Huyết linh vương phi

Chương 13 : 11: cái được gọi là truy thê đại pháp - một chút, chỉ một chút rung động mà thôi

Muốn nhanh nhất đến được kinh thành, phải vượt qua một nơi được gọi là Vân Sơn. Ai cũng biết Vân Sơn địa thế hiểm trở, rất khó để đi qua nên hầu như không ai đặt chân đến nơi này. Theo thời gian, Vân Sơn cũng trở thành một nơi hoang vu vắng vẻ. Nhưng là hôm nay, cái nơi vốn nên không có một bóng người ấy lại trở nên rất náo nhiệt. Nào, lia camera đến cận cảnh. --- ------ ------- "Xong chưa a? Thật là nhàm chán." Một cái giọng nói trong trẻo dễ nghe từ trong xe ngựa vọng ra. Ở bên ngoài, mười cái hắc y nhân đang cùng một nam nhân tử y sống chết chiến đấu, nghe được âm thanh sau, thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống đất. Làm ơn a. Bọn họ ít nhiều gì cũng là trong giang hồ nổi danh sát thủ, thế mà đi ám sát người ta, người ta không sợ còn hô to bọn họ nhàm chán. Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ làm gì còn mặt mũi mà "lăn lộn" trong giới sát thủ. Nghĩ nghĩ, vì danh dự sau này, phi vụ này nhất định phải thành công. --- ------ ------- Nhìn thấy mười hắc y nhân giống như ăn thuốc kích thích hướng tử y nam nhân lao tới, dưới tàng cây, một đám người mặc y phục thị vệ lắc đầu ngán ngẩm. Thật ngu ngốc. Đám sát thủ kia không thấy giọng nói của Linh tiểu thư rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa sao? Thế nhưng còn bị kích thích đến? Hi vọng là sẽ không chết quá khó xem. Lắc đầu ngán ngẩm, thị vệ nhóm ở trong lòng đếm ngược.... Ba... Hai... Một Đếm tới ba khi, từ cuộc chiến cũng truyền ra một tiếng nổ cực lớn, tiếp sau đó lại trở về với vẻ tĩnh lặng thường ngày. Nhìn cái xác không còn toàn vẹn của sát thủ, thị vệ nhóm đồng tình vứt đi một cái thương hại ánh mắt. Thập đại sát thủ sao? Mong là các ngươi trên đường hoàng tuyền có thể bình an. +_+ --- ------ ------ --- Lam Huyết Linh xốc lên rèm che của xe ngựa, nhìn thoáng qua thảm cảnh của mười hắc y nhân kia rồi không cảm xúc quay đầu đi. Những kẻ làm phiền của nàng yên tĩnh, vẫn là nên cho một chút giáo huấn. Nhìn lên bầu trời, khẽ mấp máy môi, Lam Huyết Linh niệm ra một cái dài dòng chú ngữ rồi làm phép cho nó bay lên trời. Nhếch nhếch môi, Lam Huyết Linh cười đến phong hoa tuyệt đại, đáy mắt lại xoẹt qua một tia âm hàn lạnh lẽo. Muốn cùng bản thượng thần ngoạn trò chơi ám sát? Ngươi vẫn là còn chưa đủ. --- ------ --------- Hiên Viên Dạ bước đến, đầu tiên nhìn thấy chính là nụ cười xinh đẹp của Lam Huyết Linh. Có một chốc, hắn thất thần. Nếu nụ cười kia chỉ vì hắn mà nở rộ, vậy thì có bao nhiêu tốt. --- ------ --------- Thị vệ nhìn thấy vẻ mặt của Hiên Viên Dạ, cảm thấy rất là mất mặt. Chủ tử của bọn họ, chân chân thật thật là một cái thê nô a. Chưa thú được Linh tiểu thư đã thế, vậy sau khi thú được nàng, có lẽ nếu nàng kêu hắn đi tử, hắn cũng sẽ không từ chối đi. Chủ tử thật đáng thương. Từ ngày bọn họ lên đường hồi kinh đến hôm nay cũng đã được một tháng, hầu như cứ ba ngày lại bị ám sát một lần, mà sát thủ được phái ra cũng ngày càng cường đại. Nhưng khổ ở chỗ, mỗi khi gặp ám sát, Linh tiểu thư không hề cho bọn họ ra tay mà bắt chủ tử một mình chiến đấu. Mỹ kì danh viết là nâng cao năng lực, trên thực tế, ai cũng biết nàng là đang đối chủ tử trả thù riêng. Còn vì sao phải trả thù thôi? Vấn đề này, rất là... khụ, tế nhị. --- ------ ---- Nhìn Lam Huyết Linh đối chính mình lộ ra một cái vui sướng khi người gặp họa tươi cười, Hiên Viên Dạ nở nụ cười khổ. Nàng rõ ràng là thần tiên, hơn nữa còn là thượng thần a. Thế nhưng lại giận dai như vậy. Chính mình không phải chỉ "sơ ý" đi ngang qua nơi nàng tắm rửa sao? Có cần thiết phải tính toán như vậy không? Mặc dù lúc đó hắn có lỡ... ách, nhìn thấy thân thể của nàng, còn hoa lệ lệ phun ra một dòng máu mũi. Nhưng hắn xin lỗi nàng rồi a. Hơn nữa, hắn còn rất là trách nhiệm muốn đối nàng phụ trách. Rõ ràng chính miệng nàng từ chối, còn nói không có để ý, vậy mà bây giờ lại đối hắn đường đường chính chính mượn việc công trả thù riêng. Số hắn đúng là quá khổ. Bất đắc dĩ qua đi, trên môi Hiên Viên Dạ lại treo lên một nụ cười sủng nịnh. Mà thôi đi. Ai kêu hắn chính là như vậy yêu nàng, không nỡ nhẫn tâm đem niềm vui của nàng phá hủy đâu. Nàng đúng là hắn đời này lớn nhất kiếp nạn mà. --- ------ ------ --- Nhìn nụ cười sủng nịnh trên môi Hiên Viên Dạ, Lam Huyết Linh bất giác nhớ lại sự việc xấu hổ kia, bên tai hơi nóng lên một tí. Nàng tuyệt đối sẽ không nói cho tên ngốc đó biết, vào một khắc bị hắn nhìn thấy kia, tâm của nàng, không ngừng loạn nhảy. Một chút, chỉ là một chút rung động mà thôi. --- ------ -------- Kì thật, cái được gọi là "Truy thê đại pháp của Hiên Viên Dạ rất đơn giản, chỉ bao gọn trong một nguyên tắc: "Đẹp trai không bằng chai mặt." Hắn cũng không hiểu hết ý nghĩa của câu nói này, chỉ là biết rằng Lam Huyết Linh từng cho hắn biết, có khuôn mặt đẹp trai còn không bằng đối người mình yêu mặt dày đeo bám. Hắn rất là thành thật, đem những gì nàng đã nói với hắn áp dụng vào công việc truy thê. Không biết hắn làm vậy có đúng không, chỉ biết rằng, mãi thật lâu sau này, khi Lam Huyết Linh biết được nguồn gốc của "Truy thê đai pháp", nàng một ngụm máu tươi phun ra, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tử nam nhân, thế nhưng đem lời nàng từng nói đến đối phó nàng. Sớm biết như thế, nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết câu nói đó. Này, đúng là tự kê đá đập chân mình. Nhưng đó đã là chuyện của tương lai. Bây giờ Lam Huyết Linh còn chưa phát hiện, tâm của nàng, đang dần dần thay đổi.