Huyết liên hoa
Chương 55 : hồi hương (3)
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNữ tử chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt tú lệ lộ ra chút âm lãnh xảo quyệt. Nếu Hoàng Nguyệt của lúc nãy là nữ tử dịu dàng thướt tha thì Hoàng Nguyệt của bây giờ chẳng khác gì sứ giả địa ngục. Lệ khí nồng đậm, ngập tràn tứ phía khiến cho cả sảnh chính dường như nín thở. Mà Lưu Thanh Hương chính là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, áp lực tâm lí bao phủ trên đầu, thân thể cô ta mềm nhũn, giống như một cái nhấc tay nhấc chân cũng cảm thấy khó khăn.
Hoàng Nguyệt từ từ đứng lên, sống lưng thẳng tắp, cao cao tại thượng nhìn ả nữ nhân trang điểm diêm dúa. Mà Lưu Thanh Hương vẫn duy trì tư thế khom người cúi đầu nhìn cô ban nãy. Tạo nên một khung cảnh người bề trên kẻ bề dưới.
Gió êm sóng lặng không muốn, lại thích đi quẫy nhiễu gây sự. Đứa con gái này chán sống ! Năm xưa Lan Nhi phải chịu uỷ khuất và chà đạp như thế nào, bây giờ cô phải khiến cô ta trả gấp bội !
“ Ngẩng đầu lên.” Thanh âm lạnh lẽo như gió thổi bên tai, không giận mà uy.
“Cô......”
—-Chát
Một cái tát vang dội bị Lưu Thanh Hương ăn trọn ngay sau khi ngẩng đầu, cô ta tay chân bủn rủn ngã bịch xuống đất trước ánh mắt ngỡ ngàng của hàng trăm con người. Cái mặt hoa da phấn giờ đây in đậm 5 dấu tay.
Nhân gian có câu “đánh người không đánh mặt”, thế nên cô càng phải đi ngược lại với điều này. Đối với Lưu Thanh Hương mà nói thì đây là một sự sỉ nhục không hơn không kém.
“ Lưu Hoàng Nguyệt !! Cô muốn phản ?!” Thanh Hương khóc rống lên, giờ cô ta khác nào con chó điên ? Định bụng chửi bới Hoàng Nguyệt, nhưng vừa ngước nhìn đã va phải con ngươi màu máu đỏ chói, lời vừa đến kẽ răng ngay lập tức nuốt lại.
Hiện tại ai cũng mang trong mình loại cảm giác cực kì khiếp sợ, tựa hồ như chim sợ cành cong.
Cô quay đầu nhìn các nhà báo bên ngoài, ánh mắt uy hiếp đến mức khủng bố. Họ đều không nói hai lời mà ngay lập tức để lại máy quay và các tư liệu, ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người.
Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài một chữ !
“ Chỉ mới hai năm, người Lưu gia tự lúc nào đã trở nên vô giáo dưỡng, không biết trời cao đất rộng là cái gì rồi?”Ngữ khí cao ngạo lạnh lùng, như có thể đem cả nơi này biến thành vùng Bắc cực ở Châu Á.
“Lưu Hoàng Nguyệt ! Cái thái độ đó là sao ? Mày chỉ là đứa không cha không mẹ thấp cổ bé họng, lấy cái gì mà lên mặt ở đây ?” Thanh âm khản đặc kịch liệt truyền đến, trong giọng nói có chút run rẩy.
Chậc! Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ, thật khiến người ta chướng mắt !
“Lấy cái gì ?”Hoàng Nguyệt hất cằm, con ngươi buông xuống nhìn người phụ nữ đang từng bước tiến tới. Trước ánh nhìn này, bà ta cũng có mười phần kinh hãi, thân thể không tự chủ lùi về phía sau “Cô cô à, trí nhớ của người dạo này có vẻ không tốt ? Ông nội danh chính ngôn thuận đưa con lên vị trí trưởng nữ, không lẽ người muốn con phải lấy gia phả dòng họ ra để chứng minh ?”
Nghe đến đây, Lưu Như Yến lập tức nghẹn họng trăn trối, căn bản không biết nói cái gì.
Hai mẹ con này trước kia luôn thích tìm cô kiếm chuyện. Không lẽ họ thấy cuộc đời quá mức nhạt nhẽo ? Hoàng Nguyệt là người có thù tất báo, mọi thứ trong quá khứ cô đều không quên !
“ Bây giờ đứa con gái này là người tự mình quản giáo hay là để con thay người quản giáo ?” Thiếu nữ tiêu sái dựa vào tường, hôm nay không chỉnh được hai mẹ con này thì cô tuyệt đối không phải là Lưu Hoàng Nguyệt !
“Là do tôi dạy nữ vô phương, khiến vợ con hành xử lỗ mãng, mong Nguyệt Đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ mà ân xá, bỏ qua chuyện này. Đều là người trong nhà cả, hà tất phải làm khó nhau ?” Ngay cửa chính có hai người đàn ông một trước một sau đi vào. Người bên trái hẳn là tuỳ tùng đi, còn người bên phải là chú của cô, đồng thời là chồng của Lưu Như Yến.
Lưu Thanh Hương ngơ ngác, khẩu khí này của cha dường như rất thành khẩn ? Sao có thể !
Thấy cha mình nói hộ Hoàng Nguyệt cô ta liền lật giọng phản kháng : “Cha ! Người sao lại......”
Người chú kia trừng mắt, ánh mắt hung ác khiến cô ta im mồm. Nhìn thái độ của Lưu Thanh Hương, có thể thấy cô ta rất sợ cha mình.
Cô không có ấn tượng gì với người này, nghe nói ông ta rất thích bạo hành kẻ hầu trong nhà, ra tay cực kì man rợn. Chỉ riêng chuyện này cũng đã đủ thấy người đàn ông kia tội lỗi ngập đầu, không thể dung thứ !
Thiếu nữ vuốt tóc, khoé miệng khẽ cong tạo nên một nụ cười nham hiểm : “Chú hai nói đúng lắm, đều là người trong nhà a !”
Nụ cười kia khiến trán người đàn ông đổ mồi hôi lạnh, ngày trước con bé này nhu nhược thế nào thiên hạ đều biết. Nhưng bây giờ chỉ cần một động tác nhỏ của nó cũng khiến cho người khác bị áp chế đến nỗi khó thở !
“Nhưng mà....” Hoàng Nguyệt xoay người, một tay ấn vai người chú khiến ông ta đột nhiên quỳ xuống, cô ghé sát vào tai, trầm giọng tiếp lời : “Giáo huấn vợ con cho tốt vào, tôi không muốn moi ra đôi mắt này đâu.”
Chú hai lắp bắp kinh hãi! Khẩu khí này không giống như đang nói đùa! Nói cách khác, cô gái này nói được làm được ! Đến cả người có kinh nghiệm sống lâu năm như ông cũng phải thận trọng hết mức.
Lưu Như Yến chưa bao giờ phải gánh chịu nỗi nhục này, con gái bảo bối bị đánh, chồng thì bảo vệ cho hung thủ, bà ta không cam lòng !
Người phụ nữ bất thình lình chạy đến, trên tay cầm ly nước, ý định của bà mọi người đều hiểu ! Lưu Như Yến điên rồi !
Cốc nước vừa đến chỗ cô, thân ảnh nhỏ nhắn liền biến mất trong hư không. Từ đằng sau, một lực đẩy mạnh mẽ khiến tay bà ta dường như mất kiểm soát, nước trong ly bất ngờ tạt vào thân thể người phụ nữ.
Ai ai cũng ngẩn ra, nửa ngày vẫn chưa định hình được mọi thứ.
Quá nhanh ! Nhanh đến nỗi xuất quỷ nhập thần ! Người thường căn bản không nhìn thấy !
Lưu Như Yến hét thảm thiết. Một màn vừa rồi đủ doạ sợ tất cả mọi người.
Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa bà lại xông vào.
Hôm nay Hoàng Nguyệt giết gà doạ khỉ. Nhưng hôm sau....cô không đảm bảo con khỉ đó sẽ sống.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
65 chương
25 chương
100 chương
146 chương
59 chương
50 chương