng đứng bên ngoài một hồi lâu, đem lời nói của các ngươi đều nghe hết vào trong tai."
Diệp Vĩnh Nguyên thu hồi ánh mắt, nhìn Diệp Tu Văn, giọng điệu dần dần trầm xuống, "Ngươi là tộc trưởng, trong tay có quyền tộc trưởng, trông coi chuyện lớn nhỏ trong thôn Long Đường không phải là giả nhưng cũng không phải là ngươi muốn như thế nào thì có thể như thế ấy. A, còn nữa ngươi muốn đánh ai thì liền có thể đánh người đó, không phục cũng chỉ có thể nhận lấy sao? Lời nói này của ngươi là sao? Ngay cả Hoàng Đế cũng sẽ không nói những lời như vậy mà ngươi lại dám nói sao? Lúc cha ngươi còn sống dạy ngươi như thế à?"
Càng nói đến lúc sau, giọng nói càng nghiêm nghị hơn.
Mặc dù lúc nhỏ trong lòng Diệp Tu Văn cũng sợ hãi vị thúc thúc này. Giống với lão gia tử nhà hắn, khuôn mặt ngày thường nghiêm khắc cứng nhắc, lúc nào nhìn thấy hắn cũng nhiều lần quát lớn hắn không tiến bộ. Nhưng mà bây giờ hắn đã trưởng thành, Diệp Vĩnh Nguyên cũng già rồi. Hơn nữa hắn còn là tộc trưởng, cần gì phải sợ nữa?
Liền chống đối: "Ta là tộc trưởng, có người chống đối ta, gây chuyện ở trong nhà của ta, ta còn không được trừng phạt sao? Nếu thật sự là như vậy thế thì ta đây làm tộc trưởng còn có ý nghĩa gì nữa? Xem như cha ta vẫn còn sống, thấy có người gây chuyện như vậy, hắn có thể không tức giận, có thể không mời tổ tông gia pháp sao?"
Diệp Vĩnh Nguyên bị hắn cái đồ thô bạo này không thèm nói đạo lý chọc đến ho khan. Diệp Tu Hòa đứng bên cạnh hắn thấy thế, vội vàng tiến lên vuốt lưng cho hắn, lại rót một chén nước trà cho hắn uống.
Diệp Vĩnh Nguyên liền uống chén trà trên tay hắn, đem luồng ho khan trong cổ họng kia đè ép xuống. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Diệp Tu Văn, tiếp tục nói ra lời nói sâu xa: "Cha ngươi hắn căn bản không làm ra chuyện mà ngươi đã làm ngày hôm nay cũng không nói ra những lời ngươi nói ngày hôm nay đâu. Lúc hắn làm tộc trưởng, giải quyết công việc bằng đúng hai chữ công chính, phóng mắt nhìn tất cả người trong thôn Long Đường này, có ai không phục? Căn bản sẽ không có người đến nhà hắn náo loạn."
"Sao ta lại giải quyết công việc không công chính?"
Diệp Tu Văn nghe xong lời này liền mất hứng. Từ nhỏ hắn đã bị chính lão tử mình quản giáo, mắng chửi, bây giờ lão tử chết rồi, hắn mới vui sướng tiêu dao mấy năm, Diệp Vĩnh Nguyên lại muốn đến giáo dục hắn.
Liền xem như hắn đúng là thân thúc thúc nhưng tốt xấu gì cũng cách một tầng đấy!
Hớn nữa cũng già thành như vậy rồi, không biết chính xác lúc nào sẽ tắt thở, hai chân giẫm một cái liền đi tìm Diêm vương gia báo cáo, còn muốn ở nơi này giáo huấn hắn!
Liền thở phì phò nói: "Ta cảm thấy ta giải quyết công việc rất công chính. Nàng, "
Đưa tay chỉ Diệp Tế Muội, hỏi Diệp Vĩnh Nguyên: "Nàng sinh ra ở thôn Long Đường chúng ta, trước kia cũng gả cho người thôn Long Đường chúng ta, dưới tên nàng đương nhiên nên có một phần ruộng đồng nhưng bây giờ nàng đã tái giá với Hứa Hưng Xương. Hứa Hưng Xương họ Hứa, không phải họ Diệp, không tính là thôn dân thôn Long Đường chúng ta đi? Cũng nói gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, bây giờ Diệp Tế Muội chỉ có thể được coi là Hứa Diệp thị, phần ruộng đồng dưới tên nàng kia có phải nên lấy lại hay không?"
Lại đưa tay chỉ chỉ Hổ tử nãi nãi: "Tôn nữ của bà ta sinh ra đã mấy tháng rồi nhưng vì trong thôn đã không có ruộng đồng dư thừa, đến bây giờ còn không có ruộng đồng dưới tên tôn nữ bà ta. Ta đem ruộng đồng dưới tên Diệp Tế Muội lấy lại rồi lại đưa cho tôn nữ bà ta, chẳng lẽ không nên sao?"
"Nên." Diệp Vĩnh Nguyên nhẹ gật đầu, "Cái này ngươi làm đúng, ta chưa hề nói ngươi làm chuyện này không được công chính."
"Vậy thì ngươi vừa mới nói ta giải quyết công việc không công chính là như thế nào?" giọng nói Diệp Tu Văn nâng cao, "Còn vừa tiến vào đã đem cha ta mang ra dọa ta."
Diệp Tu Hòa có chút bất mãn nhìn hắn một cái: "Đại ca, ngươi cũng biết thân thể cha ta không tốt, ngươi đừng nói chuyện với hắn lớn tiếng như vậy."
Diệp Vĩnh Nguyên xua tay với hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện rồi sau đó nói với Diệp Tu Văn: "Liên quan tới chuyện này của Diệp Tế Muội, ngươi xử lý như vậy ai cũng không có lời gì để nói."
Quay đầu hỏi Diệp Tế Muội và Hứa Hưng Xương: "Hai người các ngươi có lời gì để nói nữa không?"
Ánh mắt Diệp Tế Muội nhìn về phía Hứa Hưng Xương, ra hiệu cho hắn trả lời.
Không thể so với trước kia khi nàng còn là quả phụ, chuyện gì cũng chỉ có thể tự mình ra mặt. Bây giờ nàng đã gả cho Hứa Hưng Xương, trong lòng nàng Hứa Hưng Xương chính là trụ cột trong nhà, là nam nhân của nàng. Ở trước mặt người ngoài nàng phải cho nam nhân của mình thể diện, không thể chuyện gì cũng tự mình tranh giành ra mặt.
Hứa Hưng Xương lắc đầu, trả lời: "Hai chúng ta cũng không có lời gì để nói. Vừa rồi chúng ta cũng đã nói qua với tộc trưởng, hai chúng ta bằng lòng nhượng lại phần ruộng đồng dưới tên Tế Muội kia cho tôn nữ Hổ tử nãi nãi ngay lập tức."
Diệp Vĩnh Nguyên gật đầu nhẹ với hắn, thu hồi ánh mắt nhìn Diệp Tu Văn.
"Ngươi nhìn đi, trong lòng mọi người đều có một cán cân, nếu như ngươi giải quyết công bằng mà nói thì tất cả mọi người không có lời gì để nói nữa."
Diệp Tu Văn nghe xong, đang muốn mở miệng nói chuyện, Diệp Vĩnh Nguyên liền đưa tay làm động tác hạ xuống, sau đó bản thân tiếp tục nói: "Nhưng mà chuyện ngươi muốn thu hồi phần ruộng đồng dưới tên Hứa Hưng Xương kia, chuyện này ngươi đã xử lý rất không công chính. Làm sao ngươi còn có thể trách người khác náo loạn?"
"Việc này ta xử lý như thế nào mà không công chính?"
Diệp Tu Văn nghe vậy lập tức hô lên: "Phần ruộng đồng dưới tên Hứa Hưng Xương kia chính là cha ta khi còn sống cấp cho cha hắn. Bây giờ cha hắn cũng đã chết rất nhiều năm, thật ra ta nên sớm thu hồi lại. Bây giờ mới nghĩ đến phải lấy trở về cũng là cân nhắc vào lúc đó cha hắn đã làm tiên sinh ta mấy năm, đối với nhi tử của hắn phá lệ khai ân. Chẳng lẽ chuyện này ta còn làm sai?"
Trực giác của Diệp Vĩnh Nguyên cảm thấy lời nói này của hắn không đúng nhưng mà chỉ nhìn xem từ bên ngoài, lời này của hắn thật sự tìm không ra lỗi nào.
Đúng vậy, lão tộc trưởng năm đó lúc còn sống đúng là nói đem cái phần ruộng đồng kia đặc biệt cấp cho Hứa phụ dùng. Bây giờ nếu như Hứa phụ đã chết rồi thì Diệp Tu Văn muốn thu hồi cái phần ruộng đồng kia, dường như thật sự không có lỗi gì. . .
Diệp Vĩnh Nguyên chân mày cau lại.
Lúc này chợt nghe thấy một đạo thanh âm thánh thót như tiếng nước suối chảy trong núi không nhanh không chậm vang lên: "Năm đó lúc lão tộc trưởng cấp cho tổ phụ ta cái phần ruộng đồng kia từng nói qua, chỉ cần sau này tổ phụ bằng lòng cắm rễ ở cái thôn Long Đường này thì cái phần ruộng đồng này hậu thế cũng có thể có được, trong thôn tuyệt đối sẽ không thu hồi. Bây giờ mặc dù tổ phụ ta đã đi về cõi tiên nhưng phụ thân ta thân là nhi tử thân sinh của tổ phụ, cái phần ruộng đồng kia theo lý là thuộc về dưới tên phụ thân ta. Sao có thể vì tổ phụ ta đi về cõi tiên liền muốn đem cái phần ruộng đồng kia thu hồi lại?"
Diệp Vĩnh Nguyên giương mắt nhìn qua, thấy người nói lời này chính là một thiếu niên. Mặc một bộ áo dài hơi cũ màu xanh, giữa chân mày một mảnh trầm tĩnh, ngồi ở trên xe lăn lưng eo thẳng tắp.
Trước kia lúc không có chuyện gì làm Diệp Vĩnh Nguyên thích tản bộ khắp thôn làng, là mấy năm này thân thể dần dần không tốt mới bắt đầu ít đi ra ngoài. Nhưng hắn cũng nhận ra đây là nhi tử Hứa Hưng Xương, tên là Hứa Du Ninh.
Năm đó Hứa Du Ninh còn nhỏ, lúc đi học ở học đường trong thôn, hắn có một lần đi ngang qua, nghe thấy Hứa Hưng Xương đang kiểm tra Hứa Du Ninh, Hứa Du Ninh tuổi còn nhỏ đã đối đáp trôi chảy, trật tự rõ ràng. Lúc ấy hắn còn tán dương gật đầu, nghĩ đến tiểu hài này sau này chắc chắn có thể làm nên đại sự. Thậm chí còn nghĩ đến, lời nói năm đó của thầy phong thủy kia, ở thôn Long Đường này về sau sẽ xuất hiện một quý nhân cao quý không thể nói trước được mà nói không chừng chính là ứng lên trên người Hứa Du Ninh này. Không ngờ sau nay hắn lại gãy mất một chân, tàn phế.
Thật là đáng tiếc!
Bây giờ nhìn thấy Hứa Du Ninh mặc dù vẫn chỉ là thiếu niên nhưng khí chất trên người trầm ổn tĩnh mịch, những lời hắn nói ra này cũng có cơ sở, suy luận chặt chẽ, trong lòng chỉ càng cảm thấy đáng tiếc cho hắn.
Vốn dĩ làm nên đại sự, chỉ tiếc thiên ý trêu người, hết lần này tới lần khác lại để cho hắn gãy mất một chân.
Từ lúc sau khi Hứa Du Ninh vào nhà mặc dù không mở miệng, chỉ nói hai lời nói này nhưng rất rõ ràng, mỗi một lời hắn nói đều giống như là đánh rắn đánh vừa đúng ở bảy tấc, đều cực kỳ chặt chẽ đẩy ngã lời nói của Diệp Tu Văn, một mực ngăn chặn miệng của hắn.
Diệp Tu Văn tức giận suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên. Gân xanh trên cổ từng cái đều ngạnh lên, mắt nhìn Hứa Du Ninh mắng: "Ngươi là tiểu hài tử xấu xa lông trên người cũng chưa có đủ dài thì biết cái gì? Người lớn chúng ta nói chuyện, ở đâu có chỗ cho ngươi xen vào? Người lớn nhà ngươi đều dạy ngươi như thế sao?"
Trên mặt Hứa Du Ninh không loạn chút nào, nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt ung dung bình tĩnh nói: "Cam La tám tuổi được phong làm tướng, Tào Xung (2) bảy tuổi cân voi, tuổi còn nhỏ không có nghĩa là cái gì cũng không biết. Hơn nữa đã có chuyện bất bình tự nhiên mọi người đều có thể nói đến. Huống chi ta thân là con của người, mắt thấy có người khi dễ phụ mẫu ta, nếu như ta vẫn như cũ không thèm đếm xỉa đến một câu cũng không nói, chẳng lẽ không phải vô cũng bất hiếu sao?"
(2) Tào Xung: Là người con trai của thừa tướng Tào Tháo thời nhà Hán với người vợ thứ tư Hoàn phu nhân. Là một người đặc biệt tài năng và thông minh từ khi còn rất nhỏ nổi tiếng với giai thoại cân voi.
Lại đưa tay chỉ chỉ bức họa và bức câu đối treo trên tường ở phía đối diện, nói rõ ràng: "Bách thiện hiếu vi tiên, đạo lý này chắc có lẽ so với ta thì tộc trưởng càng hiểu rõ hơn. Nếu không thì tộc trưởng cũng sẽ không treo một bức họa hiếu thuận cảm động ông trời và một bức câu đối như vậy ở chỗ này. Cũng không biết tộc trưởng đối với phụ thân mình đã từng chính miệng nói ra, ưng thuận chấp nhận thì sẵn lòng tuân thủ đâu rồi hay là muốn ở trước mặt mọi người lật đổ?"
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
55 chương
11 chương
40 chương
61 chương