Huyết linh vương phi

Chương 9 : 7: có mục đích gì?

Đêm, thật yên tĩnh. Hiên Viên Dạ tĩnh lặng nhìn ánh trăng qua khung cửa sổ của hành cung, cười tự giễu. Hắn là đang chờ cái gì? Chờ phụ hoàng và mẫu phi đến thăm hắn sao? Sao có thể chứ. Bọn họ chỉ sợ ngay cả mặt của hắn cũng không muốn nhìn thấy, điều này không phải từ ba tháng trước hắn đã biết sao? Chỉ là, hắn vẫn nhịn không được đi hi vọng. Bởi vì hôm nay, là sinh thần của hắn a. Đưa mắt nhìn điểm tâm phong phú được bày sẵn trên bàn, Hiên Viên Dạ có một loại cực kì tự giễu cảm xúc. Không phải đã nói trở thành người vô tâm sao? Thế nhưng còn như vậy yếu đuối. Hiên Viên Dạ lắc lắc đầu, đi đến trên bàn, tự mình thu dọn tốt mọi thứ rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Ánh trăng đêm nay, thật là tịch mịch. --- ------ ------ -------- Thuấn Phong và Lam Huyết Quân ẩn mình trong một góc tối, nhìn vẻ mặt cô đơn của Hiên Viên Dạ, cảm thấy rất là có lỗi. Kì thật Hiên Viên Dạ nên là một cái nhận được ngàn vạn sủng ái tiểu hoàng tử chứ không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi như bây giờ. Chỉ là... đây chính là số mệnh của hắn. Lam Huyết Quân nhìn bóng lưng cô đơn của Hiên Viên Dạ, có cảm giác đang nhìn chính mình của nhiều năm về trước. Nói về Lam Huyết Quân, hai huynh muội hắn lúc trước cũng chẳng được phụ mẫu sủng ái, có chăng chỉ là một chút quan tâm vì trên người bọn họ cũng chảy dòng máu của Lam Huyết tộc. Năm xưa Lam Huyết Linh còn nhỏ không hiểu chuyện, từng hỏi Lam Huyết Quân rằng, vì sao phụ thân và mẫu thân không quan tâm họ như quan tâm những huynh đệ tỷ muội khác. Khi đó, Lam Huyết Quân đã từng thề, bản thân phải trở nên thật mạnh mẽ để bảo vệ của hắn Linh Nhi, bảo vệ của hắn thân nhân duy nhất. Hắn làm được. Hắn tu luyện được một thân cao cường pháp lực, cũng có khả năng bảo vệ Lam Huyết Linh. Hai huynh muội cũng nhận được thứ gọi là tình thương của phụ mẫu. Nhưng là hạnh phúc không được lâu, Lam Huyết tộc đã bị người ta tập kích. Lam Huyết diệt tộc, Lam Huyết Quân không quan tâm, hắn chỉ muốn muội muội Lam Huyết Linh của hắn được sống sót. Tuy rằng Lam Huyết Quân không đấu lại những người kia, hắn cũng vì Lam Huyết Linh chắn đi tất cả đòn tấn công. Cho đến khi hắn sắp không kiên trì được nữa, Thuấn Phong xuất hiện. Ông nhận phó thác của phụ thân, cứu đi huynh muội bọn họ. Nếu so với Hiên Viên Dạ, Lam Huyết Quân cảm thấy bản thân may mắn hơn nhiều. Chí ít, hắn còn có muội muội, còn có Thuấn Phong ở bên cạnh, nhưng Hiên Viên Dạ... Aiz, mới tám tuổi mà phải chịu như vậy đả kích, hắn có thể tiếp tục kiên trì sao? --- ------ ------ -------- Trong khi Lam Huyết Quân đang cảm thán, Hiên Viên Dạ đã bước tới trước liên trì, đứng ngẩn người. Chợt, ùm một tiếng, Hiên Viên Dạ đã không thấy đâu, chỉ còn bọt nước bắn tung tóe khắp mặt đất. Thuấn Phong và Lam Huyết Quân hoảng hốt, vội vàng chạy đi qua. "Tiểu Quân Nhi, con mau xuống cứu hắn." Thuấn Phong hơi cau mày, đối với Lam Huyết Quân nói. Lam Huyết Quân không trả lời Thuấn Phong, hơi phất phất tay, một luồng bạch quang theo tay hắn thoát ra, lao thẳng xuống mặt nước. Tiếp theo thôi, Lam Huyết Quân quay sang nhìn Thuấn Phong, trong mắt hiện lên khinh bỉ, cũng rõ ràng viết một dòng chữ Có pháp lực không dùng, lại muốn con lao xuống nước, người ngu ngốc sao? Khóe miệng Thuấn Phong giật giật, không nói được lời nào. Hình như dạo gần đây hắn hay bị mắng ngu ngốc. --- ------ ------ -------- Hiên Viên Dạ gieo mình xuống nước, cảm nhận dưỡng khí đang từng chút một bị mất đi, hơi nở nụ cười. Nhìn ánh sáng đang từ từ biến mất, thân thể cũng càng ngày càng nặng, ánh mắt của hắn nhắm chặt lại, cảm nhận tử vong đang ngày càng đến gần. Có lẽ, nếu hắn chết, phụ hoàng và mẫu phi sẽ đến xem hắn lần cuối đi. Bất chợt, một luồng bạch quang bỗng dưng xuất hiện, bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của Hiên Viên Dạ,đưa hắn kéo lên trên. --- ------ ------ -------- "Tiểu Quân Nhi, sao hắn vẫn không tỉnh? Không phải đã cứu hắn ra khỏi nước sao?" Một cái có vẻ lo lắng thanh âm vang lên bên tai Hiên Viên Dạ khiến hắn khẽ nhíu mày. Là ai vậy? Thật ồn ào. "Người thật sự là ngu ngốc sao? Con chưa sử dụng pháp lực, hắn sao có thể nhanh như vậy liền tỉnh?" Thanh âm lần này quả thật rất êm tai, khiến Hiên Viên Dạ có điểm kinh ngạc. Rõ ràng là giọng nói của một nam nhân, thế nhưng so với giọng nói của mẫu phi còn muốn dễ nghe. Hiên Viên Dạ còn đang miên man suy nghĩ thì cảm nhận một dòng nước ấm đang chầm chậm lưu chuyển trong người mình. Ngô, thật dễ chịu. Lông mi cong vút hơi hơi động đậy, đôi mắt xinh đẹp của Hiên Viên Dạ có chút mờ mịt. Chớp mắt một chút, đến khi nhìn rõ hai người trước mặt, Hiên Viên Dạ có một chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó lại trở nên bình tĩnh. Ít nhất hắn cũng làm hoàng tử được tám năm, lễ nghi cơ bản cũng là nên biết. Hơi cúi người, giọng nói trẻ con nhưng trầm tĩnh của Hiên Viên Dạ vang lên "Là hai vị đã cứu mạng ta, đa tạ." Dù ta chẳng cần hai người cứu giúp. Đương nhiên câu nói sau hắn không có nói, nhưng là vẫn bị Lam Huyết Quân biết được. Hơi gợi lên khóe môi, Lam Huyết Quân cười tao nhã "Không có gì, tiểu hoàng tử. Đây là lễ vật ta tặng ngươi. Có duyên sẽ gặp lại." Nói rồi đã cùng Thuấn Phong biến mất. Hiên Viên Dạ ngơ ngẩn nhìn quyển sách đề bốn chữ "Huyền Thiên bí pháp", đáy lòng có chút mạc danh kì diệu. Hắn từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách, thứ này hắn cũng có biết. Này không phải là bí pháp đã sớm thất truyền trên giang hồ sao? Kẻ kia làm sao có được? Hơn nữa, mục đích của hắn... lại là cái gì đây? --- ------ ------ -------- Đồng dạng giống Hiên Viên Dạ rối rắm, còn có Thuấn Phong. Hắn nhíu mày nhìn đệ tử của mình, rất là khó hiểu. Đến cuối cùng vẫn là không chịu được, mở miệng hỏi ra thắc mắc "Con làm vậy là có ý gì?" "Nga..." Mắt đẹp của Lam Huyết Quân hơi nheo lại, cười đến là giảo hoạt "Thiên cơ không thể lộ a."