Huyết oa oa
Chương 75 : Dỗi!
CHƯƠNG 75: DỖI!
“Vẫn còn sinh khí?” Trong đình viện, dưới một tán cây cổ thụ, một hắc y nam tử đang đứng âm trầm, y phục theo gió phiêu dật, thế nhưng kì thật bóng người đang đứng tựa hồ không cho người khác thấy cái cảm giác phiêu dật, tự tại, thậm chí đứng nói cái gì là ung dung tự tại, hiện tại trong lòng người nam nhân này là một mảng hỗn loạn, buồn bực không cách nào phát tiết.
“Không”. Nhìn thấy tuyệt sắc thiếu niên đang bước tới gần, nam tử bèn thu hồi hỗn loạn, khuôn mặt trở về vẻ trầm tĩnh vốn có.
“Tâm ngươi thực loạn”. Không có? Nếu không có sao tâm lại loạn tới bộ dáng này? Từ trước tới giờ, Vu Tắc luôn bày ra bộ mặt trầm tĩnh để xử lí mọi việc, vậy mà hiện tại thành ra cái bộ dạng này, nguyên nhân đương nhiên chính tại hoàng huynh của nó Vân Tại Vũ.
“Ân”. Quả thực y đang hỗn loạn, y chính là đang tự hỏi mình có nên cho cái kẻ thiên hạ đệ nhất trì độn kia biết được tình cảm của y? hay lại tiếp tục đem khát vọng ẩn giấu và tâm tư kia chôn ở đáy lòng để không làm xáo trộn cuộc sống của hắn? Hiện tại y quả thật không thể quyết định.
“Tại Vũ không cố ý”. Đây không phải là nói tốt cho Tại Vũ, cũng không phải an ủi vì Vu Tắc, Tại Vũ có cố ý làm vậy hay không, nó đương nhiên biết rõ, một khi Vân Tại Vũ không cố ý thì Vu Tắc sao phải để ý làm gì? Nó quả thật không thể lý giải nổi, Vân Tại Vũ cũng không có làm sai cái gì, thế nhưng từ ngày từ Tấn Vân trở về, Vu Tắc cố làm như không để ý đến Tại Vũ, tại sao lại như vậy, tính ra thì nó còn gây ra nhiều lỗi lầm hơn, hơn nữa đều là những tội lỗi nặng nề, nhưng phụ hoàng chưa từng sinh khí, hơn nữa lại còn an ủi nó.
“Ta biết, có điều chính bởi vì biết nên mới khó chịu”. Điều này chứng tỏ cái gì? Hắn không cố ý, có nghĩa là hắn vốn không để ý tới y, nếu hắn biết tâm của y, rồi cố tình hành động như vậy để chọc tức y còn đỡ, có điều chính là hắn không biết, cũng không có ý gì với y, không thậm chí Vân Tại Vũ còn chưa từng nghĩ qua là có tình cảm với y, chính bởi vì chưa từng nghĩ đến, chưa từng chú ý đến, mới càng khiến cho y thương tâm, nếu Vân Tại Vũ nhìn ra y có tình cảm với hắn, thì điều đó còn chứng minh rằng hắn cũng có chút tình cảm với y, ít nhất thì hắn cũng có thể nghi ngờ, thế nhưng sự thực chứng minh hắn căn bản hoàn toàn không có (nói cách khác chính là em nó phổi bò a).
“Tại sao lại không nói rõ ràng với hắn?” Tuy rằng Vân Vũ Trạch cũng không hiểu mấy về chuyện tình cảm, nó chỉ đơn giản nghĩ rằng chỉ cần nói ra, chỉ cần biểu đạt ra chẳng phải chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều hay sao? Nó chưa bao giờ để ý đến cái gì gọi là luân thường đạo lý, cũng không biết cái gì gọi là tình yêu, lại càng không biết mong muốn mãi mãi ở bên Vân Ngự thì có cái gì không đúng, nó chỉ đơn thuần nghĩ rằng, nếu muốn ở cùng một chỗ, thì hãy ở cùng một chỗ, chỉ cần nó muốn, phụ hoàng cũng muốn, vậy thì cứ làm như vậy, còn những cái gọi là âm dương giao hòa mới hợp quy luật gì gì đó, nó căn bản là không để ý, mà nếu có để ý thì nó vẫn sẽ cùng phụ hoàng mãi mãi bên nhau, hết thảy chỉ vì tâm ý của chính mình mà thôi.
“Nếu hắn không chấp nhận thì sao?” Ngộ nhỡ nếu y thổ lộ, hắn không những không chấp nhận, mà ngay cả cơ hội ở bên cạnh hắn cũng mất đi, hậu quả kinh khủng này quả thực y không dám tưởng tượng, lại càng không dám thử, đơn giản y sợ mất đi hắn.
“Tại sao lại phải phiền toái như vậy chứ?” Vân Vũ Trạch vẻ mặt nghi hoặc, chính mình nếu thích thì cứ nói là thích, nói ra không phải là tốt rồi sao? Tại sao lại phải nghĩ nhiều như vậy? Nó thích phụ hoàng, mà nó cảm thấy tình cảm giữa Vân Tại Vũ và Vu Tắc cũng giống như thế, tuy rằng cho tới bây giờ nó không rõ tâm ý của phụ hoàng có như nó hay không, có điều nó muốn mãi được ở bên phụ hoàng, phi thường mong muốn, mà nó và phụ hoàng đã ước hẹn, sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, như vậy không phải hết thảy đều hảo sao? Sau khi nó nói rõ, phụ hoàng chẳng những không hề sinh khí, không để ý tới nó, ngược lại còn vô cùng cao hứng, nghĩ đến nếu Vu Tắc nói với Vân Tại Vũ, nhất định Vân Tại Vũ cũng sẽ giống như phụ hoàng, vô cùng cao hứng.
“Ngươi không hiểu, ta với ngươi bất đồng”. Hoàn cảnh của y cùng Vân Vũ Trạch là khác nhau, hoàn toàn khác nhau, chủ thượng rất yêu thương Vân Vũ Trạch, bởi vậy khi Vân Vũ Trạch thổ lộ với chủ thượng chính là vô cùng thuận lợi, đơn giản chính là mọi chướng ngại đã bị chủ thượng dọn dẹp sạch sẽ, nhưng y thì khác, y không có được cái vận khí tốt như của Vân Vũ Trạch, bọn y cũng không giống chủ thượng và Vân Vũ Trạch là lưỡng tình tương duyệt (đôi bên đều có tình cảm với nhau), y bất quá chỉ là tình cảm đơn phương mà thôi, bởi vậy bọn y bất đồng.
Hơn nữa, đối mặt với thế gian, y có thể buông bỏ, có thể đối mặt hết thảy, thế nhưng Vân Tại Vũ liệu có thể như thế không? Có lẽ hắn không hề tham quyền, tư lợi, thế nhưng hắn mới chỉ là một thiếu niên, tiếp xúc với cái thế giới tươi đẹp này chưa được là bao, sao hắn có tránh khỏi bị các luân thường đạo lí trói buộc? Sợ rằng sau này, hắn không thể đối mặt hết thảy, kết cục cuối cùng ra sao, y quả thật không thể chịu đựng nổi.
“Bất đông ư?” Có cái gì bất đồng?Tuy nó không hiểu lắm, nhưng nếu Vu Tắc đã nói như vậy, thì hẳn đúng là có bất đồng đi, nhìn thấy vẻ mặt của Vu Tắc hiện tại thống khổ sâu sắc, Vân Vũ Trạch cũng cảm thấy hơi đau lòng, mười năm sống chung, đối với nó, bốn vị sư phụ cũng quan trọng giống như Vân Tại Vũ vậy, nó quan tâm nhất là phụ hoàng, thế nhưng nó cũng rất quan tâm tới Vân Tại Vũ cùng bốn vị sư phụ.
“Ta không thích nhìn bộ dạng ngươi như thế này, ngày hôm nay, bộ dạng Tại Vũ cũng vậy, rất không vui vẻ”. Nó cảm thấy Vu Tắc giống như trước kia thì tốt hơn, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng lại luôn cùng Vân Tại Vũ đấu võ mồm, lúc đó tâm tình Vu Tắc thật tốt, không giống như hiện tại, tuy rằng bộ mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng lại làm nó cảm thấy có chút bi thương, mà Vân Tại Vũ cũng vậy, trước đây bị Vu Tắc chọc giận tới tức chết, nhưng sau khi nháo một hồi liền qua, lại như bình thường, vài ngày sau lại cùng Vu Tắc tranh cãi một chập, hai người hiện tại chiến tranh lạnh, gặp nhau cũng không nói một câu.
“Hắn hiện tại còn tức giận không?” đây mà việc mà mấy ngày qua Vu Tắc vô cùng để ý, có điều chính là y không có mặt mũi đi hỏi. Mấy ngày qua Vu Tắc cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, y muốn gặp Vân Tại Vũ, muốn giống trước kia cùng hắn ngoạn nháo, nhưng lí trí lại luôn nói với y rằng, tình cảm này là do y tự mình đơn phương, không liên quan gì tới hắn, sao y có thể đem tình cảm đơn phương của mình áp đặt lên người hắn? Nếu không thể tiếp nhận việc hắn cùng người khác thân mật, vậy thì tốt nhất đừng ở bên cạnh hắn nữa, tránh việc y càng nhìn càng cảm thấy đau lòng.
“Sinh khí? Không rõ, trông thì có vẻ giống như là đang sinh khí, nhưng bộ dạng khác trước đây.” Nó nhìn thấy có chỗ khác biệt, có điều nó không hiểu được cảm xúc đó có tên gọi là gì, bởi vậy cho dù nó cảm thấy khác trước, nhưng cũng không thể nói rõ ra là khác như thế nào.
“Vậy cứ cho là khí cực kỳ đi.” Vu Tắc cười khổ nói, y có thể đoán ra rằng, dù sao đó cũng là lần đầu tiên y tỏ ra tàn nhẫn như thế với hắn, từ trước tới giờ cũng không ai hung dữ với hắn như vậy, quả đúng là tại y tàn nhẫn.
“Khí cực kỳ? Sinh khí chính là sinh khí, sao lại còn có loại khí cực kỳ?” Nó cảm thấy dường như không đúng, tuy rằng nó phân không rõ cảm xúc kia là thế nào, nhưng nó có thể khẳng định rằng đó không phải là sinh khí, ban đầu có thể là tức giận, nhưng sau đó cảm xúc của Vân Tại Vũ thay đổi, tuy rằng nó không hiểu lắm hiện tại cảm xúc của Vân Tại Vũ gọi là gì, nhưng chắc chắn không phải là sinh khí.
“Ha hả..” Vu Tắc cười khổ một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một tia bất đắc dĩ hiếm thấy, y không hiểu Vân Vũ Trạch bằng chủ thượng, nhưng tính cách của Vân Vũ Trạch ra sao y vô cùng hiểu, Vân Vũ Trạch không bao giờ nói dối, có lẽ Vân Tại Vũ quả thật không sinh khí, nhưng như vậy thì sao? Nhưng như vậy thì sao? Cho dù là không sinh khí thì hẳn cũng đang nén giận đi, bằng không sao có thể im lặng mấy ngày liền như vậy, thật không giống trước đây, Vân Vũ Trạch không có kinh nghiệm trong chuyện này, hẳn là không nhìn ra được Vân Tại Vũ là đang nén giận.
Bất quá, nói thật Vu Tắc quả thật hâm mộ Vân Vũ Trạch, tuy rằng Vân Vũ Trạch ngủ tới năm sáu tuổi mới tỉnh dạy, thế nhưng suốt mười năm trời sống trong chốn cung đình, Vân Vũ Trạch vẫn có thể khả ái đơn thuần như vậy, trước đây còn có thể nói là nhờ chủ thượng bảo hộ cẩn thận, nhưng hiện tại thì sao? Xuất cung đã được một thời gian, Vân Vũ Trạch vẫn vậy, tựa hồ không gì có thể ô nhiễm được hắn, đôi mắt lạnh lùng nhìn nhân lọai thế tục dơ bẩn giãy dụa, hắn có chính kiến của hắn, không bị kẻ khác tác động, điểm này ngay chính chủ thượng cũng không thể đạt được, chủ thượng không thể bỏ xuống gánh nặng quốc gia trên vai, chủ thượng vẫn cùng bọn y tại nơi thế gian trần tục này giãy dụa, còn Vân Vũ Trạch, hắn chỉ cần chủ thượng ở bên hắn, còn tất thảy mọi việc hắn đều không quan tâm, có thể nói rằng Vân Vũ Trạch có tấm lòng kiên định mà không một người nào có được, ngay cả Vân Tại Vũ cũng không thể có.
Tuy Vu Tắc phân tích thật nhạy bén, nhưng ngay đến bản thân y cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của Vân Vũ Trạch, cũng không thể nào lí giải được con mắt lí giải của Vân Vũ Trạch, không phải bởi vì Vân Vũ Trạch có tấm lòng kiên định, mà bởi linh trí của nó vẫn chưa mở toàn bộ, bởi linh hồn bị tàn phá nên linh trí cũng đóng theo, Vân Vũ Trạch không ngu ngốc, nhưng nó không thể lí giải được cách ứng xử của người khác, tuy nó học tập đạt được rất nhiều thành tựu, năng lực lí giải cao, chính là chung quy vẫn không trọn vẹn, nó biết nó thích Vân Ngự, nó biết cảm giác này rất đặc biệt, nhưng nó lại không thể diễn giải cảm giác đặc biệt này thì khác so với những cảm giác thích khác ở chỗ nào.
“Đi tìm Tại Vũ đi.” Nó không muốn tự hỏi, cũng không muốn nghĩ nhiều, nó hiện tại chỉ đợi gặp phụ hoàng, gặp rồi sẽ hỏi phụ hoàng, bởi trong ý nghĩ của nó, Vân Ngự không gì là không thể làm được.
Hiện tại việc tối trọng yếu chính là làm cho Vu Tắc và Vân Tại Vũ trở về giống như trước kia, nó nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nên để Vu Tắc đi tìm Vân Tại Vũ, chỉ cần hai người cãi nhau một hồi, thì sẽ lại giống như trước kia, ý nghĩ của Vân Vũ Trạch thật đơn thuần, Vu Tắc chỉ cần thoáng qua đã biết, có điều..
Y thật tâm cũng muốn hòa hảo với Tại Vũ như ban đầu, tuy rằng tình cảm kia không thể nào phát triển, nhưng không hề gì, y chỉ cần được ở bên cạnh ngắm nhìn hắn là tốt rồi, tự tìm cho mình cái cớ, Vu Tắc có dằn nén cảm xúc đang xáo trộn trong lòng mình lại, bởi y hiểu được cứ tiếp tục như vậy y cũng không có một chút cơ hội.
“Hảo”. Trầm mặc một hồi, Vu Tắc trả lời, mà câu trả lời này cũng khiến Vân Vũ Trạch vừa lòng..
Vân Tại Vũ hiện tại tâm tình thực không vui, phi thường không vui, hiện tại hắn trong lòng buồn bực mà không có chỗ phát tiết, điều này lại làm cho hắn bội phần buồn bực, mà đầu sỏ gây chuyện chính là Vu Tắc.
Một mình ra khỏi khách ***, hắn không gọi Vân Vũ Trạch đi cùng, vì hiện tại hắn muốn yên tĩnh một mình suy ngẫm, và cũng để làm dịu bớt hỏa khí trong lòng.
Hỏa khí? Đúng vậy ,hắn không thể lí giải nổi hiện tại cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, có lẽ hắn đang khí cực kì đi, đúng vậy, hắn khẳng định là bị Vu Tắc làm cho khí tới điên rồi, nếu không sao hiện tại hắn lại cảm thấy đau lòng tới vậy, phải biết rằng hiện tại hắn rất khỏe mạnh, không đau ốm gì.Từ nhỏ hắn vốn đã rất mạnh khỏe, bởi vậy đừng nói là bệnh nặng, ngay đến cảm cúm, cảm lạnh hắn cũng chưa từng bị, vậy mà hiện tại hắn thấy trong lòng ẩn ẩn đau, khẳng định là tại Vu Tắc.
Hiện tại mỗi khi hồi tưởng lại buổi đi tới Tấn Vân ngày hôm đó, trong lòng Vân Tại Vũ lại tràn đầy bất mãn cùng tức giận, hắn thật sự không hiểu tại sao Vu Tắc lại như thế, mọi việc hết thảy đang tốt đẹp, vì sao y lại đột nhiên phát hỏa? hơn nữa lại còn đối hắn phát hỏa, hắn chọc giận gì y sao? Hắn nhớ rõ ngày đó mình không có làm gì đụng tới y nha, thật sự là khó hiểu.
Nguyên lai kể từ ngày bọn hắn từ Tấn Vân trở về, Vu Tắc luôn bày ra bộ mặt hắc tuyến, biểu cảm này hắn chưa từng thấy trước đây, khiến cho hắn cảm thấy kì quái, bèn mở miệng hỏi y, thật không ngờ lại làm bùng lên hỏa khí trong lòng y, một kẻ ít khi giận như y mà khi tức giận hỏa khí lại bốc bừng bừng, y trút giận lên đầu hắn, châm chọc hắn tới khi khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng trắng bệnh mới chịu dừng.
Hắn cảm thấy thật ủy khuất, hắn chẳng qua chỉ là hảo tâm muốn an ủi y một chút, không ngờ Vu Tắc lại đối xử với hắn như vậy, tuy rằng hắn cũng thừa nhận là lúc đó hắn nói chuyện cũng có chút khó nghe, thế nhưng chẳng phải bọn hắn trước giờ luôn như vậy sao? Thế nhưng trước kia chưa từng thấy y sinh khí a, hắn thật muốn biết rốt cục hắn sai ở đâu, khiến cho Vu Tắc nhục mạ hắn.
Kỳ thực sự tình rất đơn giản, sau khi từ Tấn Vân trở lại khách ***, hắn chỉ hỏi y đúng một câu : “Ngươi rốt cục là làm sao vậy, thật khó hiểu, tức giận trước mặt một cô nương, thật không thấy mất mặt sao?”.
Câu hỏi rất đơn giản, giống như cuộc trò chuyện hằng ngày giữa hai người, hơn nữa giọng nói của hắn còn tỏ ra quan tâm, thật không ngờ những lời này khiến cơn giận nãy giờ y cố gắng áp chế bỗng chốc bừng lên.
Vân Tại Vũ thực là ủy khuất, cũng quả thức là vô tội, quan tâm tới y mà kết quả lại nhận được sự châm chọc, điều này có thể khiến cho bất cứ ai cũng sinh khí, thế nhưng chung quy vẫn là do Vân Tại Vũ gây ra, ai bảo hắn nói cái gì không nói lại nhắc tới Nguyệt Hàm, vì hắn quá vô tâm nên không để ý thấy rằng Vu Tắc chỉ sau khi Nguyệt Hàm tới mới tức giận, chỉ cần chú ý một chút là sẽ nhận ra, bởi vậy việc này không trách hắn thì trách ai? Ấy vậy mà Vân Tại Vũ vẫn tự cho là mình ủy khuất.
“Hừ, đúng là có mắt như mù, không thấy được lòng tốt của người khác”. Vân Tại Vũ vừa đi vừa ảo não than thở, trên đường náo nhiệt hấp dẫn hiện tại không khiến hắn chú ý, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút phiền phức, ầm ĩ.
Không hiểu tại sao mỗi khi nghĩ đến việc bị Vu Tắc châm chọc ngày đó, tim của hắn lại co thắt lại, đau đớn, đau tới tận trong xương, ngay cả mười ngón tay cũng cảm thấy đau đớn,tay đứt ruột xót, quả thật là tay đứt ruột xót, (chú thích một chút đây là câu thành ngữ, ý là hiện em ý đang đau lòng a, giống kiểu máu chảy ruột mềm a nhưng ý nghĩa hai câu kô giống nhau lắm nên tớ quyết định để nguyên văn J ), hắn quả nhiên là có bệnh tim a, bằng không sao lại đau như thế? Có điều sao chỉ mỗi khi nghĩ tới Vu Tắc hắn mới thấy đau? Chẳng lẽ hắn thực sự làm Vu Tắc tức giận?Thật khó hiểu, quên đi ,không nghĩ nữa, càng nghĩ càng không hiểu, lãng phí tinh lực của hắn.
“Công tử, Nhiễm công tử!” Đúng lúc này, một đạo nữ âm thanh thủy vang lên, làm Vân Tại Vũ bừng tỉnh khỏi dòng suy tư.
Nhiễm công tử? Là ai?
Ân..thanh âm có vẻ quen tai, hình như đã nghe ở đâu.
“Nhiễm công tử, nhiễm công tử”. Thanh âm liên tục cất lên khiến cho Vân Tại Vũ có chút hồ đồ, theo bản năng nhìn về phía thanh âm phát ra, trong bụng lại nghĩ: Thật kì quái, sao thanh âm này cứ quấy nhiễu suy tư của hắn, hơn nữa cái tên này nghe thật sự rất quen tai, giống như đã từng nghe được ở đâu.
“Nhiễm công tử?” Thanh âm vẫn như cũ thanh linh mà ngọt nị, tựa hồ không vì không chiếm được lời hồi đáp mà có nửa điểm buồn bực.
“Ách…” Lúc này Vân Tại Vũ đã ngẩng cái đầu nãy giờ vì mải suy nghĩ mà vẫn cúi thấp, nhìn dáng người đang tới gần.
“Ngươi…ngươi…Nga, ta nhớ ra rồi, ngươi kêu là Nguyệt Hàm đúng không?”. Suy nghĩ nửa ngày, rốt cục Vân Tại Vũ cũng nhớ ra tên của nữ tử trước mắt, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngượng ngùng, “Này…thật xin lỗi, vừa nãy ta đang mải suy nghĩ nên không nghe thấy ngươi gọi.” Đôi má ửng hồng, Vân Tại Vũ ấp úng biện giải, cũng không thể trách hắn được, hắn vốn đâu phải họ Nhiễm, là họ Vân, bởi vậy ban đầu hắn tưởng là gọi người khác.
“Không có việc gì, bất quá công tử đang suy nghĩ chuyện gì tới xuất thần vậy? Có thể tâm sự cho tiểu nữ cũng nghe?” Nguyệt Hàm toàn thân vẫn là y phục màu xanh nhạt, tựa hồ nàng thực thích màu sắc này, bất quá dáng điệu khuôn mặt nàng vẫn bừng sáng như sen như ngọc, khiến cho người qua đường không ai không để ý. Nhìn xong rồi lại cảm thán một câu.
Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ!
Khuôn mặt như quan ngọc của Nguyệt Hàm sánh cùng vẻ tuấn mĩ của Vân Tại Vũ, tạo nên một bức tranh kiều diễm động lòng người, làm cho người người tán thưởng hâm mộ.
“Này…” Vân Tại Vũ có chút khó xử, hắn quả muốn tìm người trút bầu tâm sự hạ hỏa, có điều Nguyệt Hàm với hắn vốn không quen biết, nàng cũng không hiểu rõ chuyện của hắn và Vu Tắc, tìm nàng tâm sự thì ích gì? Tuy rằng hắn cảm thấy Nguyệt Hàm không phải hạng người bỏ đá xuống giếng, nhưng theo bản năng hắn vẫn không muốn cho nàng biết.
“Ha hả, công tử có điều gì khó xử sao, có lẽ tiểu nữ có thể giúp công tử cởi bỏ vướng mắc trong lòng cũng chưa biết chừng”. Nguyệt Hàm che miệng cười khẽ, thần sắc tự nhiên, không có cảm xúc nào khác.
“Ai, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cãi nhau với bằng hữu một trận mà thôi, thật không ngờ có thể gặp cô nương ở đây, chi bằng chúng ta tới trà lâu, để tại hạ bồi tội thất lễ lần trước?” Lời nói và phong thái hiện tại của hắn rất hào hoa văn nhã, thế nhưng lại khiến cho hắn có điểm không thoải mái, trước giờ thường xuyên cãi nhau với Vu Tắc, hơn nữa trong cung hắn tự do tự tại thành quen, hắn vốn muốn dùng cách nói thường ngày của mình để nói chuyện , thế nhưng cô nương này là người mới quen, hắn cảm thấy như vậy sẽ có phần thất lễ, nên đành tiếp tục bày ra bộ dạng hào hoa văn nhã.
Ân, vẫn là cùng Vu Tắc đấu khẩu thú vị hơn.
Từ từ, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Chẳng phải hắn bị tên hỗn đản ấy làm cho tức giận tới mực không muốn đấu khẩu với y nữa sao? Thật đáng giận! Khẳng định là hắn bị Vu Tắc làm cho khí tới điên rồi, hại hắn hiện tại mọi sự đều loạn thất bát tao, thật phiền lòng.
“Tốt”. Nguyệt Hàm thấy Vân Tại Vũ không muốn đề cập tới việc này, cũng không gặng hỏi, cười khẽ rồi cùng Vân Tại Vũ tới trà lâu, Nguyệt Khang im lặng đi sau hai người, bộ dáng thật giống một thủ vệ, mà trên thực tế là như thế, Nguyệt Hàm gặp ai cùng y không quan hệ, y chỉ cần bảo vệ nàng cho tốt là được.
Vân Tại Vũ cùng Nguyệt Hàm vừa đi vừa nói, mà ở sau lưng họ, phía đằng xa, một đôi mắt lạnh lùng nhuốm màu bi thương chăm chú nhìn hai người, tới tận khi không còn nhìn thấy bóng lưng hai người mới thôi.
Nhìn hắn cười vui vẻ như vậy, dường như không hề tức giận? Mặc dù trước đó hắn quả là có sinh khí, nhưng từ sau khi gặp nữ tử đó, thì bộ dáng tức giận liền bay biến, xem ra chỉ có y là tự tìm phiền não. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
46 chương
98 chương
10 chương
62 chương
35 chương
67 chương