Huyết phượng kỳ duyên

Chương 131 : Do dự

Lúc rời khỏi Thanh Phong nhai chỉ có đại sư huynh cùng vài sư đệ muội ngày thường hay tới lui cùng Lâm Lang đến tiễn đưa, nghe tiểu sư đệ nói, Lăng Phi Sương lúc hay tin căn bản để ý cũng không thèm để ý, thản nhiên "Ừm" một tiếng như chỉ là một người xa lạ rời đi, càng đừng nói đến việc triệu tập môn hạ đệ tử tiễn đưa hai người. Lâm Lang nghe xong không quá bận tâm, kết quả này đã là khá lắm rồi, nàng ta lưu mình lại trên núi chữa thương đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, huống chi đêm qua đã xảy ra chuyện kia, mình thật sự không thể nán lại thêm nữa, vì thế ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ nói vài lời từ biệt với sư huynh đệ tỷ muội, sau đó mới khoác tay Thanh Vũ hạ sơn, đợi đến khi bốn phía không người Thanh Vũ mới mọc ra hai cánh sau lưng chở Lâm Lang bay về hướng kinh thành. (Sâu: Tui thấy sư tỷ nên cắn lưỡi rồi về cầu Nại Hà đợi tiếp đi chứ iu đương gì kì cục kẹo quá :v) Đương triều Thái Sư gần nửa năm qua không một tin tức, trên dưới phủ Thái Sư sớm đã sầu lo thối ruột, nửa năm không vào triều cũng không có văn thư thông báo, cho dù tam triều nguyên lão từ lâu phế chước bãi miễn, nếu như Thái Sư thật sự không xuất hiện sẽ khiến Hoàng Thượng tức giận, lúc ấy toàn phủ già trẻ há chẳng phải cuốn gói cút khỏi kinh thành hay sao? May là Cửu Gia đã có chuẩn bị từ trước, trong triều đại thần đều nói là Thái Sư xuất môn gặp phải lắm phiền toái nhất thời phải xử lý, thỉnh mong hoàng đế thư thả cho ít thời gian, mắt thấy kỳ hạn cuối cùng cũng sắp đến, người trong phủ Thái Sư đã sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, gã sai vặt Triệu Văn suốt ngày canh giữ ở cửa thành trông mòn con mắt, hôm nay bỗng nhiên thấy tiền phương xuất hiện hai bóng người, nhìn kỹ lần nữa thì quả thật là đại nhân đang cõng phu nhân trên lưng đi đến cửa thành, Triệu Văn mừng muốn gớt nước mắt, lập tức tiến lên đỡ lấy hành lý của hai người, xoay người lao đi như gió lốc hồi phủ đem tin vui thông tri tổng quản Cửu Gia. Chưa đến nửa khắc, một cỗ kiệu đỏ tươi đã được nâng đến trước cửa thành, một đám người khua chiêng gõ trống đến nghênh hai người trở về phủ, dọc theo đường đi tiếng thỉnh an ân cần thăm hỏi không ngớt, so với sự lạnh nhạt ở Thanh Phong nhai quả thực là cách biệt một trời, Thanh Vũ vui tươi hớn hở ôm lấy Lâm Lang ở bên tai nàng thì thào: "Sao rồi? Ngàn tốt vạn tốt cũng không tốt bằng ở nhà đúng không?" Lâm Lang cũng không quan tâm nàng, nhìn cảnh tượng ngã tư đường quen thuộc, nhớ tới lần đầu hồi kinh, trong lòng xúc động khiến hốc mắt chợt đỏ lên một vòng. "Lâm Lang, nàng làm sao vậy? Có phải lại nghĩ tới chuyện gì không vui?" Thanh Vũ vội ôm sát nàng nhỏ nhẹ hỏi han, một năm qua đã xảy ra biết bao chuyện, có trời mới biết Tiểu-hạt-tiêu này lại nghĩ tới chuyện chua xót gì. "Không có gì" Lâm Lang mân mê miệng đẩy tay nàng ra nói: "Chỉ là nhớ tới...... Nhớ tới ta thế mà từng phải ở trên đường này mãi nghệ." "Cái gì? Nàng ở giữa đường mãi nghệ á?" Thanh Vũ giật mình nhìn nàng há hốc mồm không tin được, Lâm Lang bị bộ dáng này của nàng chọc càng thêm giận, thật mạnh "Hứ!" một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không thèm quan tâm nàng nữa. Thanh Vũ trong lòng giật mình, có thể tưởng tượng được một năm qua nha đầu kia một mình ở trên Thanh Phong nhai không một ai nương tựa, gặp biến cố gia đạo sa sút, nói không chừng thật sự đã phải chịu nhiều đau khổ, nói đến đây vẫn do mình làm hại nàng, nếu không phải vì mình nàng vẫn đường đường là tướng phủ đại tiểu thư, nào giống như hôm nay gặp bao rủi ro bên ngoài, còn suýt trở thành kẻ tàn phế, nha đầu kia tuy rằng miệng mồm ngoa ngoắt nhưng trong tâm thực sự thuần khiết không chứa một chút tạp chất nào, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi sinh ra ngàn vạn áy náy, hận không thể moi hết tim gan mình ra dâng đến trước mặt nàng, thật vất vả mới kiềm chế được quyết tâm dậy sóng, ôm chầm lấy eo Lâm Lang ở bên tai nàng ôn nhu nói: "Chờ hầu hạ nhạc phụ sống hết quãng đời còn lại, ta sẽ mang nàng đi tây phương, chúng ta cùng nhau tu thân dưỡng tính thành tiên, không bao giờ quản đến phàm trần tục sự nữa, cũng không vì chút tục sự này mà tổn thương thêm nữa, vô sinh vô tử, vô bệnh vô đau, vĩnh viễn tiêu diêu tự tại." Lâm Lang nghe xong trong tim khẽ xúc động, hồi đầu có chút không tin tưởng nói: "Nhưng mà..... Ta chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể ở cùng nàng dài lâu được?" Thanh Vũ vòng vo đảo mắt, nói: "Có vô phương thì đến lúc đó ta cũng sẽ có cách." cúi đầu hôn trán nàng một cái, rồi ở bên tai nàng hôn thêm cái nữa, mặt Lâm Lang nhất thời ửng hồng, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hai người không khỏi cười khúc khích. Hôm sau Thanh Vũ liền phái người đón nhạc phụ Tào đại tướng quân trở về phủ, vốn Tào Tuyên là người thẳng tính, tuy nói nữ nhi cùng vị hiền tế đức cao vọng trọng này hòa hảo như lúc ban đầu là chuyện tốt, nhưng dù thế nào ông cũng không quên được mối thù ngày đó công công cùng Thừa tướng bị chém đầu, Thanh Vũ liên tục phái người thỉnh ba lượt ông ta cũng không chút suy suyễn, chỉ nói nơi này ở đã quen, không muốn đi nơi khác, Thanh Vũ không còn cách nào, chỉ có thể chuẩn bị lễ vật tốt nhất, cùng Lâm Lang và mười gia đinh tự mình đến cửa, dùng đại kiệu tám người khiêng vất vả mới mời được nhạc phụ đại nhân lên kiệu, nhanh chóng nâng trở về nhà, ai ngờ vào đến chính đường mà Tào đại tướng quân vẫn chưa nguôi giận, không thèm đếm xỉa đến Thanh Vũ, chỉ đến khi uống một ngụm trà do Lâm Lang đưa đến mới cứng rắn hỏi Thanh Vũ: "Tức phụ đã đón trở về vậy còn đứa nhỏ đâu? Ngươi đem đứa nhỏ cho người ta hay là bỏ nó trong núi cho lang sói ăn rồi?" Nghe thấy lời này tim Thanh Vũ "thình thịch!" nhảy mạnh, nguyên lai vị nhạc phụ này đã nghĩ mình không còn tính người đến thế, trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng nghĩ kỹ xong vẫn bình tĩnh đáp: "Khởi bẩm nhạc phụ, Linh nhi kỳ thật......không phải là con ruột của ta và Lâm Lang." "Cái gì!" Lời nói này khiến Tào Tuyên cả kinh làm rơi cả chén trà trong tay xuống đất dập nát, Lâm Lang cũng không khỏi nhảy dựng, cái đồ ngốc này, sao tự nhiên lại nói chuyện đó ra! "Ngươi...... Ngươi nói cái gì? Linh nhi không phải hài tử của ngươi? Vậy...... Vậy......" Tào Tuyên chân tay luống cuống nhìn mắt Lâm Lang, chẳng lẽ...... Là do nữ nhi của ông ở bên ngoài trộm dưỡng dã hán tử bất thành? Ánh mắt nhìn thấy Lâm Lang đầy mặt đỏ bừng, thiếu điều muốn tìm cái lỗ chui xuống. Thanh Vũ nhanh tay kéo Lâm Lang ra sau, không nhanh không chậm trả lời: "Kỳ thật...... Năm đó Linh nhi là do Thủy Tâm muội muội ở trong phủ sinh ra, ta cùng Lâm Lang...... Chẳng qua là muốn bảo vệ nàng khỏi miệng lưỡi thế gian nên mới cùng Thủy Tâm diễn một màn mà thôi." Tào Tuyên nghe vậy thật mạnh thở phào "Haizz!" một tiếng ngồi trở lại y trung, chỉ cần không phải nữ nhi mình làm ra chuyện mang nhục danh tiết là được rồi...... Chẳng qua...... Hai vợ chồng ân ái là thế, hà cớ gì phải che che giấu giấu, còn diễn cả trò sinh con? Chẳng lẽ...... là Trác tiểu tử này không có năng lực sinh con? Nghĩ đến đây hai lông mày Tào Tuyên không khỏi dựng thẳng, lớn tiếng mắng Thanh Vũ: "Hai người các ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy? Con cái ruột thịt thì không muốn, lại đi đem con người khác về làm con mình, Trác Thanh Vũ, ngươi mau nói thật cho lão phu biết, có phải ngươi thân thể mang bệnh nên mới làm hại Lâm Lang không thể sinh con đẻ cái?" Thanh Vũ thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành gật gật đầu nói: "Là tiểu tế vô năng." Nhưng lập tức uyển chuyển nói: "Nhưng hôm nay ta đã lên tiên sơn cầu được tiên dược, trị được tật bệnh trong người, đang định...... Đang định bẩm báo nhạc phụ, ta cùng Lâm Lang cũng sắp có đứa con thân sinh rồi." Lời kia vừa thốt ra khiến Lâm Lang cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, tay trái ở trên lưng nàng dùng sức nhéo nhéo, sợ là nàng nhất thời gấp gáp nên nói sai, đến lúc đó sinh không ra đứa nhỏ thì biết làm thế nào bẩm báo? Thanh Vũ bị nhéo âm thầm kêu đau, nhưng trên mặt vẫn làm bộ vui tươi hớn hở, thật vất vả mới dỗ được nhạc phụ vui vẻ, hầu hạ lão nhân gia trở về phòng nghỉ ngơi, hai oan gia mới vội vàng trở về phòng ngủ đóng cửa nói chuyện. "Cái tên Linh Phượng nhi này, sao nàng dám ba hoa thế hả, bây giờ nói thế cha ta đã tin là thật, để coi mười tháng sau nàng làm thế nào báo cáo kết quả công tác cho ông ấy nhé!" Lâm Lang vừa vào cửa liền xoay lưng thở phì phì nói. Thanh Vũ lại thay nàng rót chén trà, đưa đến trước mặt nàng cười khanh khách: "Nàng đã từng nghe ta nói ra chuyện gì mà ta không chắc chắn chưa?" Lâm Lang khó hiểu hồi đầu hỏi: "Vậy nàng tính thế nào? Sẽ không bắt ta giả vờ sinh con nữa đó chứ....." nói còn chưa nói xong đã bị Thanh Vũ dùng ngón trỏ chặn lấy môi, sáp lại trước mặt nàng nói: "Ai nói phải giả vờ sinh con?" Hai ánh mắt tràn đầy mị hoặc nhìn nàng, nắm lên hai tay nàng nói: "Lâm Lang...... Ta sớm đã nghĩ tới, nàng đã vì ta trả giá nhiều như vậy, thế mà ta ngay đến một gia đình hoà thuận vui vẻ cũng không cho nàng được, nay ta đã khôi phục chân thân, cho dù sao trên trời hay minh châu vạn dặm dưới biển ta cũng có thể đem về cho nàng, nếu như nàng nguyện ý...... Chúng ta...... Chúng ta cũng có thể giống như Thủy Tâm muội muội và Hạo Nguyệt, sinh một đứa con của chính mình!" "Sinh con của chính mình ư......" Lời này nghe thật động lòng người, Lâm Lang cũng tin rằng với năng lực hiện tại của Thanh Vũ thì sinh con của mình cũng không phải việc gì khó, chẳng qua...... Đứa con không phải là đồ chơi mà ngày nào đó nếu chán có thể đem nó vứt đi, từ lúc con được sinh ra, hai người phải chăm sóc từng li từng tí, cho con ăn cho con mặc, không được để con chịu thiệt thòi, vui cùng con, buồn cùng con, hết thảy ốm đau bệnh tật của con đều cùng mình chung một nhịp thở, Thanh Vũ mấy ngày trước còn nói chờ phụ thân sống hết quãng đời còn lại sẽ mang mình đi tây phương chuyên tâm tu hành, nếu như sinh hạ đứa nhỏ thì chẳng phải hai người sẽ bị ràng buộc sau này hay sao? Lâm Lang trái lo phải nghĩ cuối cùng đưa ra chủ ý, không chịu nổi Thanh Vũ cứ mải hỏi, rốt cục vung tay áo, mân mê miệng nói: "Sinh con thì có gì tốt đâu? Có con rồi biết bao nhiêu chuyện phiền phức, nào là đòi ăn đòi uống đòi chơi, đến lúc đó nàng tự mà lo đi." Thanh Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Có con rồi thì cũng có nhiều chuyện vui mà, dạy con tập đi, dạy con viết chữ, nghe con kêu một tiếng Mẹ, nhìn con lớn lên, biết bao nhiêu là niềm vui mà con cái mang đến cho cha mẹ đấy thôi!" Lâm Lang hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Dẹp đi, dù sao ta cũng không muốn sinh, nàng thích thì tự mà sinh lấy! Đường đường Trác Thái Sư lại mang thai vào triều, coi chừng hoàng đế bị nàng dọa cho mất hồn bây giờ!" Nói xong, không thèm quan tâm đến lý lẽ, đẩy cửa bước ra ngoài. Thanh Vũ vốn hưng trí bừng bừng giờ lại bị hất một gáo nước lạnh, trong nháy mắt buồn xo, khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ đi ra cửa phòng, đang định đi thư phòng phê duyệt công văn thì chợt nghe một gã sai vặt bẩm báo: "Bẩm đại nhân, Thủy Tâm cô nương dẫn theo đứa nhỏ đã trở về, đang ở ngoài cửa cầu kiến." Thanh Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, vòng vo đảo mắt, phân phó gã sai vặt: "Đi thỉnh nàng vào đây, ta cùng phu nhân sẽ đến ngay." Gã sai vặt lĩnh mệnh nhanh chóng chạy ra đại môn thông truyền.