Huyết phượng kỳ duyên

Chương 19 : Trác thanh vũ

Linh Phượng Nhi chạy theo hướng trở về nhà, tuy rằng mình không phải người của Lý gia, nhưng vẫn nên trở về bái biệt phụ mẫu, mười bảy năm công ơn dưỡng dục không phải cứ một trăm lượng bạc là có thể phân định rành mạch, nếu ngày khác thành danh, mình nhất định hồi hương báo đáp, ngộ nhỡ bất hạnh cả đời khốn khổ, chỉ có thể chờ đến kiếp sau trả ơn… Trong lòng tính như thế, cước bộ không ngừng tăng nhanh về phía trước, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa bốn năm con khoái mã đương chạy về phía nàng, Linh Phượng Nhi không khỏi lo lắng, chẳng lẽ tướng phủ cho người gọi mình trở về? Nàng không kịp nghĩ lại, nghiêng người nhảy lên cành cây đại thụ ven đường, giấu người phía sau cành lá quan sát động tĩnh bên dưới. Bọn thị vệ cưỡi ngựa chạy nhanh qua tàng cây về phía trước thật xa rồi lại quay đầu ngựa hướng kinh thành trở về, vừa đi bọn thị vệ vừa nói, Linh Phượng Nhi vểnh tai nghe mấy người kia tột cùng là đang nói chuyện gì. Chỉ thấy tên cầm đầu oán giận nói: “Ban ngày ban mặc thế này, nàng kia đi cũng không xa, phỏng chừng là đi đường nhỏ rồi, Trương Lục muốn bắt nàng mang về.” Một tên khác tiếp lời: “Không biết nhà nào dám chứa chấp nha đầu ấy, đắc tội tướng phủ tiểu thư chỉ có chết! Làm hại chúng ta trưa nắng gắt còn bị Thừa tướng phái kị mã đuổi theo.” Linh Phượng Nhi tim đập mạnh lo sợ, quả thật bọn họ tới bắt mình, xem ra đã kinh động đến Thừa tướng, cái chết đã đến, mắt nhìn thấy bốn gã thị vệ sắp đến tàng cây, Linh Phượng Nhi nhẹ nhàng bẻ gãy nhánh cây, từ trên cây hạ xuống ngồi lên lưng ngựa phía sau gã thị vệ, điểm huyệt hắn, lập tức cầm nhánh cây điểm huyệt ba kẻ còn lại nhanh đến mức chúng chưa kịp kêu đã té xuống hai mắt trợn ngược nằm dưới đất không nhúc nhích. Linh Phượng Nhi lột sạch quân phục của tên thị vệ cầm đầu, sau đó chạy vào rừng cởi bố y ra, mặc quân phục vào, tay cầm mã tấu, chạy ra khỏi rừng đến trước mặt ba người kia ưỡn bụng mắng: “Đáng chết! Mau tránh đường cho lão tử, chắn đường ta liền bị đánh!”, miệng lại phát ra tiếng cười như chuông bạc, khiến ba kẻ kia tức giận phùng mang trợn mắt, giơ mắt nhìn nha đầu tặc tử sải bước đến con ngựa cao to, ra roi ‘chát’ vào mông ngựa, con ngựa đau quá chạy mất mạng về phía trước, bên tai có tiếng nữ tử kinh hô: “Đừng chạy nhanh như vậy chứ……” Linh Phượng Nhi từ nhỏ đến lớn chưa từng cưỡi ngựa, sợ tới mức ôm chặt lấy cổ nó, con ngựa bị nàng ôm chặt thở không nổi càng thêm sợ chạy lung tung một mạch. Bình thường Linh Phượng Nhi to gan lớn mật nay cũng phải thất kinh hồn vía, chạy vội một ngày, thật vất vả con ngựa cũng bị nàng quản thúc, mới chậm rãi dừng lại, mũi thở hồng hộc phì phò, Linh Phượng Nhi toàn thân xương cốt rã rời, trèo xuống lưng ngựa không dám động nó, một người một ngựa nghỉ ngơi độ năm sáu canh giờ, sau đó lại tiếp tục lên đường. Đi được ba bốn ngày, Linh Phượng Nhi và ngựa cũng đã quen dần, không lo lắng sẽ ngã ngựa nữa, dáng vẻ cưỡi ngựa cũng ra khuông ra cách rồi. Dọc theo đường đi, nhờ vào mười lượng bạc nghĩa phụ đưa cho lúc trước cũng qua ngày, cứ hễ đến quán trà hay khách điếm lại hình thành thói quen quăng dây cương cho tiểu nhị, tiếng trước tiếng sau khen: "Rượu ngon đồ ăn ngon lắm, phục vụ tốt lắm!”, ăn uống no say xong còn mắng dịch nha: "Tránh đường cho lão tử", tâm tình vui sướng vô cùng, trong lòng thầm nghĩ ‘làm nữ tử phải tuân thủ rất nhiều quy tắc khuôn khổ, nếu là nam tử lỗ mãng thì phiền toái lễ nghĩa giảm đi rất nhiều, quả thực so với thần tiên trên trời còn rất tự tại tiêu diêu khoái hoạt. Lão bộc giữ nhà dẫn nàng tiến vào gian phòng khách, nghĩa mẫu Quách thị cùng nha hoàn Nhị nương nghe nàng trở về đã sớm ngồi ở đại đường chờ nàng. Bình thường trước mặt Lý Nguyên, Nhị nương tỏ vẻ nhẹ nhàng, lịch thiệp, yếu đuối nay bỗng nhiên biến thành cọp mẹ, tiến lên phía trước liền thật mạnh cho nàng cái tát muốn hoa mắt, nàng không rõ lí do cho nên lập tức bốc hỏa, đang muốn hỏi Nhị nương nguyên nhân chỉ nghe Quách thị bưng chén trà thổi cho nguội, ôn hòa nói với Nhị nương: “Muội muội à! Linh Phượng Nhi vừa mới trở về, ta còn chưa kịp hỏi nó câu nào thì muội đã đánh nó rồi, có phải không xem tỷ tỷ này tồn tại?” Nha hoàn Nhị nương ở ngoài cười nhưng bên trong không cười nổi nói: “Vậy xin nghe theo lời tỷ tỷ giáo huấn, cũng do nha đầu kia gây nên sự tình khiến muội nóng nảy, muội mới không nhịn được…” Quách thị làm bộ như thông cảm nói: “Thiên Ban bệnh thành như vậy, ta làm mẹ cũng đau lòng, muội trước xin bớt giận, hỏi rõ sự tình xong về sau tùy muội xử trí nó” Sau khi nói xong quay đầu nhìn về phía Linh Phượng Nhi, mặt lạnh lùng hỏi: “Ngươi trộm quần áo của ai mặc vậy? Ngươi đã quên lão gia đã phân phó ngươi khi xuất môn thế nào ư? Ta đã căn dặn ngươi phải chiếu cố Thiên Ban đừng làm cho nó vất vả, nếu nó sinh bệnh chậm trễ khoa thi sẽ liên quan đến tiền đồ Lý gia rất lớn. Thế nhưng ngươi cư nhiên trộm hết tiền bạc mang đi, hại Thiên Ban phải ăn xin trở về nhà, hiện giờ bệnh nặng không dậy nổi, ngươi làm sao gánh vác đây!”. Vừa nói, bên cạnh nha hoàn Nhị nương cắn môi rơi lệ, xem ra tất cả việc này thật sự đều do nàng một tay tạo nên. Linh Phượng Nhi cười lạnh, đứng thẳng ở đại đường nhìn Quách thị hỏi: “Lý Thiên Ban còn nói cái gì với các người nữa?”, nha hoàn Nhị nương lại khóc loạn rồi mắng nàng: “Ta đánh chết ngươi con yêu tinh gây tai họa này! Trả lại Trạng Nguyên con ta!” Linh Phượng Nhi nhịn không được đẩy nàng ra, ai ngờ Nhị nương ngồi xuống đất, đánh vào ngực dậm chân khóc lớn: “Con yêu tinh tai họa này! Nó muốn hại chết cả nhà Lý gia chúng ta mới cam tâm a! Trộm ba mươi lượng bạc của con ta không nói, còn có mặt mũi chạy về đây đánh ta, Lý gia cũng sắp bị nó làm cho đoạn tử tuyệt tôn a…, ô ô ô ô ô…” Linh Phượng Nhi bị nàng mắng mặt đỏ tai hồng, Quách thị nghe nàng nói hươu nói vượn như vậy cũng ngồi không yên, đang muốn trấn định nàng, chợt nghe lão bộc chạy vào cửa báo: “Bẩm hai vị phu nhân, lão gia đã trở về”, liền nghe ngoài cửa Lý Nguyên quát lớn: “Ngươi đứng lên cho ta! Cái gì mà Lý gia đoạn tử tuyệt tôn, ngươi không được xuất khẩu kiểu đó!” Nha hoàn Nhị nương vừa nghe mới ngừng hùng hùng hổ hổ, khóc quỳ tiến đến trước mặt Lý Nguyên nói: “Lão gia ơi! Ngài đã trở về rồi, con yêu tinh hại Thiên Ban ở ngay đây này, ngài cần phải thay con chúng ta làm chủ a.” Lý Nguyên nhìn Linh Phượng Nhi liếc mắt một cái, Linh Phượng Nhi vừa thấy liền hướng hắn cúi đầu: “Linh Phượng Nhi bái kiến nghĩa phụ.”, xem ra trong lòng ngực cũng tích tụ vài phần oán khí. Lý Nguyên là người làm ăn, không giống hai thê tử suy nghĩ thiển cận, lòng dạ hẹp hòi, hắn đỡ nha hoàn Nhị nương đứng lên, gọi Linh Phượng Nhi: “Theo ta đến thư phòng, vi phụ có chuyện muốn hỏi ngươi.” Linh Phượng Nhi đi theo Lý Nguyên vào thư phòng đóng cửa lại. Đến tuổi trung niên Lý Nguyên mới có con hơn nữa còn kì vọng con thi đỗ Trạng Nguyên, nay lại ngã bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, trong lòng phẫn nộ không thua kém gì Nhị nương, nhưng Linh Phượng Nhi cũng do hắn một tay nuôi lớn cho nên cũng khó tin nàng có thể đánh cắp tiền bạc rồi làm ra chuyện ở kinh thành với Lý Thiên Ban, hắn chờ đợi Linh Phượng Nhi trả lời thật rõ ràng với hắn chuyện gì đã xảy ra. Linh Phượng Nhi đã sớm uất nghẹn cùng tức giận nên không cố kị gì nữa, đem toàn bộ sự việc đã xảy ra kể lại với Lý Nguyên. Lý Nguyên tức giận, tay cầm chén trà ném xuống đất vỡ tan, tiến đến góc phòng lấy cây roi ra đi về hướng phòng Thiên Ban, Linh Phượng Nhi hốt hoảng kéo tay hắn thỉnh cầu: “Nghĩa phụ! Nghĩa phụ ơi! Thiên Ban còn đang bệnh, người muốn đánh chết nó hay sao! May mắn là con với nó đều đã bình yên vô sự, việc này cũng nên kết thúc ở đây đi!” Kìm nén lúc lâu, Lý Nguyên cũng thả cây roi rơi trên mặt đất, một quyền đập bàn, tức giận thở gấp. Qua thật lâu sau, Linh Phượng Nhi thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại, mới cẩn thận nói với hắn: “Nghĩa phụ! Linh Phượng Nhi lần này trở về kỳ thật là muốn chào từ biệt người cùng nghĩa mẫu.” Lý Nguyên cả kinh ngẩng đầu nói: “Cái gì? Con phải đi? Con chỉ là nữ nhi thì đi đâu được?” Linh Phượng Nhi dừng một chút nói: “Thiên hạ rộng lớn đều có chỗ dung thân, Linh Phượng Nhi không muốn ở lại thành nhỏ này sống chờ ngày tháng già đi…” Lý Nguyên thở dài: “Không thể tưởng được con chỉ là tiểu nha đầu mà cũng có bậc này chí khí, đáng tiếc con trai Lý Nguyên sinh ra lại chẳng có tiền đồ…”, dừng một lúc lâu, Lý Nguyên lại nói: “Nghĩa phụ cũng không phải trọng nam khinh nữ, chỉ là thời cuộc lúc này rất loạn, nữ nhi chung quy có nhiều sự bất tiện so với nam tử, tuy rằng ta và nghĩa mẫu con bình thường cũng không chiếu cố con nhiều, nhưng ít ra có ăn có mặc, có thể lo cho con chu toàn, đi ra ngoài cũng không giống ở nhà, hơn nữa nghĩa mẫu đã lo liệu hôn sự cho con, con cái hộ nhà kia ta thấy cũng được…con không cần phải lo lắng…” Linh Phượng Nhi nói: “Linh Phượng Nhi đã suy nghĩ kĩ, thỉnh nghĩa phụ không cần bận tâm, về phần hôn sự…đành phải làm phiền nghĩa mẫu hồi lễ.” Lý Nguyên khẽ mỉm cười lắc đầu, mắt đã ngấn lệ, hắn dặn dò Linh Phượng Nhi: “Một khi đã như vậy, nghĩa phụ cũng không miễn cưỡng, con ở đây chờ một lát, nghĩa phụ có vật này giao cho con.”, dứt lời, hắn vội vàng ra cửa, một lát sau mang tới cái hộp gỗ nhỏ cùng một quyển sách đưa cho Linh Phượng Nhi nói: “Đây là vật lúc trước nghĩa phụ tìm thấy trên người con lúc mới đem con vào cửa, hẳn là cha mẹ ruột con để lại, nay đã có thể trả lại cho con.” Bìa ngoài đề hai chữ ‘Y Kinh’, phía trên còn viết ba từ Trác Viễn Thanh, tiếp tục mở hộp gỗ thì thấy mười ba kim châm màu đen tỏa sáng, Linh Phượng Nhi cho là nghề nghiệp của đại phu, đem y kinh cùng kim châm cất vào người, quỳ xuống bái Lý Nguyên: “Nghĩa phụ! Đại ân đại đức này Linh Phượng Nhi suốt đời khó quên, xin nhận của Linh Phượng Nhi tam bái.” Sau khi hướng Lý Nguyên dập đầu ba cái, chợt nhớ ra chuyện gì, đứng dậy lấy trong người ra mấy lượng bạc vụn đưa Lý Nguyên nói: “Nghĩa phụ! Người cho con mười lượng bạc, hiện tại còn lại một nửa, đều trả lại cho người.” Lý Nguyên không nhận, lại xoay người mở hộc bàn lấy ra mấy thỏi bạc để vào tay nàng nói: “Xuất môn không có cái phòng thân làm sao được? Mười lượng bạc này xem như nghĩa phụ đầu tư cho con, tương lai sinh ra lợi thì gửi trả.” Linh Phượng Nhi cười cười, không tiếp tục cùng hắn đa lễ, chỉ cúi chào, trở về phòng thu dọn hành lí, cuối cùng cũng bước ra khỏi đại môn Lý gia. Hiện giờ, Lý gia đối với nàng giống như nhà giam, dù nghỉ ngơi một canh giờ cũng làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, xuất môn tuy rằng gian khổ, nhưng ít ra cảm thấy thoải mái. Linh Phượng Nhi từ trong rừng cưỡi ngựa chạy ra, tìm một gian khách điếm trong thành ngủ trọ, chạng vạng, nàng lấy trong người ra bản y kinh cùng hộp gỗ, lòng lại dâng lên nỗi bi thương… Người khác đều có cha có mẹ, vì sao ta sinh ra đều không có ai yêu thương? Sư phụ nói ta có hai mẫu thân, đáng tiếc đều chết oan uổng, nếu bọn họ thấy bộ dáng ta thế này liệu có đau lòng như Nhị nương đối với Thiên Ban không? Linh Phượng Nhi ôm y kinh cùng hộp gỗ vào ngực, nhìn một lần lại một lần nữa nhìn nó, vỗ về, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, mẫu thân ơi mẫu thân, hai người có biết bao nhiêu đêm con đều nghĩ đến hai người mà khóc rồi đi vào giấc ngủ? Con ước gì hai người ở cạnh bên con nhìn con lớn lên, đến tột cùng hai người đã bị loại người nào hại chết? Nguyên nhân nào khiến bọn chúng hại chết? Vô luận thế nào… con nhất định phải tìm ra hung thủ hại hai người, cho bọn chúng biết nợ máu phải trả bằng máu… Linh Phượng Nhi lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là canh ba, nàng bịt mặt xoay người bay ra ngoài cửa sổ, thi triển khinh công bay lên nóc nhà, rất nhanh đã tới thư viện duy nhất trong thành. Lúc này Trịnh lão phu tử đã tắt đèn đi ngủ, Linh Phượng Nhi theo cửa sổ nhảy vào phòng lão, lấy ra chiết hỏa tử mang theo bên người thổi một hơi lửa bùng sáng, Trịnh phu tử bị ánh sáng trong phòng làm thức giấc, mở mắt ra thấy trước mặt mình đang đứng một người bịt mặt, trong lòng cả kinh, đang muốn lớn tiếng kêu cứu liền bị người nọ điểm huyệt á khẩu, há miệng cũng không thể phát ra âm thanh. Lão muốn động thủ cũng không phải là đối thủ của người bịt mặt, đang sợ hãi thì lại nghe người nọ mở miệng nói: “Xin phu tử chớ sợ, tại hạ chỉ nhờ ngài viết cho phong thư tiến cử nhập kinh thi cống sinh, về phần danh tính ngài không cần viết, cứ việc chừa trống, viết thật tốt rồi đóng vào dấu ấn thư viện. Chỉ cần ngài thực hiện y lời, tại hạ sẽ không đả thương ngài.” Nguyên lai Linh Phượng Nhi đã có tính toán, bản thân nghèo hai bàn tay trắng, nếu muốn nổi bật nhanh thì phương pháp đơn giản nhất là vào kinh ứng thí, mình vốn không phải thân nam nhi cũng không có công danh tú tài, bất đắc dĩ phải nhờ ‘ân sư’ này viết thư tiến cử theo thân phận nam nhân để ra kinh ứng thí, cũng may kì thi cống còn đến nửa tháng, nếu thúc ngựa chạy nhanh vẫn còn kịp. Nghĩ đến đây, trong lòng lại nhớ tới Tào Lâm Lang, tướng phủ thiên kim tuy rằng tính tình mạnh mẽ, điêu ngoa tùy hứng, cũng không biết vì sao mà mình như bị trúng tà, đối với nàng có ý nghĩ kì quái, đều là nữ tử, địa vị mình lại thấp kém cách xa nàng vạn dặm, thế mà đoạn tình này lại cột chặt lên người, cởi bỏ không được, quên cũng không xong, cứ trào dâng mãi không ngừng, nếu bị coi thường cũng được, bị quỷ mê hoặc tâm trí cũng tốt, thế gian này làm sao giải nghĩa được ái tình? Trời sinh ra nha đầu kia với mình đúng là khắc tinh, vừa thấy nàng một khắc thì bản thân mình như bị hạ ma chú. Nói về Trịnh lão phu tử, nửa đêm canh ba bị nàng dọa như vậy, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng ngồi dậy, mài mực viết thư tín, rất nhanh sau đó đã thảo xong thư, đóng xuống ấn ký thư viện, giao phong thư cho Linh Phượng Nhi nói: “Điền danh tính vào phong thư này, quan phụ trách khoa khảo mới thông qua.” Linh Phượng Nhi tiếp nhận phong thư tiến cử, cảm tạ lão, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng ẩn mình vào bóng đêm, Trịnh lão phu tử vội vàng đóng cửa sổ, cửa lớn khóa chặt. Linh Phượng Nhi rất nhanh trở về khách điếm, ngồi vào bàn lấy thư tín mở ra, nhìn một lát mài mực, cầm bút tỉ mỉ điền vào chỗ trống ba chữ: ‘TRÁC THANH VŨ’. Đợi khô nét mực, nàng cẩn thận xem lại lần nữa, trong miệng không khỏi phát ra âm cười khẽ: “Trác Thanh Vũ…A, từ nay về sau trên đời này không còn Linh Phượng Nhi nữa, chỉ có Trác Thanh Vũ mà thôi.” Sau đó, cất kĩ phong thư vào hành lí, quay qua thổi tắt nến, trong phòng chỉ còn một mảnh tối đen…