Huyết phượng kỳ duyên

Chương 88 : Tâm ma

"Oa..oaa", từ phòng ngủ rốt cuộc truyền ra tiếng trẻ con khóc, Thừa tướng và Tướng quân hạ xuống tảng đá lớn trong lòng, vươn cổ dài tới ngóng trông muốn nhìn đứa nhỏ, nhưng phải đợi lúc lâu sau mới thấy Thanh Vũ ôm đứa nhỏ bọc chăn tươi cười mở cửa ra ngoài, Đại tướng quân bước nhanh tới trước mặt Thanh Vũ, vừa tiếp nhận đứa nhỏ vừa hỏi: "Là nam nhi hay nữ nhi?" Thanh Vũ cười nói: "Là nữ nhi.", lại cẩn thận giao đứa nhỏ cho ông ta ôm, nói thêm một câu: "Tiểu tế vẫn mong có được nữ nhi, nam nhi thật làm cho người ta đau đầu." Tướng quân và Thừa tướng không khỏi liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lang sinh ra nữ nhi khiến trong lòng bọn họ có chút lo lắng, bất quá nghe con rể nói thản nhiên như vậy, nhịn không được mà vui vẻ cười, dùng râu cạ vào mặt đứa nhỏ, chọc tiểu bảo bối oa oa khóc không ngừng. Bỗng nhiên Thừa tướng lại hỏi: "Thanh Vũ, ngươi cùng Lâm Lang đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?" Thanh Vũ đang dỗ đứa nhỏ trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt, ấp úng trả lời: "Này...cái này vẫn chưa ạ...", trong lòng suy nghĩ: Mẹ đẻ đứa nhỏ này là Thủy Tâm, không thể thay nàng đặt tên cho nó, vì thế lại vội nói: "À mấy ngày trước Lâm Lang có nói nàng đã nghĩ đến một cái tên, để con vào hỏi xem sao đã!" Nói xong vội vã quay trở vào phòng, luống cuống tay chân chúi đầu đụng vào cạnh cửa khiến Tướng quân và Thừa tướng lại cười to không ngớt, người nào làm cha cũng đều thế cả, cao hứng đến ngay cả đi đường cũng không xong. Thanh Vũ trở về phòng hỏi qua ý Lâm Lang, hai người đều cảm thấy tên đứa nhỏ vẫn nên để Thủy Tâm quyết định mới thỏa đáng, vì thế tiến phòng trong hỏi Thủy Tâm. Thủy Tâm suy nghĩ một lát nói: "Gọi là Linh nhi đi, linh động hơn người, thông minh tuyệt luân." Thanh Vũ và Lâm Lang cân nhắc, càng nghĩ càng thích, nhịn không được kêu cái tên ra vài tiếng, Thanh Vũ lập tức ra ngoài nói tên đứa nhỏ với Thừa tướng và Tướng quân, người một nhà vui sướng, ngoài đại môn liên tục vang lên tiếng pháo, tin tức phủ Thượng Thư mừng thiên kim ra đời nhanh chóng đưa đến văn võ bá quan trong thành. Liên tục ba ngày, người tới đưa lễ vật nối liền không dứt, Thanh Vũ và Lâm Lang tuy mệt, nhưng lại vô cùng vui vẻ, Tiểu Linh nhi vừa mới sinh ra không lâu trừ bú sữa thì là ngủ, không quấy không nháo thật sự rất ngoan, một tháng qua đi mập tròn mũm mĩm, một đôi mắt to xoay tròn không ngớt, làm cho Thừa tướng và Tướng quân yêu thích không rời, mỗi ngày đều đến phủ Thượng Thư ôm lấy cháu gái ngoan mà không muốn buông tay. Từ khi đứa nhỏ sinh ra, từ người cao thấp trong phủ Thượng Thư đều vui vẻ trừ một người không vui, chính là Thủy Tâm. Từ lúc Lâm Lang giả mang thai cho tới lúc sắp sanh đều có trăm người hầu hạ, riêng nàng cũng chỉ có một nha hoàn hỗ trợ sinh hoạt hằng ngày. Sau khi Linh nhi sinh ra, Thừa tướng và Tướng quân càng sủng đứa nhỏ, ngay cả Thanh Vũ biết rõ chi tiết cũng cho rằng Lâm Lang thật sự lập công, ngày càng sủng ái nàng, cần gì có đó, mà nàng thì chỉ được hai tiếng cám ơn, cái gì cũng đều không có, ngay cả đứa nhỏ cũng thành con người khác... Chân chính mang thai sinh con là nàng... Thế nhưng mọi người hoan hô, tán dương, thậm chí nịnh nọt đều dành cho Lâm Lang... Là bởi vì mình xuất thân bần hàn... Hay bởi vì mình có con với một yêu quái, mà không phải là quan to trong triều đình... Cuộc sống so với trước vẫn bình thản như nước, trên mặt Thủy Tâm vẫn vô ưu vô lự, không màng sự đời, nhưng trong lòng lại dần nổi lên gai nhọn, mỗi ngày đều khiến nàng ẩn ẩn đau... Linh nhi đầy tháng không lâu sau, Thanh Vũ liền quyết định thực hiện bí mật kế hoạch mưu đồ cùng Hoàng đế đã lâu. Tháng năm tới, phương bắc băng tuyết tan dần, đúng là lúc dân du mục bốn phía xâm nhập nam hạ, biên cương phương bắc đã sớm an bài tướng sĩ đóng quân, bản đồ chiến lược biên quan suốt ngày đêm được đưa tới kinh thành, giao cho Bộ binh Thượng thư. Thanh Vũ liền lấy cớ cùng Đông Hán đặc vụ nghị luận quân vụ, thỉnh Chưởng quản Đông Hán Tào Công công cùng mình đi ngự thư phòng của Hoàng đế, ba bên thương lượng làm thế nào trợ giúp tướng sĩ phương bắc đánh bọn man di. Giờ mùi vừa qua, Tào công công đúng hẹn đến ngự thư phòng, chỉ thấy Hoàng đế và Bộ Binh Thượng thư đã ngồi nơi đó, lơ đãng trên trần nhà chớp quang ánh sáng, đúng là ánh sáng đao kiếm phản xạ, nhất thời trong lòng Tào công công đã phát hiện, trên mặt lại không chút gợn sóng sợ hãi, từng bước một tiêu sái vào phòng, ngồi vào chỗ gần Thanh Vũ. Trong lòng Hoàng đế bất ổn hồi hộp không ngừng, hắn hết sức trấn tĩnh lại, ra lệnh Thanh Vũ mở bản đồ trải trên bàn, ở bản đồ giải thích với Công công, Thanh Vũ tuân mệnh, binh gia chiến lược thật buồn tẻ, người nghe muốn ngủ, Công công không khỏi cầm chén trà nóng uống một ngụm, Thanh Vũ dùng khóe mắt dư quang xem rõ ràng, bỗng nhiên tay phải vừa động, theo cổ tay nhảy ra dao nhọn, chiếu thẳng ngực Công công đâm tới. Tào Công công sớm có phòng bị, một chưởng đẩy Thanh Vũ ra, hai người giao thủ hơn mười hiệp, ngón cái và ngón trỏ Tào Công công trước sau không rời cổ họng Thanh Vũ, Tào Công công quản lý Đông Hán hơn mười năm, không có chút bản sự làm sao có thể có địa vị ngày hôm nay. Hắn từ nhỏ đã luyện võ công, ngoại công cùng nội công đều là tuyệt đỉnh cao thủ, nếu Thanh Vũ không có mấy trăm năm đạo hạnh của yêu hồ căn bản không thể chống đỡ quá hai mươi hiệp. Có mặt Hoàng đế ở đây, nàng cũng không tiện hóa nguyên hình yêu thân (thân hình yêu quái), vai và cánh tay liên tiếp trúng hơn mười chưởng, tay phải tê không chịu nổi, một chút cảm giác cũng không có, Tào Công công quay đầu, một đôi mắt chim ưng định tại người Hoàng đế, Hoàng đế thiếu chút nữa ngã ngồi, Tào Công công gằn từng tiếng lạnh lùng hỏi: "Hoàng Thượng, người đây là có ý gì? Thế nhưng lại an bài Bộ binh Thượng Thư ám sát ta?" Hoàng đế nuốt nước miếng, lúc này khí thế Tào Công công muốn giết người, ép tới hắn không thể không cúi đầu, võ công Tào Công công sâu không lường được, vạn nhất hôm nay không chế trụ được hắn ngược lại chọc giận hắn, ngôi vị Hoàng đế này nhất định ngồi không được, hắn cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, đang tư lự do dự, Thanh Vũ nhịn đau đứng lên, hướng Công công mắng: "Tào Công công, ngươi phạm ba trọng tội còn dám đe dọa Hoàng Thượng, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ chém!" Tào Công công không khỏi lạnh lùng "Hừ" một tiếng, nghiêng cổ hỏi: "Ba trọng tội gì? Ngươi nói cho chúng ta nghe thử?" Thanh Vũ gằn từng tiếng nói: "Tội lớn thứ nhất: Giả truyền tin tức Lại bộ mua quan bán chức, dẫn tới quan viên các nơi cắt xén của công, chiếm đoạt làm của riêng, liên lụy tới phản loạn phía nam." Tào Công công lại lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không buồn nhìn tới nàng. Thanh Vũ hận cơ hồ mắt muốn nổi lửa, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống nói tiếp: "Tội lớn thứ hai: Ngươi cấu kết Thừa tướng, đầu tiên là vu cáo Thái sư Ninh Quế ăn hối lộ trái pháp luật, sau đó xúi giục lục lâm mưu đồ tạo phản. Tội lớn thứ ba: Ngươi dung túng tay sai Đông Hán hại chết trung lương chi sĩ trong thiên hạ, phạm vô số tội thương thiên hại lí, ba trọng tội này quả thật là tội ác tày trời!" Tào Công công bị nàng mắng mà tai đỏ bừng, thế nhưng vẫn không quên diễn bộ cũ, làm bộ hướng Hoàng đế hơi khom người cúi đầu nói: "Hoàng Thượng, xin hỏi chất vấn này có chứng cớ không?" Hoàng đế nhăn nhíu mày nói quanh co, bỗng nhiên, Thanh Vũ lấy trong người ra một phong thư ném tới chân Tào Công công nói: "Tào Thiên Kiệt, ngươi có dám đọc lớn phong thư này ra để Hoàng Thượng nghe thử không?" Tào Công công cúi đầu nhìn thấy trên phong thư rõ ràng quan ấn Đông Hán, nhìn lại thoáng lộ ra vài dòng tín, Tào Công công nhất thời hiểu được đây là tín đưa cho sơn trại lục lâm, nội dung đúng là xúi giục bọn họ tạo phản, chẳng qua tín này rơi vào tay mở ra đã bị đốt hủy, Trác Thanh Vũ làm sao có thể lấy đến? Tào Công công không khỏi suy tính, giờ khắc này, phong mật thư giống như đâm vào yếu huyện Tào Công công, Thanh Vũ thúc giục Tào Công công mấy lần, hắn vẫn như cũ bất động, một lát sau, bỗng hướng Hoàng đế đánh ra một chưởng, Thanh Vũ tay mắt lanh lẹ, đá cái ghế ngăn trở một chưởng này, Hoàng đế rút ra bảo kiếm giắt bên lưng hô to kêu thị vệ: "Người đâu! Hộ giá! Tào Thiên Kiệt tạo phản!" Tiếng lệnh vừa ra, trên trần nhà, dưới sàn, sau bình phong, ngoài cửa thị vệ mai phục vọt vào sáu mươi tên. Hiện nay, đại bộ phận Cẩm Y Vệ đều thành người của Tào Công công, Thanh Vũ tiếp mật chỉ Hoàng đế tìm trong giang hồ sáu mươi cao thủ, âm thầm huấn luyện thành kim y thị vệ chỉ nghe lệnh Hoàng Thượng. Sáu mươi cao thủ vây quanh Công công ở giữa, mắt thất sáu mươi thanh đao bốn phương tám hướng đồng loạt chém tới, Tào Công công hoàn toàn không sợ hãi, thi triển quyền cước dùng tay không đấu với sáu mươi tên cao thủ. Hoàng đế cả kinh đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mười ngón tay của Tào Công công giống như lợi trảo, sáu mươi cao thủ bị đánh gãy tay chân, nếu bị Tào Công công đánh vào đầu thì đỉnh đầu xuất hiện năm lỗ thủng xuất huyết, tủy não trắng xen lẫn chảy ra, Hoàng đế nhìn đến muốn nôn mửa. Tào Công công lúc này đã giết người đỏ cả mắt, tóc trắng rối tung tựa như quỷ hóa thành. Nhìn thấy đám thị vệ dần chết trên tay hắn, Thanh Vũ nhận ra nếu mình không ra tay thì hôm nay chỉ sợ phải chết trong tay Tào Công công. Nàng thừa dịp Hoàng đế đang phát nôn, nhảy tới Tào Công công, Tào Công công vừa thấy Thanh Vũ, trong mắt phát ra sát ý càng sâu, the thé mắng: "Ngươi không biết yên phận! Vốn ta đem Lâm Lang gả cho ngươi tưởng cho ngươi một con đường sống, kết quả ngược lại ngươi lại phản nghịch, không cho ngươi nếm thử chút bản lĩnh, ngươi lại tưởng Công công ta đây là con mèo bệnh!" Năm ngón tay phải giống như tia chớp chộp nhanh tới Thanh Vũ, Thanh Vũ nhìn thấy rõ ràng, cả người yêu khí tăng vọt, hắc hơi thở quấn quanh thân, mười ngón tay trở nên vừa nhọn vừa dài chụp tay Tào Công công, chỉ dùng chút sức răng rắc, răng rắc vài tiếng vang lên, mười ngón tay Tào Công công gãy đau đến nỗi hắn kêu thảm thiết. Thanh Vũ lập tức khôi phục nguyên hình, dùng mũi chân đẩy một thanh đao nhắm ngay tim Tào Công công đâm tới. Máu đỏ tươi bắn vào mặt Thanh Vũ, tanh hôi khó ngửi, không biết vì sao, Thanh Vũ lại dị thường hưng phấn, đầu lưỡi không tự chủ được liếm giọt máu dính trên mặt, còn bỏ tay dính một ít máu vào miệng, Hoàng đế và kim y thị vệ cũng sững sờ. Thanh Vũ áp chế khát vọng uống máu xuống, quay người hướng Hoàng đế bẩm: "Thần hộ giá chậm trễ đã làm Hoàng Thượng kinh sợ, thần tội đáng chết vạn lần." Hoàng đế lúc này rốt cuộc phục hồi tinh thần, không thể nói điều gì chỉ bảo không thoải mái, lệnh mọi người đi ra ngoài. Thanh Vũ cúi thấp người, đi ra ngự thư phòng tẩy sạch vết máu, liền lập tức ly khai hoàng cung, về nhà tìm Lâm Lang ôm chặt lấy nàng, chôn mặt vào hõm vai nàng khóc nức nở như đứa nhỏ. Lâm Lang thấy nàng như thay đổi tính tình, ngày thường không nóng không lạnh, có lễ có điều, sao hôm nay lại như đứa nhỏ bị ủy khuất. Nàng không biết đã xảy ra việc gì, cũng không biết trấn an làm sao, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng, để nàng tựa vào vai mình khóc cho đã...