Huyết phượng kỳ duyên
Chương 80 : Tương kế tựu kế
Từ lúc hồi kinh, Thanh Vũ lập hồ sơ cùng chứng cớ bắt mười mấy tên quan lớn nhỏ, đồng thời bẩm báo với Hoàng Thượng, việc này ngoài mặt xem là quan Lại bộ làm lợi riêng trái pháp luật, lén mua quan bán chức, tính ra Ninh Thái sư không thoát được quan hệ, trên thực tế lại liên quan đến hai phái tranh đấu, nếu xử lý không khéo, Ninh Thái sư chịu oan là việc nhỏ, để Tào công công tạo thành thế lớn mạnh nắm giữ triều chính mới là việc lớn. Do vậy mà nửa tháng qua, Hoàng đế vẫn lấy cớ bàn luận tiến cống vật phẩm cùng Thanh Vũ, thật ra âm thầm cùng nàng thảo luận cách nào đối phó quyền thần trong triều.
Đương triều hoàng đế tuy rằng không giỏi chính sự nhưng cơ trí cũng có vài phần, trong tay hắn tuy rằng nắm quyền sinh sát nhưng quyền này nhìn thấy chứ dùng không được, nay trong triều thực quyền đều nằm ở đầu não của hai phái, phải làm sao để không đắc tội bên nào, vì thế mưu kế tốt nhất lúc này đó là ngồi xem hai hổ quyết đấu, hắn làm ngư ông đắc lợi.
Ý tưởng này vừa ra khỏi miệng Hoàng đế, Thanh Vũ liền hiểu được ý hắn, xem ra nhân cơ hội này hắn muốn tiêu diệt từng bộ phận cả hai phái, tuy Ninh Thái sư trên danh nghĩa là ân sư của mình, Tào công công và Đổng Thừa tướng là nhà vợ, nếu để mặc bọn họ thâu tóm triều chính nhất định sẽ gây ra tai họa, hơn nữa mình đã là quan Thượng Thư nhưng không cam tâm làm việc gì cũng phải xem sắc mặt bọn họ.
Mặc dù, hiện tại nàng quen thuộc người của hai phái, có thể sau này liên quan đến tranh giành quyền lợi, tất cả đều trở mặt, trước kia ở Miêu Cương, do nàng nương tay mà phải nếm qua đau khổ một thời gian, nay không thể tiếp tục mềm yếu lòng dạ đàn bà....
Nghĩ như thế, Thanh Vũ định chủ ý, suy tư vài ngày rốt cục nghĩ ra kế sách, nàng tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng, Hoàng đế rạng rỡ vỗ ghế rồng: "Hảo! Theo ý ngươi làm đi!"
Thanh Vũ lập tức bẩm:
"Thần còn có yêu cầu thỉnh Hoàng Thượng đáp ứng, nếu không được thì thần không dám đảm bảo nửa đường thực hiện có xảy ra sai lầm gì không, nhóm thủ hạ ngu dốt kia liệu có làm phản bắt Hoàng Thượng đi không..."
Hoàng đế nghe vậy, lông mày nhăn lại, trong triều luôn có hai thế lực kìm kẹp làm hắn uất ức bực bội, ai biết kỳ thật trước mặt còn có cái thứ ba...
Rơi vào đường cùng, hắn đành phất tay nói: "Cứ nói đừng ngại."
Thanh Vũ nói: "Thái sư tuy rằng tự cao có công với triều đình mà kéo bè kết cánh, nhưng lão là người thanh liêm chính trực, việc này sẽ không phạt nặng, nhưng Tào công công và Đổng thừa tướng lại khác, nếu hai người này rơi vào tay Hoàng Thượng chỉ sợ khó thoát họa diệt môn, thần muốn Hoàng Thượng tha mạng cho hai người Lâm Lang và nhạc phụ Tào Tuyên."
Hoàng đế nhìn nàng, lúc lâu sau mới nói: "Tào tướng quân có công chinh chiến bảo vệ đất nước, Tào đại tiểu thư có...nhân duyên với ngươi, hai người này ta có thể miễn tội chết."
Hai từ nhân duyên nói ra kéo dài hơi, ánh mắt không tự chủ liếc Thanh Vũ.
Thanh Vũ làm như không thấy gì, bộ dạng phục tùng thi lễ nói:
"Vâng! Nếu Hoàng Thượng đã ra lời vàng đồng ý, thần tự nhiên sẽ làm hết sức." nói xong lập tức ra cung đến bộ binh chuẩn bị.
Ngày hôm sau lâm triều, một tin tức chấn động truyền ra, Bộ binh Thượng thư Trác Thanh Vũ âm thầm đến Tần Hoài điều tra ra quan địa phương lớn nhỏ phạm hơn trăm loại tội, chứng cớ tường trình lại trong hồ sơ dày gần năm thước.
Thái sư Ninh Quế vì lạm việc tư mà trái luật, âm thầm ngầm đồng ý cho Lại bộ mua bán chức tước, khiến cho dân chúng Tần Hoài lâm vào cảnh lầm than, phản nghịch nổi dậy tứ phía, lúc này Thái sư bị Hoàng Thượng vấn tội, Tào công công và Đổng Thừa tướng nhân cơ hội tạo thế chèn ép phái theo Thái sư, khăng khăng nhận định thủ hạ quan dưới cấp Thái sư khó thoát khỏi quan hệ, bức Hoàng Thượng cách chức Thái sư cùng các quan viên thân cận, Hoàng Thượng vui mừng biết thời thế, cách chức toàn bộ quan viên giữ trọng trách trong Lại bộ, Lễ bộ, Hộ bộ tính luôn cả Thái sư.
Bình thường Cẩm Y Vệ cũng có giao tình với Thái Sư, nay thấy thế bất ổn đều quay lưng lại, trong một đêm Thái sư mất hết quyền lực, Hoàng Thượng ra lệnh đem Thái sư đến Đại Lý tự thẩm tra.
Một ngày lâm triều, Tào công công và Đổng Thừa tướng lấy được đại cục thắng lợi, thế lực càng phát như mặt trời buổi trưa, hai người càng đắc ý dạt dào, kiêu ngạo tăng thêm mười phần, khiến người ta nhìn càng khó coi thêm.
Thanh Vũ âm thầm ổn định tinh thần, nhắm hai mắt không quan tâm đến những kẻ la to kêu oan cho Ninh Thái sư, tâm lại khó chịu như bị dao đâm.
Tuy triều đình đã xử lý quan lại "ăn hối lộ trái pháp luật", nhưng dân phản loạn vẫn chưa bình ổn, chuyện Thái sư trôi qua chưa lâu, Hoàng đế liền hạ lệnh Thanh Vũ lập tức mang binh bình định phản loạn Tần Hoài.
Trước khi rời khỏi kinh thành, Thanh Vũ nhờ người may riêng cho Lâm Lang một chiếc áo khoác lông cừu, khoác lên người nàng, hai tay áp vào mặt nàng nói:
"Chuyến này ta không biết sẽ đi bao lâu, nàng ở lại nhớ chiếu cố tốt bản thân, còn có Thủy Tâm muội muội.", dừng lúc lâu sau, Thanh Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói ra câu:
"Nếu không có việc bận nên đi thăm ông nội và ông ngoại, hai vị ấy...hai vị ấy...lớn tuổi, nên cần thêm quan tâm chăm sóc họ...bọn họ cũng sẽ vui vẻ một chút..."
Lâm Lang tựa hồ không chú ý đến ý tứ lời nói, mân mê miệng trách: "Biết rồi, chỉ cần nàng sớm trở về thì cái gì cũng tốt hết..."
Thời gian đã qua giờ Thìn, phó tướng thúc giục vài lần, rốt cuộc Thanh Vũ mới lưu luyến buông Lâm Lang ra, xoay người sải bước nhảy lên ngựa cao, mang theo binh mã chạy ra ngoài thành, Lâm Lang đi theo đại quân tiễn nàng ra khỏi cửa thành, ba vạn đại quân đang chờ lệnh xuất phát, mỗi bước đi ra cửa thành, Thanh Vũ lại nhìn Lâm Lang, bỗng nhiên nhịn không được mà cao giọng hướng nàng nói:
"Lâm Lang--! Nàng phải nhớ kĩ! Mặc kệ sau này ta làm gì...chân tâm ta đối với nàng vĩnh viễn không đổi thay--!"
Lâm Lang nghe mà lòng hiện lên tia bất an, nhưng trong nháy mắt ngực lấp đầy cảm động, nàng đưa tay lên cao không ngừng vẫy chào Thanh Vũ, nước mắt đảo quanh, nhìn Thanh Vũ thúc ngựa ra đi, đại quân dần dần biến mất ở phương xa, cuối cùng phát ra tiếng nức nở.
Thủy Tâm đứng bên cạnh vội vàng ôm vai nàng, nhẹ giọng an ủi, miệng tuy nói lời an ủi Lâm Lang, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hạo Nguyệt, không hiểu sao, lòng cũng chua xót...
Thanh Vũ dẫn ba vạn binh mã thẳng đường xuống hướng Nam, qua ba ngày cũng đã tiến đến địa giới Tần Hoài, tình hình địa phương này nàng sớm đã quen thuộc, cho nên trước tiên phái đi tình báo thám thính phản quân ở phụ cận, tiếp theo yêu cầu quan phủ địa phương nộp lên danh sách phản loạn, sau đó phân công mấy ngàn tướng sĩ đến kho quan phủ và kho thương nhân, đem hết vải vóc lương thực ra ngoài, dùng xe vận quân lương chuyên chở.
Ngoài dự đoán của mọi người, ngay sau đó vị Bộ binh Thượng Thư này hạ lệnh kỳ quái, nàng hạ lệnh năm ngàn tướng sĩ thứ nhất không mặc áo giáp, thứ hai không mang binh khí, đem xe chở lương thực quần áo chở tới dưới chân núi phản tặc trú ẩn, sau đó gọi phản quân sơn tặc cứ việc tới lấy, lần này nàng tới chỉ để giảng hòa, tuyệt không dùng đao kiếm, quần áo lương thực này là để tỏ thành ý.
Liên tục chín ngày, phản quân trên núi nghe triều đình phái binh hùng tới trấn áp, Bộ binh Thượng thư nghe đồn có mưu kế thâm sâu, kĩ xảo rất nhiều, do vậy sợ quân vây quanh dưới núi, không chịu tin lời Thanh Vũ.
Tuy nhiên, ở trong núi nấp mãi cũng không phải kế lâu dài, vợ con đều đói khóc, một nhóm huyết hán tử (liều chết) rơi vào đường cùng đành cắn răng chờ đêm khuya xuống núi.
Xa xa, bọn họ nhìn thấy đống lương thực chất cao, nhưng không dám hành động, trong bóng tối, bọn họ thì thầm bàn luận quyết định lẻn vào thành cướp kho lúa của quan thương sẽ ổn hơn, mặc dù lương thực chất cao ở đây tuy hấp dẫn nhưng thấy thế nào cũng không ổn, giống như câu dẫn phản loạn mắc câu.
Cuối cùng nhóm tặc xác nhận không có quan binh triều đình canh phòng khu vực lân cận, lập tức lặng lẽ tiến tới hướng cửa thành, nhưng vừa rời đi mới cách sơn trại mấy trăm thước, trong rừng bỗng truyền ra vài tiếng hô to, nháy mắt nổi lên hàng ngàn cây đuốc, nhóm phản tặc thất kinh, nguyên lai quan binh triều đình quả nhiên đã bao vây tứ phía, bọn họ chẳng qua là nông phu không đủ cơm ăn áo mặc mà thôi, cuộc sống bức bách mới vào núi lên rừng làm cướp nuôi miệng, đâu nghĩ tới triều đình đem đến mấy vạn đại binh vây bắt họ.
Mắt thấy bốn phía trùng trùng điệp điệp ngọn đuốc, ánh mắt đều hoa lên, bọn phản tắc biết rằng đào thoát là điều không tưởng, đành quỳ xuống, run run dập đầu xin tha mạng.
Thanh Vũ lệnh cho phản tặc ngẩng đầu lên, nàng có chuyện muốn hỏi, liên tục gọi vài lần, rốt cuộc mới có hán tử ngẩng đầu, Thanh Vũ hỏi hắn:
"Ta không phải đã mang lương thực đến đây cho các ngươi sao? Vì sao còn muốn lẻn vào thành làm trộm?"
Hán tử trả lời: "Tướng quân, kỳ thật tiểu nhân sợ bị mai phục, cho nên mới quyết định đi vào thành."
Phản tặc tuy nói vào thành cướp lương thực, nhưng trong tay chỉ có cuốc, lưỡi liềm thì làm được gì, Thanh Vũ thở dài, sai người thu hết nông cụ, thế này mới đưa tay đỡ các hán tử đứng lên, chỉ vào các binh lính đứng phía sau nói:
"Các vị, lần này bản quan quả thật tới đây vì giảng hòa, ngươi xem quan binh có ai cầm binh khí không? Ta đã nói không muốn dùng đao kiếm với dân chúng, Trác Thanh Vũ ta nói được là làm được, chư vị không cần phải sợ hãi. Năm nay, ông trời làm khó dễ, hơn nữa tham quan và gian thương hoành hành, các ngươi vì cuộc sống bức bách mới lên núi vào rừng làm cướp, Hoàng Thượng cũng biết nỗi khổ của các vị, cho nên mới cử hạ quan đưa các ngươi xuống núi, tội trước kia gây ra triều đình sẽ không truy cứu, chi phí cho các ngươi về nhà xây dựng cuộc sống đều từ bản quan an bài, tuyệt không tái xảy ra quan lại cắt bớt, thỉnh mọi người yên tâm!"
Nhóm hán tử vừa nghe xong, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, sửng sốt lúc lâu sau không một người nào nói nửa từ, vẻ mặt không tin nhìn nàng, Thanh Vũ cảm thấy có chút phiền, phất tay gọi tới năm người đến xe lương thực lấy một túi gạo trắng ném tới tay một hán tử nói: "Đây là của ngươi!", lập tức lấy túi gạo nữa ném cho một người khác lên tiếng: "Đây là của ngươi!", cứ như thế, mấy trăm hán tử đều ôm một túi gạo trắng, vẫn ngơ ngác nhìn nàng, Thanh Vũ nhíu mày quát một tiếng:
"Còn nhìn ta làm gì? Không mau ôm về nhà nhóm lửa nấu cơm, mang vợ con ngươi về nhà, chẳng lẽ các ngươi còn muốn ở trên núi sống cả đời!"
Nhóm hán tử như tỉnh mộng, vội vàng chạy nhanh lên núi, kể lại tin tốt cho vợ con nghe, rất nhanh sau đó dân phản loạn mang theo gia quyến xuống núi, về nhà an ổn cuộc sống, Thanh Vũ chỉ đạo binh sĩ giúp dân chúng dàn xếp công việc, sửa sang nhà cửa, mỗi hộ được phân phát tiền làm vốn.
Trong ba tháng ngắn ngủi, phản loạn ở Tần Hoài được bình định, không thương đau hay máu chảy.
Dân chúng sống yên ổn, tự nhiên đều đem chuyện bị quan áp bức ở đâu, khi nào, dùng phương pháp gì, sau lưng triều đình quan lại dùng thủ đoạn nào, từ đơn giản đến phức tạp, nhất nhất kể lại cho Thanh Vũ, Thanh Vũ sai người lập hồ sơ ghi lại rõ ràng, căn cứ chính xác theo lời nói của dân chúng mà lập chứng cớ.
Mấy tháng sau, Thanh Vũ không chỉ bình định phản loạn, mà còn dựa vào thượng phương bảo kiếm chém vô số tham quan, thu thập chứng cớ phạm tội của các tham quan này, dân chúng vỗ tay vui mừng Tần Hoài bình ổn.
Có điều...sự tình thường không như ý người, quân phản loạn tuy bị cuộc sống bức bách mà làm tặc chiếm đa số, nhưng không thể thiếu những kẻ cố tình lấy bạo lực làm trộm cướp mà sống, từ nạn hạn hán phát sinh tới nay, có nhóm người nhân cơ hội lấy danh nghĩa chống tham quan ô lại hoành hành mà thu nạp rất nhiều đồng lõa, giết người phóng hỏa, không có chuyện ác nào không làm, Thanh Vũ tiến xuống phía nam quét sạch gần mười chỗ ẩn nấp trộm cướp.
Một ngày đến quận Phượng Dương, vừa lúc đánh tan doanh trại sơn tặc đã tung hoành ba năm nay, xử tử đầu lĩnh sơn tặc Kim Văn Hổ.
Nhóm quan binh lục tìm khắp cả sơn trại, không nghĩ có thể lấy ra trên trăm kiện châu ngọc, còn có rất nhiều bản chữ đẹp của danh nhân, Thanh Vũ nhìn danh sách thống kê vật trộm cướp xong mà cười lạnh:
"Không thể tưởng được Kim Văn Hổ lại là người thưởng thức nho đạo".
Vừa dứt lời, một tên binh chạy vào báo: "Đại nhân, trong phòng sau tìm được một nữ nhân, nói là bị Kim Văn Hổ bắt lên núi làm áp trại phu nhân."
Thanh Vũ thưởng thức ngọc bội từ Kim Văn Hổ cướp được, không chút để ý đáp: "Vậy sao? Mang nàng lại đây."
Rất nhanh sau đó, nữ tử bị bắt được đưa đến sảnh đường, liền lên tiếng: "Dân nữ Hương Liên...khấu kiến đại nhân."
Thanh âm nũng nịu, nghe muốn nhuyễn gân cốt, mặt mày xinh đẹp, mắt lúng liếng, khiến Thanh Vũ muốn đỏ mặt, tim cũng nhẹ nhàng nhảy một chút...
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
10 chương
50 chương
73 chương
176 chương