Na đã tìm ra cách để dày vò và đày đoạ Uy ca rồi. Uy ca à, em xin lỗi nhưng trời đã định số phận của anh nằm trong tay em rồi, vậy nên anh buộc phải diễn tốt vai ăn hành. 😄 *** Sau bốn tháng không ngừng suy nghĩ về người đàn ông đó, Dạ cũng bắt đầu nghi ngờ phải chăng cô đã quá nhạy cảm. Có thể là vậy rồi. Hôm nay là một ngày đẹp trời. Bầu trời xanh thẳm, cao vút không có lấy một chút gợn mây. Càng làm cho tầng đới lưu thêm vời vợi. Dạ đưa tay lên che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt mình, cô nhìn lên mặt trời, nheo mắt. Vậy là đã tới mùa xuân. Bầu không khí cũng trở nên thoải mái, trong lành hơn. Cô hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, như thể làm vậy thì những nặng trĩu trong lòng bấy lâu nay cũng sẽ theo đó mà được vứt bỏ. Bàn tay cô nhận được sự ấm áp, cô quay đầu, ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, khoé miệng mỉm cười. "Em sợ không?" Jeams hỏi. Cô lắc đầu, nhún chân rồi vòng tay ôm lấy anh,nhot nhẹ nói bên tai anh: "Em đã quyết định rồi, sẽ không hối hận." Hôm nay anh sẽ dẫn cô về nhà, nhà của anh đương nhiên chính là gia tộc Jeams. Anh hoạt động nghệ thuật chủ yếu ở Italia và người người biết tới gia tộc Jeams đều thường nhắc tới Italia, nhưng thật ra biệt thự nhà họ Jeams chính là đặt tại Anh quốc. Kéo theo vali hành lý, chân cô bước song song với Jeams, hai người một anh tuấn mê hoặc, một kiều mị diễm lệ, tựa như một bức tranh tuyệt tác thu hút người nhìn vào. Và nhất là lúc này đây hai người chính là trung râm giữa một vòng tròn kín mịt người đang cầm những tấm bảng la hét. "JEAMS.... EM YÊU ANH..." "Jeams nhìn em đi... " "Jeams cho em xin chữ kí..." "Jeams...aaaaaa.... anh ấy vừa nhìn tôi kìa...aaaaa hạnh phúc quá...." "I LOVE YOUUUUU..... JEAMSSSS...." Dù đã được các vệ sĩ bảo vệ nhưng những tiếng la ó của rừng người cũng khiến cho cả Jeams và Dạ đều cảm thấy ồn ào khó chịu. Dạ nhìn anh, bờ môi anh đang mím lại, làn da anh trắng mịn như men sứ hơi ửng hồng vì tức giận, nhưng cơ hàm anh lại nghiến chặt, anh đang kiềm chế? Đúng rồi, anh là ngôi sao, là người nổi tiếng, nên để giữ được hình tượng thì nhất thiết không được để cảm xúc chi phối. Giả tạo là thứ anh ghét nhất trên đời. Jeams đã từng nói như thế, vậy thì có nghĩa là... anh cũng đã từng căm ghét chính bản thân mình nhất trên đời? Nghĩ đến đây, tâm cô trào lên cảm giác thương xót, bàn tay đang nắm lấy tay anh siết lại chặt hơn. Jeams hơi ngạc nhiên nhìn cô, chỉ thấy nụ cười xinh đẹp của cô đang hướng về mình. Tâm trí anh bất giác sững lại. Cô thánh thiện là vậy, dù là người yêu anh nhưng khi bị tất cả coi như vô hình thì cô vẫn cười dịu dàng với anh như vậy. Jeams đứng lại, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt sắc lạnh, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, vậy nên mong mọi người im lặng một chút, nếu không cô ấy sẽ tổn thương." Anh sợ cô bị tổn thương mà lại khiến cho hàng ngàn hàng vạn cô gái khác trên thế giới bị tổn thương. Đáng không? "Chỉ cần em ở bên anh, dù cho bị cả thế giới ruồng bỏ, anh cũng không ngần ngại." Jeams nhìn cô, mỉm cười. Sau một khắc lặng thinh thì tất cả lại ồ hú lên như vỡ chợ. "Oaaaa.... anh Jeams..." "Jeams của em thật chung tình..." "Jeams là nhất..." "Em yêu anh Jeamsssss...." Hình ảnh hai người cất bước vào trong sân bay, và cả hình ảnh chiếc máy bay hiên ngang dang rộng cánh bay lên trời cao, để lại đằng sau một làn khói trắng như những đám mây hiện lên trên trang nhất của báo New York Times. "Đang đọc gì vậy?" Nghe tiếng nói phát ra, Vô Dĩnh Kỳ vội vàng cất đi tờ báo trên tay. Cậu đứng dậy khỏi ghế đi tới cạnh Mạc Thuần Uy đang ngồi trên xe lăn. "Lãi đại, anh tới đây làm gì? Đã nói bao nhiêu lần là phòng nghỉ ngơi đi, việc ở đây đã có tôi và..." "Và kế hoạch nhỏ của cậu lo chứ gì? Tôi mệt với cậu mất thôi, khoe mãi. Cậu và Khiên Thục Linh chạy đến nhà tôi lánh nạn để tránh Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc mà chưa được sự đồng ý của tôi đâu đấy." "Haha... lão đại nhân, anh nghĩ mà xem, tôi đã cứu mạng anh, thì anh cũng phải trả ơn gì đó chứ! Cho tôi và tiểu Thục Linh ở lại Mạc gia không những vừa có thể trả ơn, mà chúng tôi còn có thể giải quyết đống việc chất núi đang chờ anh nữa. Đấy, quá tiện còn gì." Vô Dĩnh Kỳ vừa nói vừa thuận tay đẩy Mạc Thuần Uy đi ra cửa. Mạc Thuần Uy cũng không nói gì nhiều mà cứ để cho Vô Dĩnh Kỳ đuổi ra như vậy. Có điều... Lúc bị đuổi ra thì mắt anh đã nhìn thấy thứ mà Vô Dĩnh Kỳ vội vàng cất giấu. Tờ báo New York Times! 19:50 8/11/2017