Huyết Phượng Cung
Chương 22 : Trưởng công chúa đến
Gió thổi qua thấm đấm hơi lạnh, cung nhân trong Huyết Phượng cung qua lại đều có chút khẩn trương, bởi vì vị Trưởng công chúa trong tuyền thuyết kia ghé sang cung của chủ tử các nàng, không biết lại có chuyện gì sắp phát sinh đây.
Cung La Y dẫn theo cung nhân sáng sớm đã đi đến Huyết Phượng cung. Nàng ta khoác một thân cung trang dành riêng cho Trưởng công chúa màu vàng nhạt, tóc đen đơn giản búi lên rồi cài lên đủ loại trâm vàng, khuyên tai vàng kim vừa dài vừa hoa mĩ, tạo thêm cảm giác quý khí không cho phép người đến gần, vũ sắc thiên thành.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa à? Mạn Châu nhếch bạc môi lạnh lẽo, khoát tay ra hiệu cho Lục Y đứng một bên, Lục Y hiểu ý lập tức ra vén rèm cho người ở bên ngoài.
Trong phòng khách, không thấy người ngồi trên ghế chủ vị, mà trên nhuyễn tháp ngà voi được lót một tầng lông thú mềm mại, an tĩnh nằm nghiêng một tiểu mĩ nhân, mái tóc đen tùy ý xõa sau người, lông mày như trăng rằm, lông mi cong vút rung rung như cánh bướm, làm nổi bật lên da thịt óng ánh trong suốt, khóe môi hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, càng giống vẻ châm chọc.
Cung La Y dẫn theo một ma ma cùng hai cung nữ thân cận tiến vào, không khách khí đánh giá người năm trên nhuyễn tháp kia. Mạn Châu nằm trước cửa sổ rộng, gió bên ngoài thổi bay tay áo rộng màu đen của nàng, vạt áo thêu hoa mẫu đơn chìm màu đỏ tầng tầng bao quanh dáng người tao nhã, u nhã và trầm tĩnh, lại kết hợp với y phục đỏ tươi diễm lệ phía sau, cùng khí chất diễm áp quần phương của nàng, làm cả người giống như ngọn lửa kì dị cháy trong đáy địa ngục tắm tối.
Cung La Y cứ đứng như vậy nhìn Mạn Châu, trong đôi mắt đào hoa xẹt qua từng tầng kinh ngạc, nàng ta từng gặp qua Mạn Phi Lạc mấy lần đều không phải bộ dáng như vậy. Ngay cả khi đôi mắt khép hờ kia không trực tiếp nhìn vào nàng, Cung La Y đều cảm giác được áp lực vô hình vây quanh lấy người mình.
Lục Y nhìn tiểu thư nhà mình một chút, cũng không dám làm ra hành động gây tiếng động nào, chỉ cẩn thận nhẹ nhàng mở miệng, “Nương nương, Trưởng công chúa đã tới rồi.”
“Ừ”, Thanh âm thờ ơ của Mạn Châu phát ra, đồng thời người trên nhuyễn tháp cũng chuyển động thân thể, hai hàng lông mi từ từ mở ra, ánh nhìn không một tia cảm xúc, giống như những thú xung quanh nàng đều là vật chết, lộ ra hàn quang yếu ớt, càng làm cho Cung La Y kinh hãi trong lòng, không biết nên làm gì mới tốt.
“Ngươi có chuyện gì?” Vừa nói, Mạn Châu cũng từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, nàng liếc nhìn người được gọi là Trưởng công chúa.
Cung La Y âm thầm giật mình, không tiếng động thầm mắng mình trong lòng, không ngờ mình lăn lộn trong hoàng cung bao nhiêu năm lại để cho một tiểu nha đầu dọa thất thần. Nàng ta rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng không đợi Mạn Châu nói cái gì liền phất tay cho cung nữ đi theo mình lui ra phía xa, còn mình thì đi sang một bên ngồi xuống. Nàng ta vừa ngồi ổn định, Hồng Y ở một bên rất nhanh mang lên một ly trà nóng cùng một ít điểm tâm.
“Hôm nay bản cung đến tìm ngươi là vì có một số vấn đề muốn thỉnh giáo.” Cung La Y thổi thổi ly trà nóng, gần như dùng đuôi mắt lướt nhẹ qua bóng dáng Mạn Châu, dù sao đức hạnh của Trưởng công chúa trong cung không thật không người dám lên tiếng khen tặng, nàng ta rất nhanh lấy lại khí thế của một vị Trưởng công chúa nên có, nhìn Mạn Châu tựa như thứ gì đó nhỏ nhoi không đáng phải bận tâm.
“Trưởng công chúa?” Mạn Châu đặt ly trà xuống án kỉ của mình, không chút quan tâm nói, “Có chuyện gì?”
Nữ nhân hậu cung vẫn luôn không an phận như vậy, vị Trưởng công chúa này thực nhàm chán, Mạn Châu không kiên nhẫn nghĩ trong lòng.
Cung La Y nghe giọng điệu này của Mạn Châu thì trong lòng tức giận không thôi, nhưng lại ngại chuyện Hoàng thượng giao cho mình, tức giận cũng nhanh chóng đè ép xuống.
“Mạn Phi Lạc, bản cung nghe nói ngươi có liên quan đến sự việc Liễu tần rơi xuống nước. Ngươi thân là Quý phi nương nương cao quý của Tây Lãnh quốc, là nữ nhi của Trấn quốc đại tướng quân, thật không ngờ trong lòng lại nổi lên ghen tị hậu phi đắc sủng làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy?”
Lời nói của Cung La Y nghe như thế nào cũng giống như đã tra xét rõ ràng rồi ấy, nào có ý tứ đến ‘thỉnh giáo’.
“Ghen tị?” Mạn Châu cười khinh miệt, nàng một tay nâng cằm yên lặng đánh giá Cung La Y, ánh mắt vẫn không hề dao động như trước, nhưng lại làm cho Cung La Y cảm thấy áp lực vô cùng. “Cung La Y, thì ra ngươi cũng nhàm chán như vậy?”
Hai chứ ghen tị này nhìn thế nào cũng thấy không đúng, hôm đó rõ ràng Quý Phi nương nương tức giận Liễu tần, quang minh chính đại dìm nàng ta suýt chết, Hoàng thượng rõ ràng còn không có ý kiến tại sao nữ nhân hậu cung thích biến tướng câu chuyện đi như vậy?
Trong lòng đột nhiên chột dạ, nhìn kỹ ánh mắt của Mạn Châu thì có đoán được ý tứ của nàng một chút. Trưởng công chúa cao quý không phải luôn căm hận tranh đấu hậu cung sao? Sao lại đi nhúng tay vào chuyện này?
Nghe thanh âm lạnh nhạt không có một tia phập phồng củ Mạn Châu làm cho Cung La Y nhất thời thanh tỉnh, lại nhớ đến Hoàng thượng có nhắc nhở qua giải quyết việc này nhanh chóng, đừng động vào nữ nhân này, lại có hôm trước Liễu Thiên Yên có dẫn người đến tìm nàng, khóc lóc kể lể một buổi...Nói cái gì mà quan hệ giữa phủ Hầu gia với người của Thái Hậu, lợi ích nhà mẹ đẻ…
“Tiện nhân..” Cung La Y cắn chặt răng, phát hiện mình bị người lợi dụng thì tức giận đến sắp hộc máu.
“Mạn Phi Lạc, ngươi làm sao biết…”
Cung La Y đang định nói cái gì, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi vội vã của một tên thái giám: “Trưởng công chúa, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Trong phòng chỉ có Mạn Châu cùng Cung La Y, Mạn Châu tất nhiên không thèm để ý đến những chuyện như này, rất nhanh khép hờ hai mắt tựa như chung quanh không liên quan gì đến mình.
Cung La Y thấy vậy liền mang theo người của mình đi ra cửa phòng, nhìn thấy thái giám đang quỳ thì không nhanh không chậm lên tiếng: ‘Nói, xảy ra chuyện gì?”
Tên thái giám nhìn thấy Trưởng công chúa thì lập tức dập đầu nói, “Trưởng công chúa, Liễu tần nương nương tự sát.”
“Tự sát?” Nhớ đến nữ nhân lẳng lơ kia dám lợi dụng mình, trong mắt Cung La Ý lóe một tia tàn khốc, “Đã chết chưa?”
Thái giám nghe vật thì sửng sốt, ngây ngốc nhìn đế giày Cung La Y, lại vội vàng cúi đầu nói, “Hồi công chúa, người đã được thái y cứu tỉnh rồi.”
“Đáng tiếc..” Cung La Y nắm chặt khăn thêu trong tay, ánh mắt sắc bén như dao nhìn tấm lưng tiểu thái giám, “Tỉnh rồi ngươi còn đến tìm bản cung làm gì, còn không mau cút đi.”
Tiểu thái giám nghĩ đến lời chủ tử mình căn dặn, lại nghe Trưởng công chúa không khách khí đuổi đi, da đầu lập tức run lên, rốt cục nghĩ đến kết cục bi thảm của mình khi trở về thì liều mạng nói, “Hồi bẩm Trưởng công chúa, Hoàng thượng nghe tin đã bãi giá đến Ngọc Uyển các, thỉnh Trưởng công chúa cùng Quý phi nương nương đến xem một chút.”
Cũng đúng, dù sao trong lòng những người biết chuyện thì Quý phi nương nương chính là người trực tiếp gây nên chuyện lần này, làm Liễu tần mất hết mặt mũi nên mới nghĩ đến việc tự sát, nàng lại được giao cho giám sát sự việc lần này, hai người đi qua là lẽ thường tình.
Cung La Y nghĩ vậy, mỉm cười vô cùng thanh nhã nói: “Ngươi về trước đi, nói bản cung một lát sẽ tới.”
Thực chất Cung La Y muốn xem một hồi kịch vui mà thôi, dù sao cái kết cho chuyện này nàng đã chuẩn bị xong hết cả rồi, nghĩ đến Mạn Phi Lạc còn ở trong phòng, Cung La Y không suy nghĩ nhiều liền xoay người đi vào. Nhìn Mạn Phi Lạc đang muốn đứng dậy rời đi thì đáy mắt lóe lên tinh quang: “Như thế nào, bản cung dẫn ngươi đi xem kịch coi như tạ lỗi.”
Mạn Châu im lặng đánh giá đôi mắt sáng quắc của Cung La Y, nữ nhân này nhìn như tùy ý không suy nghĩ nhưng quả thật là có thù tất báo đó, nhanh như vậy đã muốn ra tay rồi?
Mạn Châu vốn muốn nói ba chữ, “Không hứng thú!” Nhưng nghĩ đến Cung Lệ Hoa đã bãi giá đến đó rồi thì nàng cũng không ngại đi nhìn một chút.
Truyện khác cùng thể loại
235 chương
97 chương
30 chương
6 chương
21 chương
42 chương