Huyết linh vương phi

Chương 3 : Tiểu lão đầu - tiểu sát tinh

Ở Long Phượng quốc, có một nơi được gọi là thánh địa. Nơi ấy, chính là Huyễn Lâm. Sỡ dĩ gọi là thánh địa, vì Huyễn Lâm cất giấu rất nhiều bảo vật. Con người thì ai cũng có lòng tham nên sự mê hoặc của Huyễn Lâm với con người ta là không thể nghi ngờ. Nhưng là, cho dù tham lam đến mấy cũng chẳng ai có bản lĩnh xông thẳng vào nơi đây. Bởi vì nơi đó là thánh địa, cũng là nơi Lam Huyết thần tộc... vĩnh viễn yên nghỉ. --- ------ -------- Lam Huyết Linh bay lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía bóng người đang loay hoay thu dọn ở dưới kia hiện lên một tia giễu cợt. Tiểu lão đầu, người vẫn là chậm hơn con một chút. Người dưới kia không hề phát hiện tai họa đã đến gần, vẫn đang miệt mài thu dọn hành lí, miệng còn không quên lẩm bẩm "Nguy rồi nguy rồi, tiểu sát tinh đó đã trở về, hơn nữa cũng đã khôi phục lại nguyên thần, chắc chắn sẽ tới tìm ta gây họa. Bao nhiêu năm thanh xuân phới phới của ta hủy trong tay nó, chẳng lẽ về già cũng không được yên thân sao? Không được không được, ta phải mau trốn đi thôi." Tiểu sát tinh trong miệng lão, không ai khác ngoài Lam Huyết Linh. Mà tiểu lão đầu trong miệng Lam Huyết Linh, có thể là ai ngoài lão. Về phần lão đầu này là ai thôi? Chính là lão ngoan đồng trong tòa tháp bị phong ấn (mọi người có thể xem lại tại chương 1). Trên trán Lam Huyết Linh chảy xuống ba đường hắc tuyến. Thanh xuân phơi phới? Hơn nữa còn là hủy trong tay nàng? Lão già này nhàm chán đến điên rồi có phải không? Thở hắt ra một tiếng. Vốn định cho lão đầu Thuấn Phong này an hưởng tuổi già, nhưng xem hiện tại, hẳn là không cần nữa rồi. Chậm rãi đáp xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Thuấn Phong, Lam Huyết Linh thoải mái nở nụ cười. Nhất tiếu khuynh thành. Rõ ràng trên môi Lam Huyết Linh là một nụ cười rạng rỡ nhưng vào trong mắt của Thuấn Phong, nó còn đáng sợ hơn gương mặt băng của nàng khi trước. Gió... thổi a thổi a thổi. Thuấn Phong... lạnh a lạnh a lạnh. Lão sâu sắc cảm nhận được, ở đằng sau lưng mình, âm phong không ngừng quất tới. Kéo kéo khóe môi cứng ngắc, Thuấn Phong rất là chân chó nặn ra một nụ cười "Tiểu Linh Nhi, ngươi hảo." "Nga, sư phụ~~~" Lam Huyết Linh cười càng thêm rực rỡ, giọng nói cũng ngọt ngào mị hoặc không nói nên lời. Thiên a, ngươi muốn diệt ta. Trong lòng Thuấn Phong không ngừng gào thét nhưng ngoài mặt vẫn cười đến đáng yêu khả cúc, hơi lắp bắp trả hỏi lại nàng "Tiểu... Tiểu Linh Nhi... con... có gì muốn hỏi?" "Nếu con nhớ không lầm, người lúc này nên ở trong tháp phong ấn chứ, có phải không sư phụ?" "Ta... ta... là vì trời quá nóng. Đúng! Chính là vì trời quá nóng cho nên ta mới đến nơi này." Lam Huyết Linh nhìn bông tuyết xinh đẹp phiêu đãng khắp đất trời, khóe môi không kìm được run rẩy. Tiểu lão đầu này... trải qua cả nghìn năm, hắn vẫn là nói dối tệ như vậy. Mà thôi, không đùa với hắn nữa. Thu nụ cười, gương mặt Lam Huyết Linh lại trở về vẻ lạnh nhạt vốn có khiến Thuấn Phong không khỏi cảm thán... trở mặt so với trở sách còn muốn nhanh. Nói về mối quan hệ giữa Lam Huyết Linh và Thuấn Phong, không đơn giản cũng không phức tạp. Thuấn Phong nguyên bản là một vị thượng thần thích lịch lãm, cùng với Lam Huyết tộc tộc trưởng, Lam Huyết Minh là bằng hữu thân thiết đã nhiều năm. Năm xưa Lam Huyết diệt tộc, Thuấn Phong chỉ kịp nhận lời phó thác của Lam Huyết Minh, giúp ông chăm nom hai đứa con là Lam Huyết Quân và Lam Huyết Linh khi ấy tuổi còn nhỏ. Thuấn Phong nhận hai đứa trẻ làm đồ đệ, cùng ông ngao du sơn thủy, cố gắng tu tiên. Thuấn Phong ngoài mặt tuy rằng hay trêu đùa Lam Huyết Linh nhưng nàng biết rất rõ, lão đầu này rất quan tâm nàng và đại ca. Vì như thế nên trong lòng nàng và Lam Huyết Quân luôn xem Thuấn Phong là thân phụ, dù ngoài mặt hai người vẫn gọi ông là tiểu lão đầu. Hơn thế nữa, ba người bọn họ trong lúc đó, còn có một mối quan hệ không thể phơi bày.