Huyết Sắc - Ngôn Tình
Chương 15
"Cầu xin anh! Đừng giết nó! Tôi không muốn phá thai" Cô gào thét bám lấy anh nói.
"Đồ khốn! Cút ra! Đừng để bàn tay dơ bẩn của cô chạm vào tôi" Hắn đẩy cô ra.
Mọi người tại bệnh viện nhìn thấy cảnh này mà sợ hãi không kém. Trên thế gian này có người tàn độc như vậy sao? Nhìn anh là họ đã biết anh là Kỳ tổng. Còn cô...chắc chắn là Kỳ phu nhân rồi. Họ thấy cô cầu xin như vậy mà mủi lòng.
Có người không chịu nổi cảnh này mà đi ra ngăn cản.
"Tiên sinh, anh có còn là con người không vậy?"
"Cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà quản chuyện của tôi?" Hắn liếc mắt sang nói.
"Tiên sinh, tôi đang rất lịch sự"
"Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy thì tôi để cậu làm" Nói xong hắn túm lấy cổ áo cô rồi quăng cô xuống.
Cô đau đớn ôm bụng nhìn hắn. Hắn muốn cả cô và con chết mới hài lòng sao? Cô chết thì Lạc Tuyết sẽ không phải mang danh tiểu tam sao?
Nhìn hắn ngang tàn như vậy thì vị khách lại cảm thấy sợ hãi mà chùn bước. Có thể ngang nhiên đối xử như vậy với người khác. Tuyệt đối không phải người dễ động vào.
"Sao nào? Không dám nữa sao? Vậy thì cút đi là vừa. Đừng có xen vào chuyện của người khác"
"Kỳ tổng, thật xin lỗi. Chúng tôi đến muộn. Không biết chúng tôi có thể giúp gì cho ngài?" Viện trưởng vừa nghe nói là hắn đến bệnh viện liền chạy ra đón.
"Kỳ tổng...Đây... Phu nhân bị bệnh gì sao?" Ông nhìn thấy cô vẫn đang ôm bụng đau đớn mà sợ hãi.
"Phá cái thai đi"
"Kỳ...Kỳ tổng... Ngài...ngài muốn làm gì vậy?" Viện trưởng nghe vậy mà nói lắp. Ông không thể ngờ rằng có người chồng nào lại muốn vợ mình phá thai cơ chứ? Lẽ nào là như lời đồn? Cô và đại thiếu gia có tình cảm sao?
"Ông nghe không hiểu sao? Lập tức cho người chuẩn bị" Hắn không kiên nhẫn được mà nói. Cái thứ nghiệt chủng này, không thể tồn tại.
"Tôi...Kỳ tổng...chuyện này...có phải nói với lão gia không?" Ông nghe nói Kỳ lão gia thương cô tuyệt đối. Nếu như hắn tổn thương cô, ông nhất định sẽ không bỏ qua.
"Nói với cái lão già đó làm gì? Đừng có phí thời gian nữa" Nói với ông làm gì? Ông chỉ thích làm to chuyện lên rồi lấy cớ để đẩy Lạc Tuyết ra xa. Hắn sẽ không để ông làm vậy.
"Kỳ tổng...nhưng...phu nhân..." Ông cố kéo dài thời gian để gọi Kỳ lão gia đến.
"Khốn kiếp!! Để tôi tự làm" Hắn đẩn ông ra rồi một tay kéo cô vào phòng phẫu thuật.
"Không!! Kỳ Lâm Dương!! Anh điên rồi" Cô vùng vẫy cố bỏ tay hắn ra. Nhưng cái sức lực nhỏ của cô làm sao có thể hơn được một con ác quỷ đã sống cả trăm năm rồi cơ chứ.
"Được! Cô nói tôi điên, tôi liền cho cô thấy, tôi điên sẽ như thế nào!" Hắn đẩy cửa phòng phẫu thuật đi vào.
Các bác sĩ vẫn ngăn cản hắn. Hắn là tổng giám đốc Kỳ thị. Bây giờ lại đi làm phẫu thuật nạo thai như vậy thì sao có thể được. Hắn hoàn toàn không có kiến thức gì về y học. Như thế sẽ khiến cô xảy ra băng huyết mất.
"Kỳ...Kỳ tổng...ngài...ngài muốn phu nhân phá thai... Xin ngài hãy đợi...ở ngoài...để chúng tôi làm... Ngài mà như vậy...phu nhân sẽ chết mất" Một vị bác sĩ cố giải thích cho hắn.
"Cút ra! Cô ta có chết, cũng là do mệnh của cô ta không tốt" Hắn vẫn không chịu nghe.
"Kỳ tổng..." Họ là bác sĩ, họ phải cứu người. Nhưng... người trước mắt họ lại là Kỳ tổng đã nổi tiếng là tàn nhẫn, vô tình họ không dám kháng lệnh hắn.
"Cút ra!! Nếu mấy người không cút thì tôi sẽ cho người đến nhặt xác của mấy người về" Bây giờ trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ về cái thai của cô. Hắn phải giết thứ nghiệt chủng đó. Con của hắn, hoặc là ma cà rồng thuần chủng, hoặc là con của Lạc Tuyết.
"Tôi... Chúng tôi sẽ đi ngay" Bác sĩ sợ quá, không dám làm gì nữa phải nghe theo hắn ra ngoài.
"Kỳ Lâm Dương...đồ khốn..." Cô nằm trên bàn phẫu thuật chỉ biết dùng đôi mắt sưng đỏ của cô nhìn hắn. Hắn đã khoá chân tay cô lại rồi, cô không tài nào chạy được.
"Mạc An Vy, cho dù cô có mắng chửi tôi bao nhiêu thì con của cô cũng không sống nổi đâu" Khoé môi hắn cong lên, tay cầm dụng cụ phẫu thuật nhìn cô.
"Kỳ Lâm Dương! Tôi hận anh!"
"Được, hận tôi thì hận đi" Hắn đi đến bàn phẫu thuật.
Con à...Là mẹ bất lực...mẹ không thể bảo vệ con được... Chạy trốn khỏi con ác quỷ này xa vời quá... Mẹ không với tới được...
_______________________________
"Mạc An Vy, giờ đã biết cái giá phải trả rồi chứ? Dương là của tao. Cho dù mày trèo được lên giường Dương, mang thai con của anh ấy thì đã sao chứ? Chẳng phải là vẫn bị chính cha mình giết chết sao?" Ả ta nhìn thấy cô như vậy mà hả hê. Đây chính là báo ứng của cô mà. Ly hôn thì không chịu. Bây giờ còn trách ai.
Cô không nói gì cứ ngồi một mình trong góc tối của căn phòng. Cô như người không hồn vậy. Ai hỏi cũng không nói gì, chẳng quan tâm tới chuyện gì.
"Mạc An Vy! Mày còn thích ở đó giả điên sao? Muốn lấy lòng Dương sao? Nói cho mày biết. Tao có thai rồi. Dương rất thương tao, anh ấy tuần nào cũng cùng tao đi siêu âm. Bữa nào cũng nấu cho tao ăn." Ả coi đó là chiến tích của ả mà khoe khoang với cô.
Cho dù cô không quan tâm gì tới chuyện của bên ngoài. Nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm hắn. Hắn dịu dàng với ả bao nhiêu thì lại tàn ác với cô bấy nhiêu.
Đều là con của hắn, vậy mà lại khác nhau đến vậy sao? Con của cô thì hắn không thương tiếc gì mà tự tay giết chết. Con của ả thì hắn chăm sóc, yêu thương từng li từng tí một.
"Mạc An Vy! Mày biết không? Con tao chắc chắn sẽ là con trai. Nó sẽ sớm được thừa kế lại Kỳ thị thôi. Mày cứ ở đây làm một con hầu đi."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
8 chương
46 chương
31 chương
209 chương
132 chương
167 chương
10 chương