Mặt Hiểu Thiên nóng bừng như lửa đốt. Anh... Anh thật vô lại quá rồi. Những câu hỏi như vậy... sao cô có thể trả lời được. Đang suy nghĩ thì thân thể cô bị Mạc Thuần Uy đẩy xuống giường. Toàn thân cô lập tức bị bao phủ bởi một sức nặng khác. Sức nặng ba mươi bảy độ C mang theo mùi đàn ông quyến rũ nồng đậm. "Hiểu Thiên, bao lâu nay tìm em. Thật sự... thật sự anh chỉ sợ em đã biến mất, anh sợ là sẽ không thể gặp em thêm lần nào nữa. NHưng mà bây giờ tìm được em. Anh... rất hạnh phúc." Mạc Thuần Uy nói, kề trán mình lên trán của Hiểu Thiên, hai người yên lặng nhìn nhau, hơi thở dồn dập nóng bỏng phả lên mặt đối phương. "Bây giờ tìm được em rồi. Mặc kệ là như thế nào, anh đều sẽ làm mọi cách để giữ em lại bên anh. Không cho phép em rời khỏi anh dù chỉ một bước." "Thuần Uy." Hiểu Thiên nhìn anh, hơi ngẩng đầu lên khiến cho chóp mũi của hai người đụng vào nhau, trong ánh mắt lộ ra một vài điểm mông lung: "Anh bá đạo quá rồi." Nói xong, Hiểu Thiên mỉm cười, vươn môi khẽ liếm lấy bạc môi mỏng của Mạc Thuần Uy. Trước sự khiêu gợi kia, Mạc Thuần Uy làm sao đủ khả năng kiềm chế. Anh lại lần nữa điên cuồng chiếm lấy môi cô, bàn tay cô đưa lên thắt lưng anh, cởi bỏ đi quần áo trên người anh. Hai cơ thể trần truồng cọ xát nhau, phát ra những tiếng thở dốc. Những cái vuốt ve đụng chạm của Mạc Thuần Uy khiến cho cơ thể Hiểu Thiên nổi lên phiếm hồng. Mạc Thuần Uy đặt chân của mình vào giữa hai chân cô, cọ xát vào cánh hoa đang mở rộng, Hiểu Thiên liền dâng đến một trận tê dại, thân thể mềm mại co quắp lại phát ra những tiếng rên rỉ. "Ưm...nóng quá... Thuần Uy... khó chịu..." Thật sự là khó chịu, cả người cô đang vô cùng khó chịu. Hạ thân khô nóng, toàn thân như phát hỏa. Hiểu Thiên vặn vẹo người. Cảm giác được có một vật cứng đang đứng trước cửa huyệt, vật cứng vừa thô to vừa nóng ran, truyền tới cảm giác mê ly. Dị vật trước cửa huyệt vô cùng to lớn, Hiểu Thiên đưa mắt nhìn xuống, trong lòng liền giật mình một cái. Lớn quá. Sẽ rách mất. "Hiểu Thiên, muốn không?" Mạc Thuần Uy nhỏ nhẹ hỏi. Nhưng ngữ khí đó, chắc chắn đó không phải là câu nghi vấn, mà đó chỉ là một câu tự sự. Đúng vậy. Đơn giản chỉ là một câu tự sự. Bởi vì còn chưa đợi câu trả lời của Hiểu Thiên, anh đã dùng côn th*t to lớn kia hung hăng đánh phá vào trong mị thịt. Cảm giác đầu tiên mà Hiểu Thiên nhận được, đó chính là đau. Nhưng không đau như cô đã tưởng, mà chỉ là cảm giác đau nhẹ. Chỉ một khắc sau, cảm giác kia đã qua đi. Hiểu Thiên vươn đầu, há miệng cắn mạnh lên vai của Mạc Thuần Uy. Mạc Thuần Uy cố cắn răng nhịn đau, sau đó mỉm cười tà mị. "Em muốn để lại dấu ấn của lần đầu tiên sao?" Hiểu Thiên đỏ mặt, may mà cô đang không nhìn anh lúc này, nếu không sẽ không biết nên nói gì. Hiểu Thiên xấu hổ, lại càng cắn mạnh hơn. Đến khi ngửi được mùi máu tanh nồng trong không khí, Hiểu Thiên mới nhả ra. Cô nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng nói: "Để anh không quên em." Mạc Thuần Uy cúi người xuống, hôn lên môi cô: "Dù em có bị đốt thành tro bụi, anh cũng sẽ không bao giờ quên." Mạc Thuần Uy nhấc mông lên, sau đó lại đập mạnh xuống, khoái cảm tê dại khiến cho Hiểu Thiên cong lưng, ưỡn cao chiếc cổ dài tinh tế. Hai chân duỗi thẳng băng, cánh môi bị anh hôn nên chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ yêu mị. Mạc Thuần Uy di chuyển từ môi của Hiểu Thiên, đi xuống cổ, rồi gặm nhẹ chiếc cổ đang ưỡn cao, sau đó há miệng cắn nhẹ lấy nhũ hoa đang kiêu ngạo vươn thẳng. Tay anh đưa xuống chiếc mông tròn trịa của cô, ép chặt khiến cho hạ bộ đang giao hợp của hai người lại càng sáp nhập sâu hơn vào bên trong. Lại rút ra, lại đâm sâu vào một cái, toàn thân Hiểu Thiên căng cứng, tấm lưng cũng thẳng băng không dám cựa quậy. Mười ngón tay của Hiểu Thiên bấu chặt lấy ga trải giường khiến cho nó nhăn nhúm lại. Miệng cô không thể ngừng thoát ra những âm thanh rên rỉ cám dỗ người khác muốn trầm luân. Mạc Thuần Uy nhấp nhẹ nhàng, sau đó tốc độ ngày càng nhanh, khiến cho Hiểu Thiên dâng trào một khoái cảm bức người, khoái lạc như cơn sóng dữ cứ từng đợt ập đến qua từng ngõ ngách, từng tế bào trong cơ thể. "A... không được rồi.. Lớn quá...ưmmm... chậm một chút... Thuần Uy... a...ưm..." Mạc Thuần Uy bỗng nhiên gia tăng tốc độ khiến cho phía dưới cô tràn ngập khoái cảm, cô chưa từng có được loại cảm giác khoái hoạt này. Vừa đau khổ lại vừa khiến cho con người ta không thể buông ra. Mạc Thuần Uy dừng lại, ánh mắt đục ngầu nhìn Hiểu Thiên: "Chậm một chút nhé." Sự dừng lại đột ngột kia của Mạc Thuần Uy càng khiến cho Hiểu Thiên khó chịu, cả người bứt rứt như rơi xuống địa ngục: "A... Không... không cần dừng lại...aa...." Mạc Thuần Uy nở nụ cười: "Được. Chiều ý em." *****17:40 30/5/2017*** Góc phỏng vấn 1: Nhân vật phỏng vấn số đầu tiên của chúng ta sẽ là một nhân vật không mấy nổi bật. Đó là... Bốp! "Á đau." "Dám nói tôi không nổi bật, muốn chết hả Na?" Ôm cái đầu với cục u to đùng, Na nước mắt lưng tròng nhìn Vô Dĩnh Kỳ. "Đồ độc ác. Tôi đã cho anh xuất hiện đầu tiên rồi còn gì? Huhu..." "Không nói nhiều. Vào vấn đề chính đi. Sao hôm nay cô lại dở hơi bày ra trò phỏng vấn vớ vẩn này rồi bắt bọn tôi tham gia?" Vô Dĩnh Kỳ bước tới chiếc ghế sofa, ngồi lên. Rất nhàn nhã bắt chéo chân, dựa lưng ra phía sau. Dở hơi? Tôi là đang tạo mối quan hệ tốt giữa các nhân vật với độc giả, vậy mà anh kêu công sức của tôi là dở hơi sao? Hứ... "Khụ... " Na ngồi ngay ngắn, đưa micro lên trước miệng: "Có người nói muốn leo thuyền Uy - Kỳ. Anh nghĩ sao về việc này?" Vô Dĩnh Kỳ: *cười* Chả nghĩ gì cả. Mỗi người có một sở thích riêng. Cũng như tôi thích "kế hoạch nhỏ" của tôi vậy. Na: *nhíu mày* Kế hoạch nhỏ? Là ai vậy? Vô Dĩnh Kỳ: *cắn nhẹ môi dưới, nở nụ cười yêu nghiệt, nháy mắt một cái*... Sau đó Vô Dĩnh Kỳ nói gì đó, Na cũng không biết. Bởi Na đã ngất vì mất máu rồi.