Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương

Chương 50 : Tạm biệt hoa anh đào

Chạng vạng ở cung điện Royal Blood. Vườn hoa hồng trắng ở cung điện nở rộ tinh khiết, một cơn gió thổi qua, những bông hoa khẽ lay, hoa sau nối tiếp hoa trước dập dềnh như con sóng nhẹ trên mặt biển. Ấy vậy mà cả vườn hoa lại không thể sánh được với khuôn mặt của hoàng hậu thế giới vampire. Mái tóc màu trắng bạc uốn sóng phủ kín lưng, tròng mắt xanh êm dịu mà quyến rũ chết người, đôi môi đang nhấp chút trà kia không khỏi cho người ta cảm giác nó còn mềm mịn hơn cả cánh hoa khi chạm vào. Một siêu cấp mỹ nhân như thế, hẳn không ai có thể ngờ cô ấy, không, chính xác phải là bà ấy đã hơn 1000 tuổi rồi đâu. Bỗng nhiên lúc này gió trong vườn thổi mạnh, hoa hồng chao đảo, những cánh hoa phía ngoài rụng xuống bị gió cuốn đi. Diana biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không để tâm lắm, như thể không chuyện gì có thể khiến bà mất đi sự đoan trang uy nghi của một hoàng hậu. Lúc này, mũi tên từ đâu bay thẳng đến Diana, mặt trà trong tách nhẹ sánh lên, sau đó lại phẳng lặng trở lại. Mũi tên chưa kịp đến với mục tiêu đã bị một bàn tay giữ lại, bẻ gãy. Sau đó trong vườn rộn lên tiếng bước chân, người hầu và binh lính không ai nói nhau câu nào mà chỉ cắm cúi dọn dẹp sạch sẽ như thể đó không phải là chuyện lạ gì nữa. Mà quả thật với cái danh nghĩa hoàng hậu Vampires World, đón thích khách cũng không có gì lạ cả. Cơn gió trong vườn đã dịu lại, những bông hoa lại im ắng nở dưới ánh trăng không chút xao động. Chàng trai vận bộ giáp kỵ sĩ tiến lại cúi mình trước vị trí cao quý ấy, cất tiếng hỏi: - Người vẫn ngon miệng chứ, thưa hoàng hậu? Diana đặt tách trà sắp cạn xuống bàn, trang nhã đáp: - Chắc chắn là như thế rồi, không phải cậu đang ở đây sao, Elvis? Với thái độ rõ ràng khen ngợi của Diana, chàng trai tên Elvis cũng không có phản ứng gì, ánh mắt của một kiếm sĩ lão luyện phẳng lặng như mặt tách trà của Diana lúc này. Elvis tiến đến cúi mình rót trà cho Diana, dù cận kề với nhan sắc vượt hẳn con người của Diana cũng không làm đôi mắt ấy lay động. Qủa thật là một cận vệ đáng tin tưởng. - Mừng cậu trở về - Diana mĩm cười hiền hậu. Elvis đặt lại ấm trà chỉnh chu rồi lùi lại vài bước giữ khoảng cách theo đúng lễ nghĩa phép tắt: - Vâng, thần đã về. Thấy thế, Diana có chút hơn trách: - Suy cho cùng cậu được biến đổi bởi Leus, cũng được xem là con của chúng ta, không cần phải như thế đâu. Mà dù sao thì ta rất thích điểm này ở cậu đấy, cương nghị, nghiêm chỉnh và lễ độ. Đúng thế, chàng trai trong bộ giáp kỵ sĩ này là Elvis Cruz, là một trong những con người hiếm hoi có khả năng thích ứng máu của dòng thuần, khoảng hơn 150 năm trước đã được vua của thế giới vampire biến đổi. Dĩ nhiên với dòng máu của Leus Demon Amory, Elvis trở thành một vampire có sức mạnh ngang với một quý tộc thực thụ. Trở thành kỵ sĩ hoàng gia chuyên phụ trách việc an ninh cho vua và hoàng hậu. Trên dưới Vampires World có mấy ai không biết đến anh ta, kẻ được mệnh danh là "Hắc kiếm sĩ" của hoàng gia Amory. Hiện tại, Elvis mới khải hoàn trở về từ cuộc bình định vùng phía nam ở thế giới dị loài. Mà không những thế, suốt 150 năm qua từ công việc bảo vệ chủ nhân ở cung điện cho đến chỉ huy những cuộc hành quân cấp quốc gia anh ta đều hoàn thành rất tốt, chiến tích vang dội khắp nơi. Elvis nghiêm túc chỉnh lại: - Thưa hoàng hậu, tôi là vệ sĩ của Người. Diana khẽ cười đoan trang, cũng không có ý gì hờn trách, dù sao thì Elvis trước giờ vẫn là đầy tớ làm bà hài lòng nhất về mọi mặt. Nhắc đến đầy tớ, khuôn mặt đẹp khó ưa của Lin lại hiện ra trong đầu Diana khiến đôi mày ngài cau thấy rõ. Thấy thế Elvis cũng không nổi hứng tò mò, chỉ im lặng đứng kế bên vì anh hiểu Diana sẽ nói cho anh nghe, hoặc không nói thì anh cũng không có cái quyền tò mò ở đây. Thật ra xét ở một cách tổng thể Diana vẫn còn được xem là hiền hậu so với các quý bà ở tầng lớp thượng lưu khác. Bà thường không cay nghiệt với người hầu, cũng không kiêu ngạo ra vẻ ta đây hay có thói đua đòi thời trang hoang phí. Chỉ có điều đối với một số việc mà Diana quyết, trời có sập cũng khó mà thay đổi được. - Hình như Jupiter có tư tình với một cô gái thấp kém - Diana khẽ thở dài như các bà mẹ phiền lòng vì con, đôi chân trong lớp váy dài uể oải gác lên chiếc ghế quý phi cỡ dài, khủy tay chống lên gối tựa đầu, người nghiêng nghiêng nằm xuống, ngón tay thon trắng ngần đỡ lấy cái đầu tựa vào đó. Bộ dạng khá lười biếng, nhưng lại gợi cảm vô cùng. Thật sự nếu có một họa sĩ nào đi ngang qua, chắc chắn sẽ nấp ngay ở đâu đó rồi họa lại bức tranh rung động lòng người này. - Hẳn là cô gái kia rất đẹp - Elvis trả lời theo kiểu đã nghe chứ không có ý bình luận hay kiến nghị kế sách gì. Đối với loại chuyện này dù sao cũng không phải là quá đặc biệt gì, cứ như thông thường ngấm ngầm giết cô gái kia đi là xong. Đó là cách xử lí tình yêu khác giai cấp ở thế giới vampire, một ví dụ điển hình là Issac Carley vào 2 năm trước. - Ngươi cũng biết rồi đó, con trai ta là một thiên tài hoặc thậm chí là hơn thế, nó bọc con nhóc kia như bọc trứng, con nhóc kia cũng rất thông minh khi nói với ta rằng nó chỉ có 1 chủ nhân là Jupiter và nó không có nghĩa vụ nghe lời ta như trước. Chưa kể nếu ta làm quá, Jupiter sẽ quay ra hận ta đấy, ta còn muốn nó kế vị mà. Đúng là hồng nhan họa thủy. Elvis không nói thêm gì nữa, chỉ cảm thấy cô gái kia thật đen đủi, bởi trong thế giới này, yêu phải dòng thuần là đau khổ triền miên, vạn kiếp bất phục, cuối cùng chỉ có con đường chết. ---- Nguyệt báo đêm nay đăng tin Hắc Kiếm Sĩ - Bậc thầy trong giới kiếm thuật vampire - Vệ sĩ riêng của Đức Vua và Hoàng Hậu - Bá tước của lâu đài Sapphire - Đội trưởng đội cận vệ hoàng gia - Elvis Cruz đã khải hoàn trở về sau cuộc bình định nổi loạn ở phía Đông thế giới dị loài, việc đáng nói nhất là đích thân được vua Amory ra cổng thành nghênh đón và ban cho hoàng giáp danh dự. Mà đều đó vốn không liên quan gì đến việc Eric đang đứng trước mặt Lin lúc này. Hai người đứng đối diện cách nhau khoảng mười bước chân, không phải là có hẹn gì, chỉ là trùng hợp đi chung một lối và ngược hướng nhau mà thôi. Hai đôi chân chững lại, như là phía trước có bức tường. Nhưng rồi ba mắt nhìn nhau, trong tầm mắt mỗi người đều nhìn thấy nhau nhưng lại vờ như không thấy. Eric là người cất bước trước. Bàn tay cầm sấp tài liệu của Lin khẽ siết lại, sau đó khẽ rủ mi. Bước qua. - Xin lỗi - Eric là người lên tiếng trước khi đôi vai của họ sượt qua nhau, bước chân của anh cũng dừng lại, tuy anh không quay lại nhưng có hơi ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy mái tóc vàng bồng bềnh như lúa mùa bội thu dưới trăng. Lin dĩ nhiên cũng bị câu nói đó níu bước chân. Nhưng nhỏ hoàn toàn không biết phải nói gì. Chỉ im lặng siết lấy sấp tài liệu chặt hơn, lòng run rẩy. - Cậu không cần căng thẳng như vậy đâu, hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở đây, tôi... muốn nói lời cảm ơn vì đã xem tôi là bạn trong khoảng thời gian qua - Eric nói, giọng từ tốn nhẹ nhàng và liền mạch. Lần này Lin hoàn toàn xoay người lại, bóng lưng cao cao trước mặt khiến lòng nhỏ có chút cô đơn. Là thứ gì đẩy họ đến mức này? - Tôi, cũng có trách cậu, nhưng không phải nhiều lắm đâu - Lin nói, giọng có vẻ hơi ngượng, song, có ai đó đã nói rằng cuộc đời này nếu có thể hãy cố trân trọng các mối quan hệ bạn có, cho nên, nhỏ hít lấy một hơi, bước đến trước mặt Eric, ngước đầu nhìn anh: - Tôi hi vọng chúng ta có thể như trước, kể cả khi cậu có đi thì đừng quên rằng chúng ta là bạn. Rồi nở một nụ cười thật tự nhiên nhất có thể. Eric muốn đi, đó là quyết định của cậu ấy, Lin sẽ tôn trọng điều đó, sẽ không giữ cậu ấy lại. Chỉ là nhỏ mong tình bạn này sẽ trở thành kỉ niệm đẹp trong kí ức của hai người. Eric một lần nữa lại không kiềm được trái tim rắn rõi trước cả thế giới nhưng mền yếu trước một người nơi lòng ngực. Những ngày qua anh như sống trong một thế giới lạc lõng không màu sắc. Thà là cô ấy mắng anh, đánh anh thì có lẽ anh đã khá hơn so với việc cô ấy im lặng. Ánh mắt cô ấy mấy ngày qua rất tĩnh lặng, lúc nào cũng mơ màng như phủ một lớp sương dày nơi con ngươi. Cô ấy đã không còn cái vẻ ngây ngô tinh nghịch lúc họ vừa gặp nhau nữa, mà thay vào đó là vẻ trưởng thành chính chắn hơn. Có lẽ điều này khiến anh cảm thấy yên tâm mà ra đi. Nhưng Eric thật sự không thể ở thêm được nữa, hội đồng thợ săn đã gấp rút gọi anh về vì một công việc gấp gáp nào đó mà khả năng quay lại học viện này là rất ít. Mặc dù có lẽ anh sẽ rất nhớ Lin nhưng anh tin vào câu "xa mặt cách lòng", chỉ cần không thấy nhỏ nữa anh sẽ quên được thôi, phải không? - Cậu sẽ không quên tôi đúng không? - Eric bước lại gần Lin, một lần nữa nhìn thật kĩ đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó, như muốn khắc sâu nó vào tâm khảm. - Cậu quên rằng trí nhớ tôi thế nào rồi hả? Muốn quên cũng không quên được - Lin mĩm cười đáp lại. - Nói như vậy là cậu muốn quên tôi - Eric móc méo, lại một bước nữa thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Thật sự sau vụ bị Adalwen cưỡng hôn và hành động ép uống máu lần trước của Eric, Lin gần như có chút sợ hãi với việc ai đó có khoảng cách quá gần với nhỏ. Song, nhỏ vẫn không lùi lại, nhỏ đang muốn hòa mà, nếu lùi lại nhỡ Eric nghĩ nhỏ còn để bụng chuyện lần trước thì không hay lắm. - Không phải, tôi không muốn quên cậu đâu, ý tôi là cậu rất đặc biệt với tôi, thế nào cũng không quên được. Đột nhiên lúc này, một nụ hôn nhẹ lành lạnh rơi vào trán Lin, tựa như hoa cánh anh đào còn thấm gió đông sượt qua da. Lin sững người nhìn Eric. Ánh mắt Eric lúc này phức tạp đến mức Lin không tài nào hiểu nổi. Nó như một hỗn hợp của sự đau thương, vui mừng, thống khổ, hạnh phúc, dứt khoát lại nuối tiếc. Sợi dây chuyền mặc vô cực ở cổ Eric ánh lên cùng với nụ cười của anh, đôi mắt màu hổ phách với nét hoang dã thường trực giờ dịu xuống, tựa như chốn núi rừng vào buổi hoàng hôn, mông lung, dịu ngọt lại có chút vị đắng. - Sợi dây, kí ức, và em, tôi sẽ mang theo tất cả đến vĩnh hằng. "Tôi biết em sẽ không giữ tôi lại và tôi cũng mong như thế để có thể dứt khoát ra đi. Nhưng tại sao.. Cơ thể này ước muốn vòng tay nhỏ bé từ phía sau chạy đến ôm chầm lấy. Trái tim này lại khao khát nghe được hai tiếng "đừng đi" từ đôi môi em. Vĩnh biệt, cô gái không dành cho tôi". Dáng người cứ thế lướt qua Lin, cứ thế đi khuất, để lại cho nhỏ bao cảm giác hoang mang. Có một nổi buồn man mác nhẹ thấm vào tim như giọt nước nhỏ lên mãnh vải, từ từ lan ra, phải mất bao lâu mới khô? Từ tháng 8 năm ngoái đến tháng 6 năm nay, mười tháng liệu có đủ cho một tình bạn? Đã có bao nhiêu kỉ niệm với nhau? Chia tay thế này, ai buồn hơn ai? Lin không khóc, chỉ khẽ ngước mắt lên trần nhà rồi thở hắt ra. Lại bước đi về phía trước. Mà lúc này, hành lang đột nhiên trống vắng khác thường khiến Lin hơi cau mày. Đúng hôm nay là ngày cuối cùng của năm học nên vắng cũng đúng, nhiều học sinh nghĩ học, còn nhỏ do không muốn chạm mặt Zue nên chạy đến đây. Nhưng không hiểu sao nhỏ cứ cảm thấy rợn người thế nào, trực giác báo cho nhỏ biết rằng có ai đó đang theo dõi nhỏ. Lin cắn môi cố gắng trấn tĩnh lại. Nhỏ thầm nghĩ với năng lực của nhỏ bây giờ dù không thể đánh ngang nhưng ít nhất cũng có thể thoát khỏi tay của một quý tộc cận thuần, cho nên nhỏ phải bình tĩnh trước đã rồi tìm đường về kí túc xá của Zue càng nhanh càng tốt. Nhưng Lin không bao giờ có thể ngờ được kẻ theo dõi nhỏ vốn không phải là một quý tộc cận thuần, mà là một dòng thuần đích thực, không những thế còn là kẻ từng được mệnh danh là "không nên động vào nhất" ở Vampires World - bậc thầy kiếm thuật số một thế giới Vampire - Kẻ mạnh ngang Amory đại đế - danh xưng Tử Thần Đen - Ceref Demon Amory. Dĩ nhiên Lin nhận ra anh ta sau khi anh ta đã ấn một mũi tiêm vào mu bàn tay của nhỏ. Đường tiêm là đường nhanh nhất để thuốc đi vào cơ thể, chỉ trong phút chốc, Lin cảm thấy hai tai ù đi, mắt mờ dần, đầu óc choáng váng đến mức thân ảnh mĩm cười dịu dàng mà yêu nghiệt phía trước như ảo ảnh. Là thuốc mê. Lin cắn răng cố thoát khỏi cơn buồn ngủ, cố gắng lấy hết sức còn lại bước đi nhưng chân nặng như đá không tài nào nhích nổi. Cuối cùng bất lực ngất vào vòng tay của Ceref. Âm thanh cuối cùng mà Lin nghe được trước khi chìm vào cơn mê sâu là thanh âm dịu ngọt của Ceref: - Ta chưa từng có ý định để em thoát khỏi tay ta. --- Tự nhiên lâu lâu tác giả thích quãng cáo chap sau: ^^ Lin gục đầu vào ngực chàng trai đó, bàn tay vấy máu níu lấy vạt áo choàng trước ngực anh. Bàn tay trái của anh vòng qua ôm lấy nhỏ. Đó hẵn sẽ là một cảnh âu yếm như tình nhân nếu bỏ qua thanh kiếm bạc từ tay phải của Eric vừa đâm xuyên tim Lin, và 4 viên đạn bạc của đồng đội anh vừa gym vào cơ thể nhỏ bé. Mặt dây chuyền vô cực lóe lên như lưỡi kiếm lúc này. - Eric.. tin tôi...tôi không có giết mẹ cậu. - Cậu Yatogami, vết thương của cô gái này là do thanh Sát Quỷ Kiếm gây ra, lại còn trúng tim, thật sự là... lành ít dữ nhiều rồi. - Cứu! Bằng mọi giá phải cứu sống cố ấy cho tôi. --- Một nhân vật thiết yếu trong cốt truyện đã lên sàn. Vậy là đã đi được 2/3 truyện rồi. Sắp kết rồi:((