Huyết liên hoa

Chương 60 : giao chiến triệu hoán sư

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLưu Hoàng Hùng bất đắc dĩ lắc đầu. Như Ý là trợ thủ đắc lực bên cạnh anh, sớm chiều ở bên nhau anh đã quen với tính cách này của cô. Nhưng cô nàng này đúng là cổ quái mà, đời còn dài, gái còn nhiều, sao cứ phải nhìn trúng em gái của anh ? Không thể! Hoàng Nguyệt đáng yêu đơn thuần như vậy, nếu Như Ý có ý muốn tiếp cận thì con bé sớm muộn cũng sẽ bị ăn sạch ! Thôi thì thuận theo ý trời..... Anh đeo mặt nạ lên, trở lại với một con người lãnh ngạo, uy nghi. Nhặt cánh hoa dưới đất, dáng vẻ vân đạm phong khinh ngắm nhìn. Vạn vật như bị lu mờ trước vẻ đẹp tiêu sái của anh : “ Con bé cũng là người được chọn ?” Như Ý chống hông nhìn bóng tre nghiêng ngả xám xịt dưới nền đất, trong lòng thầm tiên đoán những diễn biến tiếp theo. Một miệng vẫn trả lời răm rắp :“Đúng vậy, Hoàng Nguyệt tiểu thư thiên phú hơn người. Ngoại giao, đàm phán, những chiêu trò trong giới kinh doanh....không cái nào làm khó được tiểu thư. Nghe nói vừa qua còn thương lượng thành công với Loraine phu nhân, hơn nữa điều khoản đưa ra rất vô lí. Nhưng điểm bất thường chính là phu nhân hoàn toàn không do dự mà đồng ý.” Anh ngẩng đầu, hôm nay mây che mất trăng, bầu trời xám xịt mịt mờ. Khiến lòng người bất an. Nhưng con ngươi đen đặc lại dấy lên vẻ hứng thú : “Em gái tôi thật lợi hại.” Như Ý nghe lời này cười trào phúng : “Xem lại thân phận của anh.” “Haha....” *** Sắc trời đã không còn sớm, vốn dĩ phải nán lại nơi này lâu hơn. Nhưng Lan Nhi đối với cái nơi xa hoa này mà nói là rất kị. Quỹ gia tộc cũng đã đóng, mọi việc sắp xếp ổn thoả. Sau khi hàn huyên vài câu với Lưu Hoàng Chi thì cô ngay lập tức rời đi. Ở đây không còn việc của cô nữa. Lên xe, nháy mắt biến mất khỏi yến tiệc. Đi được một đoạn. Trên cửa kính, giọt nước không biết từ đâu bắn xuống. Mưa ? Ngay khoảnh khắc này, giọt nước lại phản chiếu thân ảnh của một con chim sẻ. Cặp mắt đục ngầu trân trân đối diện với Lan Nhi. Chưa được ba giây sau liền biến mất, làm cô còn tưởng lầm đó là ảo giác. Mưa trong chốc lát hoá thành một làn nước trắng xoá, vạn vật đều bị che lấp. Trong túi áo, Cánh Hoa đột nhiên có phản ứng. Nhưng Nhuỵ Hoa vẫn bình ổn, không hề có động thái gì đặc biệt. Cái dấu hiệu khó hiểu này làm cho Lan Nhi ba phần méo mặt. Phía xa, toà nhà cao ốc mập mờ hiện ra. Mưa quá dày, căn bản không nhìn thấy gì. Duy chỉ có toà cao ốc đó cô lại nhìn thấy. Không đúng ! Nó di chuyển ? Đúng vậy, cái “toà cao ốc” đó đã quay người lại, một phần mười mấy giây, trong đâu cô đã vạch sẵn vô số suy đoán. Loài này....có thể to đến vậy sao ? Chưa để cô tìm ra lời giải, câu trả lời đã tự động trình lên : “Linh thú.” Thanh âm tràn đầy cảnh giác phát ra, trong không khí còn mang theo một mùi đất nồng đậm. Lan Nhi chấn động nhìn Nhân Tâm, như không tin vào điều mình vừa nghe thấy. “Chị Tâm, chị là.....” Nhân Tâm quay lại, trên miệng đang ngậm cây kẹo mút. Một tay bẻ lái về hướng ngược lại với linh thú. “Chị chưa nói sao ? À.... Chị ngũ tinh nhé.” Nhân Tâm mặt tỉnh ruồi đáp lại. Lan Nhi tự nhiên hồn bay phách lạc. Cô từ lâu đã thấy ngờ vực, cứ mỗi lần nghĩ đến nụ cười của Phong quản gia ở ngày đầu nhập học liền cân nhắc khả năng này. Mà....sự thật đúng là như vậy. Hai người chung sống với cô gần 4 năm đều là Linh nhân, hơn nữa còn rất lợi hại. —-Rầm Tiếng sét đánh ngang tai vang lên. Quay đầu, nhìn thấy một mảnh đất bị cháy xém còn đang bốc hơi đằng sau cửa kính. Nếu không phải Nhân Tâm kịp thời né tránh, có lẽ bây giờ hai người đã bị thiên lôi xé thành trăm mảnh. “Haha...uy lực ghê gớm thật.” Nhân Tâm liếm môi, tiện thể khen một câu. Cái tầm ngắm này rõ ràng nhằm vào xe của Lan Nhi. Ai lại muốn truy sát cô chứ ? Gặp phải linh thú cũng thôi đi, lại còn chạm trán với Linh nhân. Trời cao cũng không muốn cô sống ! Những luồng sét đánh tương tự như vậy hàng loạt giáng xuống. Trời mưa tầm tã, chỉ cần sơ suất một chút liền gây ra tai nạn ! “Chị Tâm, người này nhất định đuổi tận giết tuyệt. Cứ như vậy không ổn, trước tiên phải kéo đến nơi vắng vẻ. Hạn chế gây tổn thất nhiều nhất có thể.” “Được.” Nói rồi Nhân Tâm một mạch chạy thẳng về phía ngoại ô. Bên dưới là biển cả u tối. Giao chiến ở một nơi như vậy, nói không nguy hiểm chính là nói dối ! Tuy nhiên, địa hình như vậy lại đặc biệt có lợi đối với cô. Linh thú to lớn thấy chiếc xe chuyển hướng cũng xoay người đuổi theo. Dưới làn nước lạnh lẽo, ẩn hiện một chiếc vòng tròn trên đầu nó. Bên trong khoảng không của vòng tròn bắn ra hàng loạt tia chớp. “Ngự Phòng Thổ !” Nhân Tâm hô to, mặt đất rung chuyển, một bức tường đất nhô cao làm chặn đòn đánh. Trong lòng Lan Nhi cả kinh, cô với con quái kia không thù không oán. Sao nó lại tấn công cô ? Nhân Tâm không dám lơ là, dù đang trong hoàn cảnh bí bách nhưng đầu óc cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra điểm bất thường. “Là triệu hoán sư ! Đằng sau linh thú có người thao túng.” Còn có chuyện này ?!