Huyết phượng kỳ duyên

Chương 133 : Kim sí phượng hoàng

Thủy Tâm cô nương tạm cư ở phủ Thái Sư không biết từ nơi nào nhặt về một con bạch mao hồ ly, nói đến con hồ ly trắng này, không những có thể nói tiếng người mà còn có thể mua đồ ăn giặt quần áo nấu cơm, ngoài ra bạch mao hồ ly còn có thể giữ trẻ, mấy ngày trước đây có kẻ xấu thấy đứa nhỏ bụ bẫm chơi đùa trước cửa định bắt nó đi, ai ngờ bị con hồ ly hung hăng cắn hai phát, mấy ngày trước đây còn có người trộm nhìn thấy bạch mao hồ ly ở hậu viện phủ Thái Sư dùng vuốt chắp ba nén nhang hướng về ánh trăng hết khấu lại bái, miệng còn nói mình là Cửu Thánh Mẫu hạ phàm phổ độ thế nhân! Bọn hạ nhân một truyền mười mười truyền trăm, truyền đến truyền đi cuối cùng truyền thành trong phủ Thái Sư có Hồ tiên, trong kinh thành ai ai cũng biết, nhất thời cảm thấy ngạc nhiên, từ cầu thần xem bói, tìm y xem bệnh đến bái sư thành tiên đều muốn đến xem thử thiếu chút nữa đạp toang cả đại môn, đám dân chúng này ngày thường thì không sao, nhưng khi có biến mới biết bọn "điêu dân" này phiền phức thế nào, cửa trước vừa mới đuổi đi hắn lại mò ra cửa sau, cửa sau vừa đuổi hắn lại trèo tường trộm vào, không những làm phiền cả phủ Thái Sư mà láng giềng chung quanh cũng cảm thấy bất an, Hạo Nguyệt cùng Thủy Tâm cũng không chịu nổi quấy nhiễu thế này. Tĩnh dưỡng được bảy ngày thân thể Hạo Nguyệt đã khỏe hơn rất nhiều, chỉ tiếc vẫn không thể hóa thành hình người, Thủy Tâm mắt thấy nhà mình ba người đã đem đến cho hai vị tỷ tỷ quá nhiều phiền toái, không đành lòng tiếp tục quấy rầy, vì thế nói lời từ biệt với hai vị tỷ tỷ, chuẩn bị sáng sớm hôm sau liền mang Hạo Nguyệt cùng Linh nhi hồi Đà Long đảo. Thanh Vũ nghe Thủy Tâm nói vẫn chưa lập tức trả lời, nàng đưa mắt nhìn con chồn bạc ở đối diện đang vùi đầu ăn canh, hai mắt hồ ly cũng vừa mới trừng về phía nàng, hai chân trước không cầm được đũa, chỉ có thể dựa vào Thủy Tâm gắp đồ ăn thêm vào bát trước mặt, sau đó vùi đầu như chó con dùng đầu lưỡi liếm vào miệng, làm sao còn có khí phách nghiêm nghị của Yêu Hoàng năm đó? Lâm Lang nhịn không được ôm bát cười trộm, Hạo Nguyệt bị chọc tức đập móng vuốt lên bàn, nhảy xuống sàn chậm chạp trở về phòng hờn dỗi, Thanh Vũ ở dưới bàn kéo kéo cổ tay áo Lâm Lang, lại nhanh tay gắp mấy cái đùi gà vào trong bát dặn dò Linh nhi: "Nào, Linh nhi ngoan, mau đem cho Mẫu hoàng của con đi." Linh nhi tiểu gia hỏa kia thật sự nhu thuận, ôm lấy bát nhanh chân chạy trở về phòng, bất quá trong chốc lát lại bưng đùi gà còn nguyên trở về, kiễng chân để lại trên bàn nói: "Mẫu hoàng nói là Mẫu hoàng không "ăng" đùi gà thế gian, kêu Thái Sư phụ thân cùng Lâm Lang mẫu thân "ăng" cho nhiều vào" Thanh Vũ cùng Lâm Lang nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, Thủy Tâm lại bị chọc cười, ôm bát không nhịn được cười trộm. (Sâu: đại khái là con bé nói bập bẹ, đồng âm khác nghĩa nên gây hoang mang ) Thanh Vũ đành bất đắc dĩ, chỉ hỏi Thủy Tâm: "Muội muội, nhiều ngày qua Hạo Nguyệt điều dưỡng ra sao rồi?" Thủy Tâm buông bát đũa đáp: "Vết thương trên người cũng đã gần lành, chỉ là công lực không còn nhiều, nhất thời chưa thể khôi phục hình người." Thanh Vũ nghĩ ngợi mới nói: "Nay muội đã muốn trở về nên ta cũng không tiện giữ lâu, thế gian chung quy không phải nơi mà gia đình ba người các muội có thể ở lâu, nếu như thân thể Hạo Nguyệt đã không còn đáng ngại......" Câu kế tiếp nàng không tiện nói rõ, ánh mắt nhìn Thủy Tâm, Thủy Tâm nhất thời hiểu ý, Thanh Vũ muốn đêm nay sẽ động thủ phong lại gân mạch toàn thân của Hạo Nguyệt, để nàng không dám động chút tà niệm nào nữa...... Lúc trời chạng vạng, Thủy Tâm dẫn Thanh Vũ bước vào phòng, lúc này Linh nhi đang nằm trên bụng Hạo Nguyệt nghe nàng kể chuyện xưa, Hạo Nguyệt giương mắt nhìn Thanh Vũ tiến vào, trong lòng nhất thời đoán ra nàng muốn làm chuyện gì, trong lồng ngực tuy rằng giận dữ, nhưng vẫn bất động thanh sắc kể chuyện xưa cho Linh nhi nghe xong, mới nói: "Tâm can bảo bối à, con ra ngoài vẽ tranh đi nhá, Mẫu hoàng với Thái Sư phụ thân của con có việc cần nói, xong rồi lại kể chuyện xưa cho con nghe, nhá!" Linh nhi vâng lời nhảy xuống giường, cầm bút vẽ cao hứng phấn chấn ra cửa đi chơi. Thanh Vũ đóng cửa phòng lại ngồi xuống mép giường, Hạo Nguyệt nghiêng người nhìn Thủy Tâm một cái, chỉ thấy nàng đứng ở một bên chân tay luống cuống, căn bản nhìn cũng không dám nhìn mình liếc mắt một cái, trong miệng không khỏi phát ra một tiếng cười khổ: "Haizz, nàng lại nhẫn tâm nhìn ngoại nhân hủy hoại ta thế ư?" Thủy Tâm không biết nên trả lời thế nào, trong lòng dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng thật sự không thể ở nơi đây nói rõ cùng Hạo Nguyệt, vị Trác tỷ tỷ này thần thông quảng đại, nếu biết trong lòng nàng liệu tính điều gì thì làm sao có thể dễ dàng buông tha Hạo Nguyệt như vậy? Vì thế chỉ quay mặt sang một bên nghẹn không lên tiếng, trong lòng đau như dao cắt. Lúc này Thanh Vũ lại mở miệng nói: "Ngươi đừng vội trách Thủy Tâm, muốn trách thì tự trách mình đã không tuân thủ bổn phận, lòng dạ xấu xa, nếu không phải Thủy Tâm nói giúp thì làm sao ngươi còn có thể sống tới ngày hôm nay? Tai họa này đều do ngươi một tay gây ra!" "Hừ!" Bạch mao toàn thân Hạo Nguyệt dựng đứng, chín cái đuôi ở sau người đứng thẳng hợp lại thành hình quạt, nhe răng nanh cười lạnh nói:" Huyết Phượng Hoàng, ngươi đừng cố tỏ vẻ giả nhân giả nghĩa nữa làm gì, thắng làm vua thua làm giặc, nguyên tắc sinh tồn của yêu giới sao ta lại không hiểu? Bại dưới tay ngươi ta đã nhận thua, chỉ tiếc, vạn năm trước ta sinh ra trong nhà Hồ vương, lúc ra đời trăm điểu nghe lời, vạn thú phục mệnh, Hồ tộc của ta tuy rằng vạn năm qua đều bị thế nhân lên án, nhưng dù sao cũng là nhất tộc linh thú, nếu bị ngươi phế đi tu vi há chẳng phải làm nhục cả Hồ tộc hay sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta thà chết cũng không để ngươi muốn làm gì thì làm!" Vừa dứt lời, chín cái hồ vĩ tuyết trắng giống như chín dải lụa có sinh mệnh phóng chuẩn xác về phía Thanh Vũ, nhưng hôm nay chút công lực này của nàng làm sao hại nổi Huyết Phượng Hoàng nửa phần? Thanh Vũ nâng tay túm lấy chín cái đuôi, một phen xách con chồn lên, Hạo Nguyệt vẫn không cam lòng, hồi đầu nhắm chuẩn cổ tay nàng cắn một phát dữ tợn làm cổ tay thủng một lỗ, máu tươi ồ ồ chảy ra, Thanh Vũ bị đau buông đuôi chồn ra, Hạo Nguyệt nhân cơ hội nhắm thẳng cây cột nhà lao đầu đến, nhưng không ngờ lại đụng phải thân thể mềm mại của Thủy Tâm, Hạo Nguyệt không khỏi nóng nảy, mắng to: "Bồng Lai tiên tử, ta nay chỉ là một phế nhân, nàng coi như từ bi lưu lại cho ta chút tưởng niệm là được rồi! Ta vì nàng đã trả giá hết thảy, nàng còn muốn ta phải thế nào nữa? Nàng yên tâm, kiếp sau ta tuyệt không dây dưa đến nàng nữa!" Xoay người nhắm một cây cột khác lao đi, ai ngờ vẫn đụng trúng Thủy Tâm, thân mình không kịp tránh bị Thủy Tâm ôm chặt vào lòng, khóc nức nở nói: "Nàng đi rồi thì hai mẹ con ta biết sống thế nào đây...... Làm sao sống được nữa...... Lòng dạ ta đối với nàng thế nào chẳng lẽ nàng còn không rõ? Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, về sau một nhà ba người chúng ta chẳng phải có thể sống vui vẻ rồi sao......Nàng..... Nàng hãy coi như vì ta cùng Linh nhi, lưu lại cho mình một mạng này đi......" Thủy Tâm thất thanh khóc rống, làm cho Hạo Nguyệt cũng không nhịn được khóc thành tiếng, thấp giọng mắng: "Vì nàng...... Vì nàng...... Hơn mười năm qua đều là vì nàng, coi như là hoàn lại nghiệt duyên năm đó đi, nhưng nhiều năm như vậy rồi ta vẫn chưa thể trả hết hay sao, nàng buông tha ta đi được không?" Thủy Tâm lại ôm chặt nàng thêm nữa, khóc nói: "Làm sao đủ cho được, cả đời này nàng cũng trả không hết đâu, ta còn muốn sinh nhi dục nữ cho nàng, còn muốn ở Vọng Hải Các cùng nàng ngắm tịch dương, cùng nàng trồng cỏ trồng hoa, cùng nàng uống rượu say sưa dưới trăng thanh gió mát...... Cái tình nàng nợ ta đời đời kiếp kiếp trả cũng không xong, kiếp sau rồi lại kiếp sau sau nữa, vĩnh viễn cũng trả không hết!" Nhân lúc này, Thanh Vũ thân thủ nhanh chóng phong lại mười bốn đại huyệt toàn thân của Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt đau đớn không chịu nổi phải gào lên, một tiếng kêu đau thảm thiết khiến dân chúng toàn thành nghe thấy không khỏi rùng mình, trong nháy mắt tiếng gào dần biến thành kêu rên, rồi dần hóa thành nức nở, dân toàn thành nghe được lại sinh ra chút bi thương ai oán, một đêm này già trẻ lớn bé toàn thành cũng không sao ngủ được, không biết vì sao, trong mắt cũng bất giác chảy ra lệ, ướt hơn phân nửa cái gối đầu...... Ngày hôm sau trời còn chưa tỏ, Thủy Tâm đã mang theo Linh nhi bế Hạo Nguyệt vào Trầm Hương liễn trở về Đà Long đảo, tin đồn trong phủ Thái Sư ở kinh thành có Hồ tiên qua một đêm cũng dần im ắng, phảng phất như mọi người chưa từng nghe qua có một chuyện kỳ quái như thế, nhìn lại trong viện vẫn còn những bức vẽ của Linh nhi, "Gà ba chân" , "Chùm nho đỏ", "Mặt trời xanh", Thanh Vũ cùng Lâm Lang trong lòng có chút trống vắng, nếu thế gian không có thù oán, không có oán hận thì tốt biết mấy, người của hai nhà có thể vui vẻ qua lại, khi nhàn hạ thì uống chút rượu nói chuyện trên trời dưới đất, khi có việc thì cùng chung tay hỗ trợ lẫn nhau, thật là cảnh tượng hoà thuận vui vẻ biết bao nhiêu? Thanh Vũ không khỏi khe khẽ thở dài, Lâm Lang cầm tay nàng đặt trong lòng bàn tay thay nàng ủ ấm, lơ đãng ngẩng đầu, hai ánh mắt lại nhìn nhau, cùng cười, Thanh Vũ ôm nàng vào trong ngực thay nàng xua đi lãnh khí, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng sinh một đứa đi." Lâm Lang hơi hơi gật đầu, ngẩng đầu hỏi nàng: "Chẳng qua, nàng tính khi nào thì...... Khi nào thì......" Lời còn chưa dứt trên gương mặt đã ửng lên đỏ bừng, Thanh Vũ đương nhiên biết trong lòng nàng nghĩ gì, đem trán kề vào trán nàng nói: "Hôm nay ta sẽ mang nó về, đêm nay lúc tắt đèn ta sẽ đem nó......bỏ vào trong bụng nàng, mười tháng sau là chúng ta có thể ẵm bảo bối bụ bẫm của mình rồi!" Lâm Lang nghe nàng nói rõ ràng như vậy, nhịn không được vỗ bụng nàng một cái, gắt giọng: "Ủa mắc gì thả vào bụng ta? Sao không thả vào bụng nàng đi?" Thanh Vũ lầu bầu: "Không phải là nàng nói đó sao, đường đường Trác Thái Sư lại mang thai vào triều, không phải sẽ dọa cho hoàng đế cùng văn võ cả triều sợ mất hồn luôn à? Nàng cứ coi như thương tình cho cái mạng của đám người đó đi vậy, vẫn nên để con ở trong bụng nàng đi nhé." Lâm Lang vốn chỉ nói đùa, ôm tay làm bộ như miễn cưỡng nhận, chép miệng gật gật đầu, Thanh Vũ giống như được đại xá cao hứng thiếu chút nữa nhảy chồm lên, hành đại lễ với Lâm Lang, nói: "Nếu phu nhân đã đáp ứng, vậy thì bây giờ hạ quan đi đón con chúng ta về ngay đây!" Đang định xoay người xuất môn, Lâm Lang lại gọi nàng lại hỏi: "Con của chúng ta rốt cục là đến từ đâu vậy, nàng nói trước cho ta biết không được sao?" Thanh Vũ đảo mắt, lấy ngón trỏ chỉ chỉ lên trời, sau đó ha ha cười bước ra cửa, Lâm Lang nhìn trời xanh mây trắng trên đầu, vẫn mờ mịt ngây ngô không rõ..... Thanh Vũ sau khi xuất môn liền tìm nơi không người biến ra hai cánh sau lưng, nhanh chóng bay thẳng vào trong mây, bay về hướng Đông ước chừng được nửa nén hương, tới Quỳnh Lâu Tiên Hương, bước vào lãnh địa của Kim Sí Phượng Hoàng, vừa vào tiên cảnh phía trước lập tức xuất hiện hai tên Kim Giáp tiên đồng, trong tay cầm hai thanh tam tiêm họa kích chỉa vào nàng quát lên: "Yêu nghiệt phương nào dám xông vào tiên sơn!" Thanh Vũ nhìn ra hai tên đồng nhi này là hai con chim biến thành, vì thế cũng không thèm nói nhảm với chúng làm gì, hai cánh sau lưng vỗ một cái, tựa như ánh hào quang đỏ rực lập tức bắn về hướng đại thụ đang tỏa ra kim quang bốn phía che trời, hai tên đồng nhi còn chưa kịp phản ứng đành trơ mắt nhìn yêu nghiệt kia bay đến điện Phượng Hoàng Thần Nữ, biết làm sao ngăn đón bây giờ? Rất nhanh, Huyết Phượng Hoàng xuyên phá ba lớp thần quang che chắn của kim thụ, đáp xuống trên đỉnh sào huyệt Phượng Hoàng, phủ đệ này cảnh sắc thần tiên, nếu gọi là "sào huyệt" thì e có chút khó nghe, thoạt nhìn quả thực so với Cửu Trọng Thiên nơi tiên quan thần tướng ở thì chỉ có hơn chứ không kém. Thanh Vũ hóa thành hình người bước vào tiên đình, hai bên vô số Tước tiên Điểu thú đều tránh không kịp, nàng đi thẳng vào nơi Kim Sí Phượng Hoàng tọa hạ, nhìn thấy thần tọa trống trơn, trong miệng cố ý cười lạnh nói: "Chẳng lẽ biết ta đến thăm nên nàng ta chạy trối chết ngay cả thần tọa cũng không dám ngồi nữa à?" Vừa dứt lời, chợt nghe trên không trung truyền đến một tiếng: "To gan!" Tiên nhạc đột nhiên vang lên, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, từ trên không trung lả tả rơi xuống vô số cánh hoa, mười thiên nữ tiên đồng hạ xuống đứng ở hai bên thần tọa, kim quang hiện lên phía sau, trên thần tọa hạ xuống một kim bào thần nữ, môi vàng mày vàng ngay đến mười móng tay cũng là màu vàng, vẻ mặt uy nghiêm khiến người không rét mà run, lúc này Thanh Vũ sớm bỏ đi quan phục ở thế gian thay ra một bộ hồng y, khóe mắt yêu mị bốn phía, cả người tà khí tùng sinh, hơi thở một thần một yêu phảng phất ở trong không trung âm thầm đối chội kịch liệt, Kim Sí Phượng Hoàng nhìn về phía nàng nói: "Huyết Phượng Hoàng, ngươi đã thoát khỏi đại nạn thì nên tu thân dưỡng tính hạn chế xuất hiện trên nhân thế mới phải, hôm nay ngươi lại đến tìm ta là cớ gì??" Thanh Vũ cười cười, đáp: "Đại nạn lần này của ta chả phải do ngươi ban tặng hay sao, hôm nay ngươi còn muốn chạy trốn nhân quả à?" Nghe được lời này, Kim Sí Phượng Hoàng không khỏi sửng sốt, thân mình âm thầm phát run, nàng giận dữ nói: "Năm đó ta bất quá là thay trời hành đạo, hỗ trợ nhân gian tiên giới trừ bỏ mầm tai hoạ như ngươi, cho dù có nhân quả báo ứng thì cũng phải là hảo báo mới đúng!" "Ha ha ha ha......" Thanh Vũ nghe vậy không khỏi phát ra một tràng cao giọng cười to, đi vài bước tới trước lại cười nói: "Có ai nói là báo xấu đâu chứ? Ngươi làm gì phải sốt ruột như vậy, chẳng lẽ ngươi thực sợ sẽ bị báo ứng gì sao?" "Ngươi!" Kim Sí Phượng Hoàng bị nàng chọc giận không thể đáp trả, hung hăng vung ống tay áo nói: "Huyết Phượng Hoàng, vô sự bất đăng tam bảo điện, đến tột cùng là ngươi muốn thế nào!" Thanh Vũ vẫn chậm rãi nói: "Năm đó ta một lòng bị tú nương chuyên thêu thùa hấp dẫn, ngươi âm thầm kêu tú nương ở tú cẩm bày ra cạm bẫy bắt ta lại, hại ta phải sống trong huyết thụ bị hủy hóa thành Huyết Trì, còn bị nhốt trong Huyết Trì đến mấy ngàn năm, nay tú nương rơi vào luân hồi cùng ta tái kết duyên kiếp trước, nói thật ra, ta thực lòng không hận ngươi, ngược lại còn muốn cám ơn ngươi, chỉ tiếc nay ta cùng tú nương kết tóc đã mấy năm mà vẫn không thể có được cốt nhục thân sinh, ta nghĩ tới nghĩ lui, việc khó này chỉ có thể nghĩ đến ngươi, vì thế hôm nay liền lên đây tìm ngươi." Kim Sí Phượng Hoàng nghe vậy kinh hãi: "Ngươi...... Ngươi có ý gì đấy?" Thanh Vũ vung tay áo, thoáng thay đổi sắc mặt: "Có ý gì hả? Ta muốn đem hồn phách của ngươi về nhân gian, muốn ngươi nhập vào bụng phu nhân ta đầu thai thành con của bọn ta!"