Huyết phượng kỳ duyên

Chương 105 : cự tuyệt

Lúc xuất môn nói ra thoải mái, biết được nơi có hồng bối chu liền hồi sơn, nhưng hỏi cha lại không có chút manh mối, chỉ có thể đi tìm người nọ...biển người mờ mịt, có trời biết nàng đi nơi nào. Huống hồ cho dù tìm được oan gia kia, liệu nàng có dễ dàng giúp mình. Lâm Lang một đường bước đi, lòng tràn đầy lo lắng hoài nghi, càng nghĩ càng rối, đúng là vẫn phải tìm được người kia rồi tính sau, cùng lắm thì lúc đó nghĩ kế ép nàng nói, mọi sự cũng không quan trọng so với tính mạng sư phụ. Lâm Lang hạ quyết tâm, theo đường đi nam hạ hỏi thăm hành tung Thái sư, ngắn ngủi nửa tháng, chạy hơn mười tòa thành hướng nam, ít nhiều dọc đường có người gặp qua cờ hiệu Thái sư, Lâm Lang nghe được địa phương Thanh Vũ sắp đặt chân, lau mồ hôi trên trán, cố gắng bôn ba khổ cực lập tức chạy đi Dương Châu. Nói đến Thanh Vũ, nàng làm quan gần năm năm, vẫn không có thời gian nghỉ ngơi, sau khi Lâm Lang rời đi nàng thờ ơ tất cả mọi chuyện, làm quan cũng tốt, danh lợi nhiều cũng tốt, nàng bỏ mọi phiền não phía sau, hảo hảo nghỉ ngơi. Người ta nói Giang Nam cảnh đẹp không thể tả, thật lâu trước kia nàng muốn dẫn Lâm Lang, cùng Ngũ Nguyệt và Như Ý du ngoạn Giang Nam, chỉ tiếc, bây giờ có cơ hội đến Giang Nam thì thiếu một người ở bên. Cổ nhân có câu: "Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu. Nay tiết trời vào thu, cảnh sắc trong ngoài thành vẫn hợp lòng người. Vừa mới đến Dương Châu, tri phủ Lâm đại nhân nghe thấy tin lập tức tự mình ra cửa thành năm dặm đón tiếp, sau khi nghỉ ngơi gọi nữ nhi Tích Ngữ dẫn ba người đi Tây hồ, Đại Minh tự, kiến thức cảnh đẹp phía nam khác biệt động lòng người, càng thưởng thức nữ tử phía nam dịu dàng mềm mại đáng yêu, khó trách người ta hay nói Giang Nam đẹp, cảnh đẹp, người cũng đẹp, được thịnh tình khoản đãi cũng khiến Như Ý và Ngũ Nguyệt vui vẻ thoải mái. Đoàn người tham quan xong liền đi tửu lâu nổi danh thành Dương Châu, nhìn cảnh Tây hồ bên ngoài, bình món ngon rượu ngon độc đáo của Dương Châu, nói chuyện trời đất, tâm tình vui sướng, Lâm đại nhân tận tâm giới thiệu với ba người, tri phủ tiểu thư Tích Ngữ người cũng như tên, trên mặt luôn mỉm chút cười, thường thường ngỏ ý với phụ thân, ánh mắt thoáng đảo qua mặt Thanh Vũ, không nghĩ khi chạm qua ánh mắt Thanh Vũ, khóe mắt nhất thời hơi chút ý xấu hổ. Sau khi hồi Lâm phủ, Ngũ Nguyệt cố ý nói với Thanh Vũ: "Xem ra tiểu thư Tích Ngữ dường như có hảo cảm với đại nhân..." Thanh Vũ mị ánh mắt bán tựa vào ghế nằm vui đùa nói: "Làm sao vậy, ngươi ghen à?" Từ lúc Ngũ Nguyệt biết thân phận nàng thì luôn vui đùa không kiêng dè như lúc trước, tiếp lời đáp: "Đúng vậy." Như Ý ngồi ở ghế nằm khác bên cạnh nghe vậy không chút để ý tấu lên khúc tỳ bà. Lai lịch chân thật của Như Ý đến bây giờ Thanh Vũ vẫn không thể nào biết được, nhưng trực giác cho nàng biết Như Ý không phải nữ tử bình thường, cho nên bí mật mình là nữ nhi cũng không giấu diếm nàng, giờ này khắc này, âm tỳ bà truyền vào tai, u oán kéo dài, tâm tình vốn hơi chút thoải mái trong nháy mắt nổi lên bi thương. Nhắm mắt lại, khuôn mặt Lâm Lang xuất hiện trước mắt, cầm cành cây cười nói với mình: "Bọn cá lúc ăn ngọ nguậy thật vui, nhanh đi lấy thêm chút thức ăn đến đây nào!", mạnh mở mắt ra, trước mắt làm sao còn bóng dáng quỷ nha đầu kia, chỉ là âm tỳ bà tạo lên ảo giác mà thôi. Thanh Vũ không khỏi thở hắt ra, mắt có chút hồng, chậm rãi chuyển mắt dừng ở Như Ý nói: "Như Ý, rốt cuộc cô là ai? Vì sao luôn ở trước mặt ta gợi lên bóng dáng người nọ?" Như Ý lại không chút để ý tiếp tục lướt trên dây đàn, trả lời như không trả lời: "Chờ thời điểm đến, đại nhân tự nhiên sẽ biết..." Thanh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lần này du ngoạn là muốn quên người kia, cũng không nghĩ dọc đường đi luôn bị Như Ý quấy nhiễu, Như Ý tựa hồ cố ý, trước kia cũng không thấy Lâm Lang đối tốt với nàng, nàng tội gì phải giúp tiện nhân kia? Ngũ Nguyệt lạnh lùng nhìn Như Ý, hắn cũng không rõ, Thanh Vũ cùng Tào nha đầu đều là nữ nhân, Ngũ Như Ý vì sao không nhiễu loạn uyên ương, lại cố ý phá hỏng việc tốt của hắn. Chẳng lẽ lúc trước do mình vạch chân tướng nàng? Suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ra sao, Ngũ Nguyệt không khỏi nặng lòng hừ một tiếng, ngồi trên ghế dựa buồn bực không nói. Ở Dương Châu ba ngày, vài lần Thanh Vũ chuẩn bị rời khỏi, mỗi lần đều bị Lâm đại nhân ngăn cản, lưu lại vài ngày, Tích Ngữ chạm mặt Thanh Vũ cũng nhiều hơn, vì nàng tuyển chọn y phục cùng giày, vì nàng đưa cơm rót nước, chăm sóc tựa như vợ chồng, khiến Ngũ Nguyệt càng thêm nặng nề, Thanh Vũ cũng xấu hổ khó xử. Tích Ngữ tuy rằng ngàn tốt vạn tốt, nhưng nàng không có chút hứng thú, có lẽ là bị tiện nhân kia tổn thương quá sâu, cho nên đối với tất cả nữ tử trên đời này không thể nổi lên tia hảo cảm. Nếu có thể nàng thà rằng cùng Ngũ Nguyệt tư thủ cả đời cũng không thể đầu ấp tay gối cùng vị tiểu thư quan gia xinh đẹp kia. Dây dưa vài ngày, Thái sư không tỏ thái độ gì, Lâm đại nhân có chút nóng nảy, nhất thời nảy ra ý định đi sương phòng Thanh Vũ, theo quan trường cấp bậc lễ nghĩa tiếp tục dò hỏi ý tứ Thanh Vũ. Tuy Thanh Vũ sớm có chuẩn bị, nhưng nói đến vấn đề tình ý thật sự khó mở miệng, dừng một lúc lâu sau đành từ chối: "Bản quan tạ đại nhân đã coi trọng, bất quá bản quan cùng tiểu thư thật sự không thích hợp, thỉnh đại nhân tìm giai tế khác." Nói đến nước này, Lâm đại nhân cũng hiểu được ý tứ của Thái sư, than vắn thở dài hồi lâu, bất đắc dĩ, đành chuyển cáo ý tứ Thanh Vũ cho Tích Ngữ, nếu Thái sư đã không đồng ý việc hôn sự này, hắn chỉ là Tri Phủ cũng đành bất lực. Chỉ tiếc tri phủ tiểu thư Lâm Tích Ngữ không phải người dễ dàng bỏ qua, nàng từ nhỏ đến lớn muốn cái gì có cái đó, dựa vào đâu mà dễ dàng thả Thái sư đến tay người khác. Huống hồ người ta thường nói tìm trượng phu tốt có thể yên ổn cả nửa đời sau, tuy mặt Thái sư đại nhân có tỳ vết nhưng gặp nhau nhiều ngày xét về văn chương tài nghệ, tối trọng yếu là địa vị đều khiến Tích Ngữ động tâm, liền một câu như vậy chối từ mình thì quả thật không cam tâm. Nữ nhân tuy không giống nam nhân có sức lực cản người lại, nhưng đều có biện pháp giữ lại người. Thanh Vũ mang theo thủ hạ vừa ra đại môn Tri phủ, bỗng nhiên nghe tin Lâm tiểu thư ở trong phòng muốn tự sát, đành bất đắc dĩ quay trở về. Lâm tiểu thư thấy nàng cũng không để ý nam nữ chi lễ, nhào vào lòng nàng khóc như mưa, như thế nào cũng không chịu để nàng rời đi, nháo vài lần người bị giữ lại ở thêm ba ngày. Lâm tiểu thư ý muốn thành thân nên không để người đi, đoàn người ai cũng bị tra tấn vô cùng phiền toái, Ngũ Nguyệt cả ngày không nói một câu. Tuy ba người có thể trèo tường thoát đi, nhưng nếu bị truyền ra ngoài làm sao còn có mặt mũi Thái sư. Đường đường đương triều Thái sư cư nhiên bị nữ tử đưa vào thế tiến thoái lưỡng nan, Thanh Vũ tức giận, giương mắt nhìn bọn nha hoàn tỏ ý tứ với bọn tôi tớ, đột nhiên nàng nghĩ ra một kế sách. Sáng sớm, Lâm tiểu thư theo thường lệ tới phòng Thanh Vũ thỉnh nàng ra ngoài cùng mình ăn điểm tâm. Vừa tiến vào phòng, thấy cạnh bàn học có nữ tử đang ngồi, trong tay cầm bút lông mà mấy ngày trước Thanh Vũ mua một trăm lượng đang phác họa trên thủy mặc đồ, Lâm tiểu thư không khỏi nổi giận, đi qua liền mắng: "Ngươi là nữ tử nào? Sao dám lộng họa của Thái sư?" Nữ tử ngẩng đầu, dung nhan vừa nhìn khiến Lâm tiểu thư có chút sững sờ, khi nào ở thành Dương Châu lại xuất hiện một nữ tử mỹ mạo khí chất phi phàm như thế? Xem nàng kia đầu tóc còn chưa kịp chải, trên người khoác hờ áo Thái sư...tựa hồ do mình tới vội vàng nàng kia mới không kịp cởi quần áo tắm rửa mới mặc quần áo của Thái sư, chẳng lẽ tối hôm qua nàng cùng Thái sư...Lâm tiểu thư cảm thấy Toang-- một tiếng trong đầu, lòng phức tạp suy tính, không có chút tư vị nào, lập tức quay đầu gọi hạ nhân: "Người đâu! Chém tay nó, đuổi ra khỏi phủ cho ta!" Thanh Vũ nhìn thẳng Lâm tiểu thư, ngoài cửa rất nhanh vọt vào bốn gã sai vặt, đang muốn mang Thanh Vũ ra ngoài chợt nghe nàng mở miệng: "Các ngươi nếu dám chạm vào ta, cẩn thận ta nói Thái sư xét xử hết nhà các ngươi, đem nữ tử này sung quân đến biên cương đấy." Lời này tự tin nói ra, lập tức khiến Lâm tiểu thư hoảng sợ, ngữ khí ái muội lại đúng lý hợp tình, nữ tử này là gì của Thái sư mà dám lớn lối? Bọn hạ nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lâm tiểu thư càng làm càn: "Thái sư đến Dương Châu chỉ dẫn theo nữ tử là Ngũ cô nương, thân phận ngươi là gì? Rõ ràng là kỹ nữ còn giả mạo tiểu thư, ngươi rốt cuộc vào đây bằng cách nào?" Lâm tiểu thư này bề ngoài nhã nhặn, không nghĩ tới có thể nói ra lời thô tục như vậy, Thanh Vũ nghe mà trong lòng thở dài, nói lời không lưu tình: "Nói như thế ngươi chẳng phải không bằng một kỹ nữ? Ta vào bằng cách nào còn phải nói rõ ra sao? Người ta không cần ngươi, ngươi lại giữ người ở lại phủ, đòi tự tử mặc kệ lễ nghĩa nam nữ bất tương thân. Nữ nhân như ngươi cũng làm được việc này thì thật mất mặt, cha ngươi chỉ là Tri phủ, nếu chọc Thái sư tức giận mà cách chức quan cha ngươi, ta xem ngươi còn uy phong nữa không, chắc rằng kỹ nữ còn khó làm nữa là." Lâm tiểu thư cơ hồ tức giận muốn ngất, quay đầu lớn tiếng mệnh hạ nhân: "Đem nữ tử này đi vả miệng cho ta!" Bọn hạ nhân không dám động thủ, Lâm tiểu thư thẹn quá thành giận, tự mình động thủ, bước tới trước mặt Thanh Vũ giơ tay tát tới, Thanh Vũ nắm chặt cổ tay nàng, đau đến nỗi Lâm tiểu thư thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Thanh Vũ đẩy nàng ra, sửa lại quần áo, chậm rãi nói: "Đại nhân ra ngoài mua cho ta hương tô bính, chàng ngay cả liếc mắt nhìn tới ngươi cũng không thèm nhưng lại tình nguyện xuất môn mua đồ ăn cho ta, ta nghĩ ngươi đừng đợi nữa, đại nhân muốn ta hay muốn ngươi chính ngươi cũng biết rõ." Xoay người còn nói: "Ta đói bụng, không muốn ở lại chỗ này phí sức, chờ Thái sư trở về phiền ngươi nói chàng tìm chỗ nào đó chờ ta, quần áo này ta mặc về nhà." Ngáp một cái ẹo thắt lưng, lộ ra áo lót trên giường, Lâm tiểu thư nhìn thấy vội nhắm mắt lại, Thanh Vũ lúc này mới cố ý chậm rãi đi ra đại môn, Lâm tiểu thư tức giận đến mức hai mắt toát ra hỏa, xoay người trở về phòng ngã trên giường không muốn dậy. Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Vũ cáo từ Tri phủ thuận lợi ra phủ Dương Châu, Lâm tiểu thư hôm qua bị chọc tức thành bệnh, vô tâm tư giữ lại nàng, Thanh Vũ buồn cười không nói, Ngũ Nguyệt khóe miệng cũng cong lên, nhịn không được hỏi: "Người không sợ nàng nhận ra à?" Thanh Vũ đáp: "Nếu nàng biết ta chính là Thái sư sợ rằng càng nhanh cho chúng ta đi." Ba người không khỏi cười lớn, theo đường sông từ từ đi hướng Từ Châu.