Huyết Vũ Vi Phong
Chương 54 : Nhóm Máu AB Rh(-)
Bệnh viện Korea, bên ngoài phòng cấp cứu.
Min Tae Yun và Jang Chul Oh sốt ruột đứng chờ bên ngoài. Trên đê biển, lúc
Min Tae Yun tưởng rằng Đường Vũ Tân đã chết, Jang Chul Oh tinh tế phát hiện tim Đường Vũ Tân còn đập thoi thóp. Vì thế, Min Tae Yun không chần chừ ôm Đường Vũ Tân lên xe phóng đến bệnh viện Korea.
Nhìn chiếc Audi phóng với tốc độ quá cao như một bóng ma, Jang Chul Oh thở dài lắc đầu, liền dắt Yoon Ji phỏng chừng sắp nát lòng lên xe mình bám theo sau.
Dãy ghế ngoài phòng cấp cứu, Min Tae Yun ngồi đằng trước, anh vùi đầu giữa hai tay giao nhau, cúi mặt nhìn xuống đất, thi thoảng có thể thấy nước mắt anh nhỏ xuống tí tách.
Lee Yoon Ji ngồi sát bên trái Min Tae Yun, cánh tay phải quàng qua vai anh, dựa đầu vào vai trái Min Tae Yun, ánh mắt cũng toát lên lo lắng. Ít nhất cô hi vọng chị gái chắn đạn thay cho cô không có chuyện, cô rất có cảm tình với chị.
Jang Chul Oh dựa vào tường nhíu mày, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng cấp cứu, thấy đèn còn sáng lại thất vọng cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
“Tình hình thế nào rồi?” Giọng đàn ông trầm ổn phá vỡ tĩnh lặng.
Nghe tiếng, Min Tae Yun tức tốc ngẩng lên, không che giấu tâm tình và vẻ mặt đau thương của mình, gương mặt đầy nước mắt nhìn người đàn ông vừa tới.
“Anh…” Min Tae Yun chỉ nói được một chữ thì nghẹn ngào không nói được nữa.
“Em yên tâm, lúc đến đây anh đã tìm viện trưởng rồi, chuyện Đường Vũ Tân bọn họ sẽ không chậm trễ.” Ông chủ Ra vỗ vỗ vai Min Tae Yun an ủi, kế đó liếc mắt nhìn cô bé bên cạnh Min Tae Yun, sửng sốt.
“Tae… Tae Yun… bên cạnh em… là ai?!” Ông chủ Ra lắp bắp không khác gì lúc Đường Vũ Tân trăn trối.
Ông chủ Ra hỏi làm Min Tae Yun lại quay đầu qua, vẻ mặt anh phức tạp lại thống khổ, im lặng hồi lâu mới nói: “Là Yoon Ji…”
Ông chủ Ra không dám tin, nhưng Min Tae Yun chính miệng nói thì không giả được. Anh không thể tin nổi, mở to mắt nhìn cô bé trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu.
“Không, sao có khả năng?!” Ông chủ Ra quay đầu hỏi Min Tae Yun.
“Yoon Ji căn bản không chết… không, có lẽ nói con bé chết rồi sống lại thì chính xác hơn…” quay đầu nhìn Yoon Ji dựa vào người anh, Min Tae Yun cười khổ.
“Chết đi sống lại… không lẽ…” Ông chủ Ra đảo mắt, nghĩ ngay tới khả năng trong đó, anh bán tín bán nghi hỏi: “Yoon Ji, ma cà rồng?”
Min Tae Yun không đáp, chỉ gật đầu cười khổ.
“Trời ơi… vậy bảy năm nay…” Ông chủ Ra sững sờ, anh nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ kết quả thế này.
“Bảy năm nay đều do tôi phụ trách cuộc sống của cô bé.” Jang Chul Oh đứng thẳng dậy đi tới bên cạnh ông chủ Ra, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
“Anh là…” Ông chủ Ra lộ vẻ nghi hoặc.
“Xin lỗi, tôi quên giới thiệu, tôi là Jang Chul Oh, cấp trên trực tiếp của
Min Tae Yun, cũng là trưởng phòng Tổ công tố.” Jang Chul Oh đưa tay cho
ông chủ Ra.
Ông chủ Ra lịch sự bắt lại, được nửa chừng lại cảm thấy không đúng, thình lình anh ngẩng đầu lên “Anh nói anh nuôi con bé bảy năm nay?”
“Đúng.” Jang Chul Oh lặng thinh rút tay ra, gật đầu.
“Vậy anh…” Ông chủ Ra có vẻ do dự, không dám chắc có nên hỏi anh ta biết Yoon Ji là ma cà rồng không.
“Tôi biết Yoon Ji là ma cà rồng. Chẳng những tôi nuôi cô bé bảy năm mà từ một ý nghĩa khác mà nói, tôi còn là cha của cô bé.” Nhìn biểu tình của
ông chủ Ra, Jang Chul Oh dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta đang nghĩ gì.
Ông chủ Ra hoang mang, đưa mắt hỏi dò Min Tae Yun, muốn tìm đáp án.
“Ông ấy là ma cà rồng áo đen đó.” Lúc Min Tae Yun nói câu này, tâm tình xao động giảm đi rất nhiều so với ở bờ biển, sống chết của Đường Vũ Tân lúc này đã nắm giữ hết tinh lực của anh.
“Cái gì?!” Đáp án này lại dấy lên cơn sóng trong lòng ông chủ Ra, ma cà rồng bảy năm trước, cũng tức là…
“Tôi cho rằng người khác không nhớ, nhưng anh chắc chắn còn nhớ.” Jang Chul
Oh nhìn ông chủ Ra với ánh mắt nóng rực “Tôi cho rằng ít nhất anh còn nhớ, người sống sót may mắn trong tai nạn xe cộ kia và… vật thí nghiệm thất bại.”
“Tôi không hề tham gia cấp cứu, chỉ là lúc đó biết có một người bị thương sắp không chịu được nữa, nên tôi mới…” Ông chủ Ra thụt lùi lại một bước, hoảng loạn giải thích.
“Chưa thấy mặt người bị nạn đã tùy tiện truyền máu linh tinh cho người ta sao?!!” Jang Chul Oh phẫn nộ gầm lên, hết sức bất ngờ trong bệnh viện yên tĩnh. Nhưng các y tá qua lại không ai dám lên cảnh cáo hoặc cản trở, bởi vì lúc này trên người Jang Chul Oh phát ra hơi thở nguy hiểm, làm bọn họ hi vọng cách càng xa càng tốt.
Jang Chul Oh gầm thét làm ông chủ Ra lại lùi thêm một bước, anh không ngờ có ngày mình lại đối mặt với con quái vật do một tay anh tạo ra, anh còn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với con quái vật đó, hoàn toàn không có…
Min Tae Yun tất nhiên không trơ mắt nhìn ông chủ Ra bị hại, anh nhanh chóng che trước mặt ông chủ Ra, cảnh giác nhìn Jang Chul Oh đang tức giận ngút trời bày ra tư thế chiến đấu.
“Ở đây không có chuyện của cậu, tránh ra một bên đi!!” Nói rồi, ông đưa tay muốn gạt Min Tae Yun ra.
Lần này, không chỉ Min Tae Yun ngây người, cả ông chủ Ra cũng phát ngốc.
Min Tae Yun không ngờ được, vừa rồi còn đánh với anh đến chết đi sống lại bên bờ biển, bây giờ lại làm như không có chuyện gì, còn bảo anh tránh ra? Không phải nên xông lên đánh tiếp một trận sao? Hình như mình còn chưa nói tha thứ cho ông ta đâu?
Ông chủ Ra cũng không ngờ đến, không phải người này và Min Tae Yun như nước với lửa sao? Sao nghe giọng ma cà rồng áo đen này dường như chẳng có mấy thù hận với Min Tae Yun, không lẽ hòa giải rồi? Vô lý!!!
Min Tae Yun và ông chủ Ra đang buồn bực, Lee Yoon Ji thấy tình hình không
ổn lập tức đứng bật dậy đi tới cạnh Jang Chul Oh, níu tay Jang Chul Oh nói: “Đại thúc, đừng giận.”
Thấy vẻ mặt ngây thơ của Yoon Ji, Jang Chul Oh hít sâu một hơi nhìn ông chủ
Ra: “Có thể cho cô bé một túi máu trước được không, chắc không làm khó anh chứ?”
Ông chủ Ra nghe xong gật đầu quay đi, tạm thời rời đi đối với anh bây giờ rất cần thiết, anh muốn tỉnh táo lại một chút.
Min Tae Yun nghe Jang Chul Oh nói xong vẻ mặt trở nên phức tạp. Jang Chul
Oh cắn Yoon Ji cũng tốt, muốn giết Yoon Ji cũng tốt. Bảy năm qua quả thật ông đã dốc hết sức mình nuôi dưỡng Yoon Ji, săn mồi cho cô bé, gánh vác tất cả trách nhiệm của một người cha mới, kỳ thật trên bờ biển Jang Chul Oh nói đúng, nếu không có ông cũng không có Yoon Ji bây giờ.
Nghĩ đến đó Min Tae Yun quay đầu hỏi: “Yoon Ji, em hận ông ta không?”
Lee Yoon Ji biết anh cô muốn hỏi gì, lắc đầu: “Không hận.”
“Yoon Ji…” Jang Chul Oh dịu dàng gọi một tiếng Yoon Ji, Đường Vũ Tân nói không sai, Yoon Ji là một cô bé ngoan.
“Anh” Yoon Ji ngẩng đầu nhìn anh trai mình “Ngày đó, đại thúc cắn em, em nghe rõ lời đại thúc nói, chú ấy nói ‘Vì Sao Tôi Lại Biến Thành Thế Này’… tiếng nói đó, em không bao giờ quên, tiếng nói đầy ắp hoang mang tuyệt vọng, sau khi em tỉnh lại cứ quanh quẩn trong đầu. Thật ra, khoảnh khắc tiếng nói đó truyền đến em đã tha thứ cho đại thúc rồi.” Lee Yoon Ji nói rồi đặt tay mình vào tay đại thúc, Jang Chul Oh vô thức nắm chặt lấy.
“Yoon Ji…” Min Tae Yun thoáng đau lòng nhìn Yoon Ji, vì sao bên canh anh luôn xuất hiện người như thế? Dịu dàng đến mức người ta muốn nâng niu bảo vệ trong lòng.
“Xin lỗi Yoon Ji, vừa rồi chú không nên nổ súng vào con.” Jang Chul Oh nghiêng đầu nhìn Yoon Ji, chân thành xin lỗi.
“Không sao, chỉ là, chị ấy…” Ánh mắt Yoon Ji tối lại. Cô biết lúc này lòng anh trai đã không còn thuộc về một mình cô nữa rồi, bảy năm trước cô đã biết nhất định sẽ có ngày này, thế nên khi ấy cô cố gắng quấn lấy anh, hi vọng hưởng thụ nhiều thêm một chút thứ chỉ thuộc về cô, ai ngờ…
“Túi máu lấy về rồi, tôi lấy ba túi.” Lúc này, ông chủ Ra thở hổn hển cầm ba ly máu đi tới, máu đã bị anh rót vào ly, như vậy cho dù có uống ở đây cũng không có ảnh hưởng xấu.
Đưa ba cái ly cho ba con ma cà rồng, lúc đưa cho Jang Chul Oh tay ông chủ
Ra hơi khựng lại, dường như hạ quyết tâm rất lớn, anh ngẩng đầu nhìn
Jang Chul Oh: “Xin lỗi, tuy tôi xuất phát từ ý định cứu người nhưng vẫn là sai, tôi không phải một bác sĩ đạt yêu cầu, làm cuộc đời ngài biến đổi trọng đại như thế, tôi… hết sức xin lỗi!”
Jang Chul Oh nghe xong, cảm giác cả người mình run lên. Bảy năm rồi, cái gai trong lòng ông bảy năm nay, đến tột cùng bảy năm nay ông sống ra sao ai có thể hiểu? Nhưng hôm nay, rốt cuộc…
Thật ra ông rất rất muốn hỏi, xin lỗi có thể bù đắp cuộc sống đã mất đi của
ông không?!! Nhưng Jang Chul Oh không hỏi, bởi vì ông biết nếu lúc đó
ông chủ Ra không lén truyền máu của ma cà rồng cho ông, vậy cả bảy năm vừa rồi đối với ông mà nói cũng là xa xỉ…
“Đủ rồi, đều đã qua.” Jang Chul Oh cầm ly ngồi xuống ghế, không nói được là giải thoát hay là gì, chỉ là nụ cười chua chát trên mặt càng lúc càng đậm.
Min Tae Yun nhìn cấp trên ngồi trên ghế cười khổ, không tự chủ được nhớ tới lời Đường Vũ Tân. Hận, thứ tâm tình đó quả thật không thể dễ dàng khống chế, ngay cả người như Jang Chul Oh cuối cùng cũng chọn cách tha thứ anh Ra. Vì Đường Vũ Tân, mọi người đều trở nên hiền lành, cả anh Ra cũng thế.
Ngày đó, khi anh Ra nói với anh, có lẽ mình đã tạo ra con quái vật đó, bản thân muốn nổi nóng với anh ấy nhưng nhìn ánh mắt xin lỗi chân thành của
ông chủ Ra xong, Min Tae Yun không sao tức giận được. Mọi người đều bị
Đường Vũ Tân thay đổi một cách vô tri vô giác,Học được cách khoan dung, học được cách tha thứ. Nhưng người dạy bọn họ biết khoan dung, biết tha thứ đâu? Nghĩ đến đây, Min Tae Yun ngẩng đầu nhìn phòng cấp cứu vẫn sáng ánh đèn, tim thắt lại đau đớn.
Ngay lúc ấy, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mổ chính từ trong đi ra, vì chưa tháo khẩu trang nên nhìn không rõ r=nét mặt.
Mọi người thấy thế lập tức vây lấy, cuối cùng vẫn là ông chủ Ra mở miệng trước “Tình hình sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, chậm chạp lắc đầu: “Viên đạn bắn trúng chỗ hiểm, tuy chúng tôi đã kịp thời gắp ra nhưng…”
“Nhưng cái gì…?” Giọng Min Tae Yun run lên.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, chúng tôi lại không có nhóm máu phù hợp. Chúng tôi đã cố gắng chống chọi hết sức chờ máu từ kho máu chuyển tới nhưng vẫn không kịp.”
“Cái… cái gì mà nhóm máu không phù hợp chứ, đây là bệnh viện mà, sao không tìm được nhóm máu phù hợp chứ!!!” Min Tae Yun kích động túm lấy cổ áo bác sĩ.
“Tae Yun, bình tĩnh một chút.” Ông chủ Ra và Jang Chul Oh đứng hai bên Min Tae Yun, gỡ tay anh ra.
“Không sao, tôi hiểu.” Bác sĩ chỉnh lại cổ áo, chuyện thế này ông gặp nhiều rồi, không trách Min Tae Yun làm gì.
“Nhóm máu của cô ấy là gì?” Ông chủ Ra nhíu mày hỏi.
“AB Rh(-).” Bác sĩ nói xong, vỗ vai Min Tae Yun bước đi.
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
42 chương
1238 chương
35 chương
501 chương
72 chương
24 chương
83 chương