Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 10 : Hoàng cung thọ yến

Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đi vào ngồi đối diện với người đang ngồi ở nơi cao nhất. Người đó cũng ngây người, vốn kẻ vẫn bị hắn bỏ qua, nữ nhi khiến hắn ôm hận, lớn lên lại có tướng mạo xinh đẹp như thế, dám chắc là nữ nhi xinh đẹp nhất của hắn. Lam Tịch Nguyệt hướng hắn mỉm cười, cúi khom người sau đó lại thẳng lưng, không nói một tiếng nào, chỉ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chờ hắn cho phép ngồi xuống. Trong cung ai cũng biết nàng là người câm, chỉ là không biết một Công chúa câm lại xinh đẹp như vậy. Làm hòa thân công chúa mang theo hôn ước sao, chẳng qua không biết đến Lâm Nguyệt quốc sẽ có ai muốn cưới nàng. Nhưng bất kể đó là kẻ nào, đối với nàng cũng không có gì khác biệt. Bên trong đại điện, tất cả mọi người nín thở rồi đồng loạt hô hấp trở lại. Họ vốn nghĩ rằng danh hiệu Thanh Tố quốc đệ nhất mỹ nhân là để dành cho Thanh Nguyệt công chúa. Thì ra bọn họ chưa từng nhìn thấy giai nhân chân chính. Nàng mặc chiếc quần lụa mỏng màu trắng như tuyết, thanh tao đứng giữa điện như tiên nữ giáng trần, trong trẻo, lạnh lùng, thanh nhã rung động lòng người khiến cho người ta không dám nhìn gần! Ngoài những ánh mắt ngưỡng mộ dĩ nhiên không thể thiếu ánh mắt ghen tỵ của người được cho là Thanh Tố quốc đệ nhất mỹ nhân Lam Thanh Nguyệt. Lam Thanh Nguyệt sớm biết Lam Tịch Nguyệt so với nàng xinh đẹp hơn, chẳng qua nàng ta không ngờ được Lam Tịch Nguyệt trang điểm vào lại khiến người ta rung động như vậy, trên người Lam Tịch Nguyệt còn phát ra một loại khí chất tự nhiên. Lam Thanh Nguyệt không tránh được cảm giác nếu như đứng cùng Lam Tịch Nguyệt nàng sẽ biến thành một cô gái vô cùng bình thường. Lam Tịch Nguyệt vẫn lẳng lặng đứng giữa đại điện, mặc kệ những ánh mắt dồn lên người nàng, nét mặt không chút thay đổi, trong lòng có chút chờ đợi ngoài ý muốn: Hoàng thượng cùng Hoàng hậu muốn nói tới chuyện đó sớm nhưng xem ra nàng còn muốn nghe chuyện đó sớm hơn. Hoàng thượng, phụ thân của Lam Tịch Nguyệt sau một hồi khiếp sợ lấy lại phản ứng, thần sắc phức tạp nhìn nàng chậm rãi nói: “Tịch nhi, ngươi đến đây ngồi cạnh trẫm!” Lam Tịch Nguyệt gật đầu một cái sau đó hướng bên cạnh hắn đi tới, không biết phải ngồi bên cạnh là chỗ nào, yến hội của hoàng thất có phải đã an bài chỗ tốt cho nàng. Một tiểu thái giám tới bên cạnh Lam Tịch Nguyệt hướng nàng khom người nói: “Công chúa, ngài ngồi chỗ này!” Chỗ này rất gần Hoàng đế, không phải là một vị trí rất tốt sao! Nàng vẫn ngồi ở đó, ánh mắt điềm tĩnh tự hồ như không thấy bao nhiêu người trước mặt. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy có ánh mắt nghiêng hướng nàng nhìn tới, hơn nữa là ánh mắt nóng bỏng khác thường. Nhìn theo hướng đó nàng thấy ánh mắt Duẫn Hữu Phàm khổ sở mang theo thâm tình. Nàng chỉ nhìn hắn một cái rồi nhìn ngay đi chỗ khác, tiếp tục bỏ qua những luồng ánh mắt hướng vào mình. Thọ yến đã bắt đầu, giữa đại điện một đoàn vũ nữ tận tình biểu diễn, thỉnh thoảng lại có tiếng trầm trồ khen ngợi xen lẫn tiếng vỗ tay vang lên. Lam Tịch Nguyệt lẳng lẳng xem, nhưng đôi mắt kia vẫn dõi theo nàng khiến cho nàng phải rùng mình. Tiết mục kết thúc, mọi người vỗ tay khen ngợi không dứt. Lam Tịch Nguyệt cũng giơ tay lên vỗ mấy cái tượng trưng vì không muốn làm khác người sẽ gây thêm chú ý. . Hoàng đế đứng lên hướng mọi người hắng giọng nói: “Hôm nay trẫm muốn thông báo một chuyện quan trọng, một chuyện đại hỷ! Vì Thanh Tố quốc cùng Lâm Nguyệt quốc giao hảo, trẫm quyết định đem Tịch Nguyệt công chúa gả đến Lâm Nguyệt quốc để tỏ tấm lòng thành ý của Thanh Tố quốc, để hai nước có thể kết mối đại bang giao, vĩnh viễn không chiến tranh!” Nghe vậy chúng nhân lập tức từ từ đứng lên rồi hướng hăn quỳ xuống đồng thanh kêu lên: “Hoàng thượng anh minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế!” Lam Tịch Nguyệt cũng đứng lên rồi lại ngỗi chồm hỗm trên mặt đất giống như đang quỳ mà thôi. Thời đại bang giao, vĩnh viễn không có chiến tranh, đây chẳng qua là mơ ước của mọi người thôi, chỉ cần có bất đồng về sinh tồn của quốc gia làm sao có thể vĩnh viễn không có chiến tranh. Chỉ cần con người còn tồn tại, không thể nào có thời đại bang giao. Hắn tỏ ra thành ý không phải bởi vì bại trận sao? Vậy mà hắn còn nói như vậy chẳng có chút khí phách anh hùng! Nàng một lần nữa ngồi xuống. Ánh mắt mọi người nhìn nàng càng gia tăng, nam tử thì có chút tiếc hận, cô gái nào đó lại có chút hả hê. (You- know- who) Mọi người đều biết vì sao Lam Tịch Nguyệt phải gả đến Lâm Nguyệt quốc. Tuy là Hoàng thượng nói để kết mối giao hảo nhưng trên thực tế là vì chiến tranh thất bại mà Lam Tịch Nguyệt phải làm hòa thân công chúa. Hòa thân công chúa có kết quả tốt gì chứ? Thật là lãng phí vô ích một đại mỹ nhân. Duẫn Hữu Phàm mặt xám như tro, ngẩn người sững sờ nhìn Lam Tịch Nguyệt , thấy thần sắc nàng lạnh lùng lòng hắn đau nhói, chẳng lẽ hắn để mất nàng như vậy sao? Hắn không cam lòng, hắn yêu nàng như vậy vì cớ gì Hoàng thượng chọn nàng đi Lâm Nguyệt quốc? Chẳng lẽ Hoàng thượng vẫn ghét bỏ nàng sao? Nghĩ vậy, Duẫn Hữu Phàm đột nhiên đứng dậy, đi tới quỳ trước mặt Hoàng đế nói: “Thần xin Hoàng thượng thứ tội, xin Hoàng thượng thu hồi lệnh vừa ban, không nên đem Tịch Nguyệt công chúa đến Lâm Nguyệt quốc!” Lời vừa nói ra khiến tất cả ồ lên, mọi ánh mắt đều khiếp sợ nhìn Duẫn Hữu Phàm đang quỳ, không hiểu tại sao một người được cho là thông hiểu văn chương lễ nghĩa lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhíu mày, thần sắc vô lo nhìn Duẫn Hữu Phàm, nàng biết lòng hắn đang suy nghĩ gì, nhưng chẳng phải nàng đã nói với hắn rồi sao, nàng thà bị gả đến Lâm Nguyệt quốc chứ nhất định không chịu lấy hắn! Tại sao hắn còn muốn làm như vậy? Ngay cả Hoàng đế cũng không hiểu nổi cháu ngoại được sủng ái nhất của hắn hôm nay lại quá thất thố? Phải nhớ rằng hôm nay còn có sứ giả đại diện cho Lâm Nguyệt quốc trong đại điện, Hoàng thượng đã tuyên bố muốn đem Tịch Nguyệt gả đến Lâm Nguyệt quốc giờ làm sao có thể thay đổi? Sắc mặt biến chuyển trầm trọng, Hoàng thượng nói: “Hữu Phàm, ngươi có biết ngươi vừa nói cái gì không?” Duẫn Hữu Phàm tựa hồ không nghe ra ý tứ cảnh cáo trong lời nói, vẫn cúi đầu kiên định: “Xin Hoàng thượng thu hồi lệnh, không nên đem Tịch Nguyệt công chúa đến Lâm Nguyệt quốc!” Lúc này, từ bên cạnh có một bóng người đi ra quỳ xuống bên cạnh Duẫn Hữu Phàm, hướng Hoàng đế dập đầu tạ tội nói: “Hoàng huynh thứ tội, tiểu tử vừa rồi uống nhiều quá nói năng hồ đồ, mong Hoàng huynh thứ lỗi!”. Duẫn Hữu Phàm ngẩng đầu lên bất mãn nhìn trưởng công chúa, gấp gáp nói: “Mẫu thân, làm sao người …” “Câm miệng! Ngươi có biết rốt cuộc ngươi vừa nói bậy bạ gì không? Tịch Nguyệt công chúa có thể đến Lâm Nguyệt quốc là phúc phận của nàng ta, ngươi đáng ra phải chúc phúc cho nàng mới phải!” Trưởng công chúa lớn tiếng ngắt lời con trai, xoay người sang chỗ Hoàng đế lớn tiếng xin xỏ: “Hoàng huynh, kính xin người niệm tình hắn còn ít tuổi mà tha tội, Hoàng huynh không nên so đo với tiểu hài tử!” Hoàng đế dù sao cũng không muốn trách phạt đứa cháu ngoại yêu quý, lại có những lời van xin của trưởng công chúa, hướng người đang quỳ phất tay nói: “Nếu Hữu Phàm vì uống nhiều mà say quá trẫm cũng không so đo, chỉ hy vọng hắn lần sau không tái phạm!” Duẫn Hữu Phàm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị mẫu thân hắn liều mạng kéo tới trước Hoàng đế cảm kích nói: “Tạ ơn Hoàng huynh khai ân!” Sau đó hắn bị lôi kéo trở về chỗ ngồi, Duẫn Hữu Phàm ngay cả cơ hội nói chuyện tiếp cũng không có. Tầm mắt của hắn vẫn đặt cả trên người Lam Tịch Nguyệt, ngay cả mẫu thân hắn cũng ngăn cản hai người bọn họ sao? Nhưng Lam Tịch Nguyệt không thèm nhìn hắn lấy một cái. Hẵn vốn cũng chỉ là bằng hữu, không nên tuyệt tình với nam tử đã theo mình mười ba năm nhưng nếu là vô tình thì vẫn có thể được! Hoàng đế phức tạp nhìn ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt sau đó quay đầu đi. Buổi thọ yến lại tiếp tục tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần là người có suy nghĩ một chút chắc chắn sẽ nhìn ra Duẫn Hữu Phàm có tình ý với Lam Tịch Nguyệt còn Lam Thanh Nguyệt thì hận Lam Tịch Nguyệt thấu xương.