Huyết Phượng Cung

Chương 51 : Thái hậu thất thế lần 1

Những lời chất vấn của Cung Thiên Tuyệt theo lẽ bình thường chính là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng lúc này hắn lại làm cho Thái hậu cứng họng không phản bác được câu gì.  Sắc mặt bà ta đen kịt, bà ta đè nén tức giận trong lòng xuống, oán hận nhìn Cung Lệ Hoa đứng trước người Mạn Châu. “Thái hậu làm sao vậy?” Thanh âm lành lạnh của Cung Lệ Hoa vang lên. Thái hậu ngước mắt quét qua nhìn Cung Lệ Hoa một cái, tuy rằng năm năm nay bà ta cẩn thận hành động thì nam nhân trước mặt vẫn là sâu không lường được, cho dù bề ngoài hắn kim chi ngọc diệp nhưng ánh sáng ẩn chứa dưới đôi mắt hẹp dài kia tựa như kim dưới biển, cực kì khí phách nhưng cũng kèm theo sát khí thị huyết vô cùng nguy hiểm. Cũng vì lí do này mà năm năm hắn lên ngôi Ngụy gia của bà ngày càng bị chèn ép quá đáng! Bà sao có thể đứng im nhìn Mạn gia đều đầu quân cho hắn? “Hoàng thượng, ai gia không sao, chỉ là những lời của Tấn Minh vương làm  ai gia buồn bực mà thôi, giống như mọi chuyện xảy ra nơi này có liên quan tới ai gia vậy!” Trong lòng Thái hậu tuy rằng tức giận nhưng hiên tại không cách nào phát tiết ra ngoài. Cung Thiên Tuyệt đứng bên cạnh vị trí của Cung Lệ Hoa, vừa nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, hắc đồng lạnh giá âm độc, đúng là nữ nhân âm hiểm. Mạn Châu nãy giờ vẫn chú ý đến Quân Mi đang được Dược Thùy cầm máu chữa trị, lúc này vừa nghiêng đầu liền bắt gặp dáng vẻ đè nén tức giận thì nhíu mày suy ngẫm. “A Lệ, chúng ta ra ngoài thôi, nơi này bẩn quá!” Ánh mắt bình thản của Mạn Châu lúc này giống như bị phủ một tầng sương, lại sâu như biển rộng, làm cho người ta không thể nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng kéo nhẹ ống tay áo Hoàng thượng, nói. Cung Lệ Hoa cúi người nhìn gương mặt phấn nộn của Mạn Châu, mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người nàng dường như không bị mùi máu tanh trong đại điện ảnh hưởng một chút nào, Mạn Châu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn.  Đối với nữ nhân ưa thích sạch sẽ như nàng, rời đi cũng là chuyện đương nhiên. “Ngươi trở về Huyết Phượng cung trước đi!” Cung Lệ Hoa lạnh lùng nhìn lại, “A Tuyệt, đệ hộ tống nàng.”  Thái hậu nương nương đứng thẳng thân người nhìn cục diện trước mắt, hai người kia lời qua tiếng lại nhưng thật ra đều không coi bà ta vào trong mắt, bà ta phẫn nộ lớn tiếng nói: “Phản, phản, Hoàng thượng, ngươi đang làm cái gì vậy, hồ ly tinh này quả thực đã mê hoặc ngươi quá sâu rồi, chuyện xảy ra như vậy ngươi còn dám thả nàng ra ngoài, nếu lời đồn đãi đồn ra bên ngoài, danh tiếng hoàng gia bao lâu này làm sao đảm bảo được, Hoàng thượng!” “Mẫu hậu?” Cung La Y không nhịn được gắt lên một tiếng trước mặt Thái hậu, “Mọi chuyện còn cần điều tra rõ ràng mới có thể kết luận được.” Chết tiệt! Trong hoàng cung này dù sao thì Hoàng thượng vẫn là lớn nhất, chẳng lẽ bao nhiêu năm nay mẫu hậu của nàng vẫn chưa đủ ý thức được sao? Con ngươi u ám của Cung Lệ Hoa bắn về phía bà ta, khóe môi nhếch thành nụ cười, hắn bình tĩnh mở miệng: “Mọi chuyện trẫm tự có quyết định, Thái hậu vẫn nên trở về Quảng Dương cung nghỉ ngơi là hơn!” Thái hậu nghẹn họng nhìn trân trối, một chứ cũng không thốt nên lời, nam nhân này là đang tuyên chiến trực diện với bà sao? Chỉ vì nữ nhân này?  “Hài tử của ngươi bị người hại chết, ngươi cũng không bận tâm sao?”  Thái hậu vừa nói xong, toàn bộ đại điện đột nhiên vắng vẻ không tiếng động, ngay cả Mạn Châu đều cảm nhận được hơi thở quanh Cung Lệ Hoa có biến đổi. “Ưm…”  “Thục Chiêu dung, người đừng co cứng cơ thể nữa, người phải thả lỏng cơ thể ra, thần sẽ thi trâm đưa cái thai chưa thành hình này ra ngoài.”  Đúng lúc này giọng nói lo lắng của Dược Thùy truyền đến, mà Quân Mi dường như đã có dấu hiệu muốn tỉnh lại. “Hoàng thượng, hoàng thượng???? Hài tử, hài tử của ta...” Quân Mi nằm trên thảm bông được cung nhân mang đến, hai mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm, “hồ ly tinh...hồ ly tinh…” Thái hậu vừa nghe tiếng liền hai mắt sáng ngời, bà ta vội vàng đứng dậy đến bên cạnh Quân Mi, thương tâm vươn tay vỗ lên bờ vai nàng ta nói: “Đứa nhỏ đáng thương, nếu tiên Hoàng còn tại thế, hắn nhất định sẽ vì đích tôn lấy lại công đạo, chỉ đáng tiếc….” Mạn Châu cảm giác được hơi ấm nơi bàn tay đột ngột rời đi, nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cung Lệ Hoa, ánh mặt trời từ ngoài điện chiếu vào làm cả thân hình hắn đều được bao phủ ánh nắng, tựa như được ông trời tạo nên, không dễ chạm đến, nhưng quá mức cô đơn lạnh giá. “Hoàng huynh?” Cung Thiên Tuyệt khẽ gọi, tựa hồ lúc này mới từ trong câu nói vô ý của Thái hậu kia phục hồi lại tinh thần. “Hoàng thượng, bản cung cùng đưa Mạn quý phi ra ngoài!” Cung La Y cũng tiến lên một bước về phía Mạn Châu, tựa hồ phân biệt rõ ràng danh giới với đám người còn lại trong đại điện. “Ta không bao giờ động đến đứa nhỏ!” Mạn Châu không nhìn Cung Lệ Hoa, trên gương mặt nàng bình tĩnh cực kì, trong lòng lại vì biểu cảm bất thường ngắn ngủi của mọi người làm cho khó hiểu. Không lẽ vì đứa nhỏ nào nữa? Cung Lệ Hoa đột nhiên hơi ngẩn ra, nhìn tấm lưng mảnh khảnh như sương của nàng dần dần rời đi, cung duệ váy dài, nhưng lại mang theo một tia thương cảm không rõ nên lời. Đây là cái gì? Con ngươi Cung Thiên Tuyệt cùng Cung La Y lập tức trợn to, tựa hồ rất kinh ngạc, một hồi lâu sau đều không thốt được nên một lời. Một lúc lâu sau hồi thần liền lập tức đuổi theo… Những gón tay đeo bảo vệ móng của thái hậu nương nương nắm chặt cánh tay của Tổng quản công công của mạnh đến mức như muốn siết đứt tay hắn, … Cung La Y, ngươi…phản? Bà ta càng nhìn thở càng gấp gáp, thiếu chút nữa tức giận đến mức ngất xỉu, tổng quản thái giám mặc cho đau đớn đều như cũ đứng thẳng cho bà ta phát giận lên cánh tay của mình.  Thục Sa lúc này vội vàng vươn tay gió bà ta xuôi xuôi tấm lưng, thế bà ta mới một hơi thở xuống được, ngước mắt oán giận nhìn hoàng thượng, hắn ta quả thực vì Mạn gia trở mặt với bà, dám không để bà ở trong mắt, bà ta tốt xấu gì cũng là Thái hậu đứng đầu hậu cung mấy chục năm nay! “Hoàng thượng…” “Thái hậu không nên tức giận a, mấy năm nay người một mình xử lí hậu cung đã rất mệt nhọc, nếu thái hậu không tự điều chỉnh được hành vi của mình, thần thiếp cũng không ngại tiếp quản Phượng ấn giùm người đâu…” Ngụy Như Thanh đưa khăn tay lên che miệng, trên khuôn mặt thanh tú khó có được nụ cười yếu ớt hòa hoãn như vậy. Thái hậu lập tức cắn răng, trong lòng thấm mắng, bà ta sao có thể quên nơi này còn có một con hồ ly tinh chín đuôi càng khó nắm bắt hơn này chứ! Một nữ nhân nở nụ cười rõ ràng dễ chịu như mặt trời mùa đông, nhưng những lời nói độc địa cùng tâm địa không ai lường được lại làm trong lòng người ra một trận run rẩy. Hôm nay thật sự là trộm hà không thành còn mất đi nắm gạo! Bà ta nhìn Ngụy Như Thanh, lập tức cả người đứng thẳng lên, khoát tay cho Thục Sa lui ra sau nói: “Đủ rồi, ai gia mệt mỏi, muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi!” Bọn thị nữ thái giám nơm nớp lo sợ ngẩng mặt từ mặt đất lên thăm dò ý tứ của Hoàng thượng, âm thầm cân nhắc nên phải làm như thế nào bây giờ.  Thái hậu nhận ra tình cảnh đám cung nhân không làm theo ý mình thì một lần nữa muốn bạo phát.   “Các ngươi…” Bà ta thở có chút gấp, Thục Sa đứng ở cạnh vội vàng vươn tay ra đỡ mới giúp cho bà ta đứng thẳng được thân mình.  Ngụy Như Thanh để ý thần sắc Cung Lệ Hoa, càng nhìn càng cảm thấy thú vị, đến mức nhẹ giọng bật cười: “Các ngươi còn không chạy nhanh hộ tống Thái hậu về nghỉ ngơi đi a! Đừng ở đây làm phiền Thục Chiêu dung nữa.” “Thái hậu thân thể khó chịu, các ngươi hộ tống Thái hậu trở về, lập tức gọi Thái y qua xem đi!” Được lời này của Hoàng thượng, đám cung nhân Quảng Dương cung không kịp nghĩ kiếp nạn phía sau của mình thế nào, cuống quýt từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng đuổi theo Thái hậu rời khỏi Chính Kiền cung. Một trận gió thổi qua, mùi máu tươi không thể xua tan một lần nữa truyền đến, Ngụy Như Thanh tiến đến trước mặt Cung Lệ Hoa thật lòng nở nụ cười, xem ra lần này sẽ là một trò chơi thú vị đây, nữ nhân này so với người khác quả thực khác biệt?