Huyết phượng kỳ duyên
Chương 41 : Yêu hoàng hạo nguyệt
Giờ phút này đã tới gần giờ tý, phủ Thừa tướng thường thường có một đội thị vệ cầm đuốc tuần tra đi qua, Thanh Vũ ở trên nóc nhà quan sát hồi lâu, thật vất vả mới tìm được cơ hội lẻn vào phía sau phủ.
Phòng Lâm Lang ở sau phủ bên cạnh đài ngắm trăng, trong này thị vệ càng trông coi nghiêm ngặt hơn, cả trăm người đứng thành vòng vây quanh, thỉnh thoảng lại đổi một đội thị vệ.
Thanh Vũ càng thêm bất an, tình hình này xem ra Lâm Lang nhất định xảy ra chuyện, nếu không thì phủ Thừa tướng to như vậy sẽ không dồn tất cả thị vệ đến đây, nha đầu kia tùy hứng, rốt cuộc chọc tới chuyện phiền toái gì rồi?
Trong lòng nàng lo lắng, nơi này thị vệ canh phòng lại đông, căn bản tìm không ra cơ hội vào phòng Lâm Lang, chỉ biết kiềm chế núp trên nóc nhà tìm cơ hội.
Lúc này Lâm Lang đang ở trong phòng, bọc đệm chăn lui vào góc tường, đã vài ngày như vậy nàng một khắc cũng không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, ánh mắt Thúy Cô lúc sắp chết lại xuất hiện trong đầu, khiến nàng sợ tới mức túa ra mồ hôi lạnh, cũng không dám nhắm mắt nữa.
Chính mình cũng đã thấy qua diện mục hồ yêu chín đuôi, tuy rằng nhân gian yêu giới khác nhau, nhưng yêu quái kia biết mình có chút đạo hạnh, nhất định biết mình cùng Tu Chân Giới có liên hệ, nói không chừng...không biết khi nào thì yêu quái kia đứng ở cửa cũng biến mình thành thây khô giống tam phu nhân và Thúy Cô...
Lâm Lang càng nghĩ càng sợ hãi, nhịn không được lại chui đầu vào chăn khóc lên, Đổng thừa tướng một khắc cũng không ngừng bồi ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng trấn an nàng, phụ thân nàng Tào đại tướng quân giờ phút này đang mang người canh giữ phía ngoài đài ngắm trăng, hết ngày này đến ngày khác hộ vệ bảo bối khuê nữ.
Nếu không phải nghe chính Lâm Lang tự thuật, bọn họ không dám tin Thúy Cô cùng tam phu nhân bị yêu quái hút khô tinh nguyên biến thành xác khô, Đổng thừa tướng từ lúc tại chức trong triều, chưa từng gặp qua yêu ma tà đạo, trong lòng đối với thuyết yêu ma bán tín bán nghi, nhưng lão vì thương yêu Lâm Lang nên cũng xem như nghe theo.
Nhưng Tào Tuyên thì khác, một trận chiến ở Nam Cương đã cho ông ta thấy tà thuật yêu nhân lợi hại ra sao, huống hồ nữ nhi bảo bối từ nhỏ đã đi theo tiên trưởng vào núi tu hành, không phải quá ngạc nhiên chuyện xảy ra thật sự đã dọa nàng, cho nên rất tin lời nói của Lâm Lang không chút nghi ngờ.
Hai người cũng lo lắng vạn nhất hồ yêu kia thật sự tới đây tổn hại Lâm Lang, đến lúc đó hối hận cũng không kịp, cho nên điều thêm một trăm thị vệ từ Đại Lý Tự về phủ canh giữ suốt đêm.
Một trăm thị vệ đã ở phủ Thừa tướng năm ngày năm đêm, ngay cả bóng dáng yêu quái cũng không phát hiện, trong lòng mọi người cũng có chút lơi lỏng, lại ngại Đổng thừa tướng và Tào tướng quân nên vẫn cẩn trọng canh giữ trong phủ.
Thanh Vũ núp trên nóc nhà bất an, đợi gần nửa canh giờ vẫn không tìm ra nửa phần cơ hội, trong lòng đang nóng như lửa đốt thì thấy phía cuối góc kia một đám thị vệ ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng xoa mũi, sau một lúc chậm rãi buông binh khí trong tay, người ngồi người nằm, rất nhanh sau đó ngáy như sấm, đuốc cầm trong tay đều ném xuống đất, dần dần tắt ngúm, ánh lửa chiếu sáng phủ Thừa tướng phút chốc im ắng, bốn phía tối đen như mực.
Đổng thừa tướng và Tào tướng quân lúc này cũng ủ rũ, xoay qua xoay lại đã ngủ, toàn bộ phủ Thừa tướng chỉ có Lâm Lang vẫn thanh tỉnh, nàng nhìn thấy trong phủ đột nhiên gặp biến, trong lòng sớm đoán ra nguyên nhân là gì, tay xiết chặt đệm chăn, cắn chặt răng, mắt rớm lệ, thân mình bất giác run run.
Thanh Vũ cũng cảm giác dần dần buồn ngủ, lại thấy trong phủ nháy mắt tối đen, trực giác cảm thấy không ổn, chưa bao giờ từng có cảm giác sợ hãi dồn dập như thế, nàng vạn lần không đoán được phủ Thừa tướng cư nhiên cũng có tà ma quấy phá, hơn nữa tà ma này đạo hạnh không thấp, nàng thiếu chút nữa không chống cự nỗi mà ngủ gục, vội vàng niệm tâm chú, cắn nát ngón tay trỏ phải vẽ ngũ lôi chú, đau đớn cũng đuổi đi cơn buồn ngủ, tay phải nắm chặt tay trái, tiếp tục ghé vào nóc nhà quan sát động tĩnh bên dưới.
Tối nay mây đen che ánh trăng mờ, trừ Lâm Lang ở trong phòng suy yếu mặt trắng bệch thì bốn phía đều tối đen, đưa tay lên trước mặt cũng không thấy năm ngón.
Thời gian trôi qua độ một nén nhang, từ phương xa bay tới vệt sáng như ánh đèn, lúc sáng lúc tối, giống như đang khiêu vũ trong gió.
Thanh Vũ ngưng mi nhìn kĩ hồi lâu cho đến khi thấy ngọn đèn tới gần, thế này mới phát hiện nữ nhân mặc áo bào, trong tay cầm đèn lồng, không nhanh không chậm tiêu sái vào phòng Lâm Lang.
Cửa phòng cạch một tiếng bị đẩy mở ra, một cơn gió lạnh đập vào mặt, thổi tắt ngọn nến trên bàn, bốn phía chỉ còn lại ánh sáng từ đèn lồng mà nữ nhân kia đang cầm.
Lâm Lang đã dự cảm điều gì, ôm chặt hai tay trong chăn, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Nghe tiếng bước chân nữ tử tiến đến gần, Lâm lang càng thêm sợ hãi, trên đầu quả nhiên truyền đến thanh âm yêu quái: "Nha đầu, ta để lại tánh mạng ngươi mấy ngày nay, hậu sự đã xử lý tốt cả rồi chứ."
Lâm Lang siết chặt chăn, khóc nức nở ra tiếng, không trả lời.
Hồ yêu đợi một lát, chậm rãi ngồi xuống bên giường nàng, tay xốc chăn ra khỏi người nàng, nâng cằm nàng lên khẽ mỉm cười hỏi: "Ngươi sợ ta đến thế sao?"
Lâm Lang thấy phản kháng cũng vô dụng, ánh mắt hung hăng nhìn sang phía khác, đôi mắt tràn đầy nước mắt.
Hồ yêu thấy nàng bộ dáng như vậy tựa hồ sinh ra tí lòng trắc ẩn, buông cằm nàng ra, đứng dậy nói: "Nha đầu ngươi thật quật cường làm cho ta có chút thích thú, đêm nay ta lưu lại ngươi toàn thây."
Nghe được lời này, Lâm Lang không tự chủ run lên, nàng giương mắt nhìn về phía yêu quái, hồ yêu này lo lắng bị người ta nhìn rõ bộ mặt nên tối nay vẫn đeo mặt nạ, trong ánh mắt mang theo vài tia ngả ngớn, nhìn mình không nháy mắt.
Lâm Lang hung hăng mắng: "Yêu quái ngươi trời không dung đất không tha! Sớm hay muộn sẽ có cao nhân đến trị ngươi, đẩy ngươi rơi xuống địa ngục, vạn kiếp không thể đầu thai!"
Thật ra hồ yêu này đã thành loại chín đuôi, sớm trốn ra khỏi tam giới, không hề nhập luân hồi, ngay cả cửu thiên thượng Đạo La Kim Tiên cũng không dám tùy tiện đắc tội, làm gì trong tam giới còn có cao nhân nào, hay địa ngục nào đánh bại được nó?
Lâm Lang nói ra lời mới ý thức được việc này chẳng thể xảy ra, không khỏi buồn rầu không hé răng. Lại nghe hồ yêu phát ra tràng cười to, lắc đầu nói: "Nha đầu, ngươi không chỉ quật cường mà còn rất ngây thơ." Lời này làm Lâm Lang đỏ mặt.
Hồ yêu lúc này từ từ cúi người nhìn vào mắt nàng nói: "Không còn sớm nữa, nên đưa ngươi đi thôi, kiếp sau đừng đi ra ngoài buổi tối lại không cẩn thận xem việc không nên xem nhé."
Nói xong hồ yêu giơ tay phải lên năm móng tay dài màu đỏ chợt dài ra vài phần, Lâm Lang thấy khó thoát chết, nhắm chặt hai mắt, áng chừng hồ yêu đánh xuống một trảo, bỗng nhiên sau lưng hiện lên một đạo điện quang, ngay sau đó một tiếng kinh lôi nổ vang, hồ yêu vẫn không chút sứt mẻ, từ từ quay đầu lại, nhìn ra cửa thấy Thanh Vũ lúc này cả kinh ngẩn người, trong đầu trống rỗng, không nghĩ tới yêu quái bị ngũ lôi chú bổ vào đầu mà lông tóc không tổn hao gì, yêu quái này tột cùng là loại nào mà lại có đạo hạnh sâu như vậy...
Lâm Lang nhìn thấy Thanh Vũ đứng ở cửa ngơ ngác sững sờ, vội vàng bổ nhào vào người nàng, đẩy nàng ra ngoài cửa, lớn tiếng la mắng: "Tiện tì ngươi chạy tới phòng ta làm gì? Ngươi chạy nhanh cút đi ra ngoài cho ta! Ta không muốn gặp lại ngươi lần nào nữa, cút đi!" Vừa đẩy nàng ra ngoài cửa vừa đóng chặt cửa phòng.
Thanh Vũ kịp hồi thần, vội vàng đưa tay chặn cửa, bất luận nàng đánh mắng thế nào vẫn dùng sức đưa thân mình vào cửa, hai tay mở ra ôm nàng vào lòng, nói với nàng: "Đối đầu kẻ địch mạnh, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi một mình ở trong này sao?"
Lâm Lang nức nở nói: "Tiện tì kia! Ngươi ở chỗ này chỉ biết giúp ta cùng chết, nếu không đi sẽ không kịp!" Hai tay nàng đều bị Thanh Vũ giữ chặt trong ngực, không thể động đậy, tránh cũng không được, chỉ có thể để nàng ôm chặt mình.
Thanh Vũ giống như không nghe thấy, vẫn gắt gao ôm nàng, trừng mắt nhìn yêu quái nói: "Cho dù chết ta cũng muốn chết cùng với ngươi, đừng mơ tưởng bỏ ta qua một bên."
Lâm Lang lúc này lệ rơi xuống, nàng không tiếp tục đánh chửi Thanh Vũ chỉ có thể khóc nức nở nói:
"Linh Phượng Nhi, ngươi thật sự là đại ngu ngốc nhất thiên hạ, yêu quái này là hồ yêu chín đuôi, cho dù sư phụ ta đến đây cũng không phải đối thủ của ả, nếu chúng ta phải cùng nhau đi địa phủ, ngươi cũng đừng trách ta..."
Thanh Vũ nhịn không được tựa má vào trán nàng nói: "Ta tuyệt không trách ngươi, nếu chúng ta thực sự đi địa phủ, kiếp sau ta nhất định phải làm nam nhân bồi ngươi cả đời..."
"Nô tì, chết đến nơi mà còn ngốc..."
Lâm Lang đưa ánh mắt về hướng hồ yêu, hung hăng nói: "Yêu quái này chính là Trác Thanh Vũ, ả biến hóa muốn làm loạn triều cương, chỉ tiếc yêu quái đạo hạnh rất cao, hai chúng ta không phải đối thủ của ả, nhớ cho kĩ, ả muốn chúng ta chết thì chúng ta cũng không để cho ả thoải mái."
Thanh Vũ nghe nói thế không khỏi sửng sốt, lúc này nàng mới ý thức được, yêu quái trước mắt này mang mặt nạ giống như Cơ Thập Tam, chẳng lẽ...mặt nạ này tượng trưng tín vật hồ yêu? Nàng không kịp suy nghĩ, nói với Lâm Lang: "Ả ta không phải là Trác Thanh Vũ."
Lâm Lang thấy kì lạ, quay sang hỏi nàng: "Làm sao ngươi biết?"
Thanh Vũ bĩu môi, nếu đã quyết định cùng nàng đi âm tào địa phủ, bí mật này cho nàng biết cũng không sao, tai vạ lần này nằm ngoài dự đoán, vì thế nói với nàng: "Bởi vì ta mới chính là Trác Thanh Vũ."
Lâm Lang nghe lời này, hai mắt mở lớn hơn cả chuông đồng, coi như quên trước mặt là hồ yêu chín đuôi, miệng không biết nên mắng cái gì, hai quyền lập tức đánh vào ngực Thanh Vũ, Thanh Vũ vội vàng ôm chặt nàng, không để nàng lộn xộn, tiểu-hạt-tiêu mà xúc động sẽ náo loạn hơn bình thường, nàng giãy dụa trong lòng, thật vất vả giữ nàng vào ngực yên tĩnh, Thanh Vũ nói: "Đủ rồi! Còn dám đánh ta, ta liền ném ngươi vào ao chết luôn bây giờ."
Lâm Lang không yếu thế hét lớn: "Ngươi nha! Ngươi dám ném ta vào ao, ta gọi ngoại công bẩm báo với Hoàng Thượng ngươi là bất nam bất nữ."
Lời này làm Thanh Vũ mặt đỏ tai hồng thốt lên: "Ngươi còn dám nói! Ta ném thật đó!"
Hai người giống như oan gia chỉ lo cãi nhau, hoàn toàn quên mất hồ yêu chín đuôi trước mắt, đột nhiên một cỗ kình phong đánh tới, hất hai người bay thật cao lên không trung rơi xuống, Thanh Vũ lo Lâm Lang té bị thương, ôm nàng vào ngực ngã nằm đè lên mình, toàn bộ thân mình Lâm Lang đều ở trên người nàng làm nàng phun ra huyết.
Lâm Lang thấy nàng bị thương, rốt cuộc không cố cãi nhau nữa, vội vàng đỡ nàng đứng lên lo lắng nói: "Linh Phượng Nhi...Trác Thanh Vũ...ngươi sao rồi? Ngươi đừng làm ta sợ..."
Vừa nói vừa lau máu bên miệng nàng, ánh mắt đỏ lên. Thanh Vũ dựa vào trước ngực nàng, vất vả thở nói: "Ta không sao, còn chưa chết..."
Ánh mắt lại nhìn về phía hồ yêu, chỉ thấy hồ yêu chậm rãi đi tới trước mặt hai người, tà nghễ nói: "Ngươi vừa rồi sử dụng ngũ lôi chú, ngươi là người của Tu Di Phong?"
Thanh Vũ không đáp lời nàng, trầm giọng hỏi ngược lại: "Ngươi rốt cuộc là yêu quái gì?"
Hồ yêu lại cười lạnh, quay người, lát sau lạnh lùng thốt: "Ngươi chính là Trác Thanh Vũ...tuổi còn trẻ trong cơ thể đã có năm trăm năm đạo hạnh, nghe nói ngươi còn mang một mặt nạ giống ta như đúc..."
Đột nhiên nàng đảo qua tay áo, Thanh Vũ bị kình lực ném mạnh vào tường dội ngược lại, toàn thân đau như tan xương, nàng quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, bỗng nhiên lại bị hồ yêu nâng mặt lên, hai mắt hung tợn nhìn nàng nói: "Ngươi đã làm gì với người hồ tộc ta trong lòng ngươi tự hiểu..."
Lâm Lang thấy Thanh Vũ bị đánh gần chết, vội vàng loạn đá loạn đánh tới hồ yêu, hồ yêu vung tay áo lên, nàng bay ra ngoài hơn mấy trượng đụng vào thân cây hôn mê bất tỉnh.
Thanh Vũ thấy ả dám đánh Lâm Lang, trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng miệng không thể phát ra thanh âm, nàng liều mình dùng sức giãy dụa, thân mình không biết từ đâu sinh ra sức lực, nhấc chân một cước đẩy hồ yêu ra, tay trái lập tức đánh ra ngũ lôi chú, một chưởng đánh tới tay áo hồ yêu thủng lỗ lớn.
Hồ yêu kinh ngạc vạn phần, Thanh Vũ vội vàng đến chỗ Lâm Lang ôm vào lòng, trong mắt hồ yêu tràn đầy kinh ngạc, sau lúc lâu không khỏi cười khẽ, càng cười thanh âm càng vang dội giống như chiếm được bảo vật.
Thanh Vũ xem mạch cho Lâm Lang, biết nàng chỉ hôn mê bất tỉnh, lúc này mới nhẹ thở ra, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hồ yêu, nàng đoán không ra hồ yêu muốn đùa giỡn ra sao, lại giống như điên cười to không ngừng, trong lòng cân nhắc làm sao thuận lợi đưa Lâm Lang đi.
Giây lát sau, hồ yêu ngừng cười, nhìn Thanh Vũ nói: "Không thể tưởng được lại gặp ngươi ở đây, có lẽ là thiên ý."
Thanh Vũ vẫn kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng muốn nói gì.
Hồ yêu dường như xem thấu tâm tư nàng, đi đến trước mặt nàng ngồi xuống nói: "Mạng nha đầu kia tạm thời ta giữ lại, coi như đưa ngươi phần lễ gặp mặt."
Thanh Vũ hoài nghi hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Hồ yêu lại cười khẽ, lắc đầu nói: "Quả nhiên có mẹ như thế mới có nữ nhi thế này..."
Dừng lại lúc lâu mới nói: "Ba năm sau ta sẽ quay lại lấy mạng các ngươi, Huyết Phượng Hoàng, nếu ngươi muốn bảo vệ tánh mạng nha đầu kia cùng với ngươi thì hãy nghĩ biện pháp phá bỏ ngũ hành châm trong cơ thể ngươi, nhớ kĩ, ngươi chỉ có thời gian ba năm, nếu ba năm sau ngươi vẫn chưa khôi phục chân thân..."
Nàng chậm rãi tiến lên nói bên tai Thanh Vũ: "Ngươi cùng nàng xem như đoản mệnh, nói không chừng ta còn làm nha đầu kia chết rất khó xem..."
"Ngươi dám!" Thanh Vũ tức sùi bọt mép, hận không thể ăn tươi nuốt sống hồ yêu trước mắt này.
"Vậy hãy nghĩ biện pháp lấy ngũ hành châm ra khỏi cơ thể ngươi, trừ việc đó ra thì căn bản ngươi không phải đối thủ của ta."
Hồ yêu cười cười, tay đặt lên trán Lâm Lang, Thanh Vũ vội đưa tay cản trở nàng kia, thân mình lại bị hồ yêu giữ lại chỗ cũ, trơ mắt nhìn hồ yêu đụng tay chân vào Lâm Lang, hồ yêu ngẩng đầu nói với Thanh Vũ: "Đừng lo lắng, ta chỉ xóa đi trí nhớ đoạn thời gian này thôi, người trần gặp qua diện mục thật của ta đều biến thành người chết, ta lưu lại mạng nàng coi như nể mặt ngươi."
Nói xong hồ yêu đứng thẳng dậy cầm lấy đèn lồng xoay người chậm bước ra phủ Thừa tướng.
Thanh Vũ nghe nàng nói mà mơ hồ, mắt thấy hồ yêu đã đi xa, nhịn không được lớn tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Bóng dáng hồ yêu dần biến mất trong bóng đêm, gió lạnh thấu xương từ không trung bay tới bốn chữ: "Yêu Hoàng Hạo Nguyệt."
Thân mình Thanh Vũ lúc này đã có thể nhúc nhích, toàn thân rùng mình một cái, vội vàng ôm chặt Lâm Lang vào lòng...
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
10 chương
50 chương
73 chương
176 chương