Huyết hận
Chương 76
Lãnh Huyết và Vấn Thiên xông thẳng vào tòa nhà.
Vừa qua khỏi cánh cổng lớn là đến đại sảnh. Giữa căn phòng lớn này được trang trí bằng 1 hồ nước, trong hồ là bức tượng 1 thiên thần đang cầm quyển sách và thanh kiếm. Trong đại sảnh có vài dãy bàn tiếp tân khá lịch sự và nhiều chậu cây cảnh bày trí theo phong cách thẩm mỹ châu Âu. Cả sảnh đường rộng lớn này chỉ có 2 cánh cửa lớn khá kiên cố dẫn sang khu vực khác. Có lẽ đằng sau 2 cánh cửa này là 2 lối đi chính của thư viện Marshall.
Máy tính đặt ở bàn tiếp tân đang được mở. Lãnh Huyết chăm chú quan sát màn hình máy tính rồi thốt lên:
“Chúng đã mở được khóa điện tử, có lẽ đã vào sâu trong thư viện rồi “
Vấn Thiên tò mò hỏi:
“Trong thư viện này không có cơ quan cạm bẫy và cảnh vệ sao ?”
Lãnh Huyết lắc đầu:
“Chúng đã xâm nhập vào hệ thống máy tính và vô hiệu hóa các khóa điện tử cùng cạm bẫy. Còn cảnh vệ à. chính ta đã yêu cầu họ triệt thoái khỏi nơi này đấy. Nếu bọn xâm nhập đã vượt qua được phòng vệ ở vòng ngoài thì bố trí cảnh vệ tại nơi đây cũng không có tác dụng gì lắm”
Vấn Thiên nghe thế, liền nôn nóng chạy đến 1 trong 2 cánh cửa lớn.
Lãnh Huyết ra hiệu cho Vấn Thiên dừng lại, nhắm mắt nghe ngóng hồi lâu rồi bảo:
“Có ít nhất 8 tên, chúng ta hãy chia nhau ra đi tìm chúng “
Vấn Thiên hồ hởi gật đầu, rút thanh kiếm của chàng ra cầm sẵn trên tay. Lãnh Huyết lại dặn dò:
“Cẩn thận đấy, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, có chút bất lợi. Đừng tin vào mắt mình “
Vấn Thiên chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “đừng tin vào mắt mình” nhưng chàng biết Lãnh Huyết sẽ không giải thích lại 1 lần nữa, bèn gật đầu rồi bước qua cánh cửa ở gần chàng. Lãnh Huyết vẫn đứng yên tại đại sảnh, không có động tịnh gì.
Bước qua khỏi cánh cửa, Vấn Thiên như hoa mắt trước hàng chục hành lang chằng chịt đan xen và những phòng làm việc, phòng lưu trữ tư liệu. Chàng nhận thấy tất cả khóa cửa đều được mở, dường như địch nhân đã đi qua khu vực chàng vừa tiến vào. Có vẻ như chúng không hề **ng đến bất cứ thứ gì đang được cất giữ tại nơi này.
Tài liệu quan trọng hiển nhiên không thể nào được cất giữ tại những nơi như thế này. Vấn Thiên đi dọc theo các hành lang, cẩn thận quan sát và nghe ngóng. Trong đầu chàng thầm nghĩ:
“Chút nữa bắt được hết lũ xâm nhập rồi mình sẽ bảo Lãnh Huyết dẫn đến khu vực lưu trữ tư liệu địa lý, chắc là anh ta sẽ không từ chối đâu “
Càng đi sâu vào trong thư viện, Vấn Thiên như lạc giữa mê trận, chàng theo trực giác của mình cẩn thận lựa chọn những ngả rẽ và đánh dấu lại bằng cách riêng của mình. Ít phút sau, chàng tìm thấy 1 cầu thang nhỏ, liền theo lối đó đi lên. Thư viện Marshall thật quá rộng lớn. Tìm 8 tên xâm nhập ở 1 nơi như thế này khác nào mò kim đáy bể. Theo như tấm bảng lớn được đặt gần cầu thang thì tầng 1 là nơi lưu trữ bản sao của những văn kiện của chính phủ, Vấn Thiên hoàn toàn không có hứng thú với những thứ này, liền theo lối cầu thang tiến thẳng lên tầng 2.
Tầng 2 của thư Viện Marshall được bố trí khá đơn giản, gồm những đoạn hành lang dài nối tiếp nhau và nhiều căn phòng lớn chứa tư liệu và máy tính chuyên dụng. Vấn Thiên nhìn sơ qua những tấm bảng treo trước cửa phòng, dường như nơi đây chuyên lưu trữ tư liệu về những tội phạm nguy hiểm. Vấn Thiên cảm thấy có chút tò mò với những tư liệu này, chàng cẩn thận bước đi dọc hành lang, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Vấn Thiên tiến tới trước cửa 1 căn phòng có tấm bảng đề “Tư liệu về tội phạm cực kỳ nguy hiểm”. Chàng không do dự, bước vào căn phòng. Thứ đầu tiên đập vào mắt Vấn Thiên là 1 chiếc bàn giấy khá dài, trên đó có để vài máy tính chuyên dụng. Vấn Thiên khởi động máy tính, chờ 1 lúc rồi bật cười khi nhìn thấy thông báo yêu cầu nhập mật khẩu hiện ra trên màn hình máy tính. Vấn Thiên lấy trong người ra 1 thiết bị điện tử đặc biệt kích thước nhỏ như 1 hộp thuốc lá kết nối vào máy tính rồi thực hiện vài thao tác. Những dãy chữ số xuất hiện chi chít trên màn hình. Chỉ 5 phút sau, mật khẩu bảo vệ đã bị vô hiệu hóa.
Vấn Thiên vào học viện Marshall chủ yếu là để lấy trộm tư liệu từ thư viện. Trong hành lý của chàng có mang theo nhiều thiết bị chuyên dụng của giới đạo chích, hiển nhiên là phải có thiết bị dò tìm mật khẩu của máy tính. Vấn Thiên đã cẩn thận giấu sẵn những thiết bị này trong những chiếc túi của áo chống đạn.
Dòng đầu tiên của bảng danh sách tội phạm nguy hiểm là 1 cái tên “Lãnh diện tử thần – hồ sơ B3531 – tủ số 8 “
Vấn Thiên lập tức đi đến tủ hồ sơ số 8, tủ hồ sơ này được khóa bằng 1 chiếc khóa lớn khá chắc chắn. Vấn Thiên vung kiếm chém mạnh, ổ khóa liền gãy đôi, chàng cẩn thận mở tủ lục tìm tập hồ sơ B3531. Không khó khăn gì để có thể tìm ra tập hồ sơ B3531 vì nó rất nổi bật, được bao ngoài bằng giấy bìa đỏ và là tập hồ sơ dày nhất trong tủ.
Vấn Thiên vừa mở trang đầu tiên đã ngạc nhiên, không có 1 bức hình chụp nào cả, chỉ có 1 bức vẽ phác họa chân dung và 1 dòng chú thích “dị năng giả, không thể bị ghi hình “.
Những nét vẽ phác họa khá đơn sơ nhưng cũng đủ để mô tả sơ lược về con người này. Đúng như Yên Thùy từng nói, Lãnh diện tử thần là 1 nam nhân khá cao, mái tóc bạc trắng, đeo 1 chiếc mặt nạ hình dáng nửa giống khô lâu nửa giống mặt quỷ.
Những dòng chữ tiếp theo viết:
“Tên thật : không rõ
Xuất thân: không rõ
Tuổi: không rõ
Môn phái: không rõ
Mức độ phạm tội: giết người hàng loạt, cực kỳ nguy hiểm
Sử dụng dị năng hỏa hệ và 1 loại dị năng hắc ám chưa xác định được
Bắt đầu gây án từ năm 2017, đến năm 2028 mất tích không rõ lý do
Phần thưởng cho người bắt hoặc giết được: 500 triệu USD
Danh sách nạn nhân:
……
Danh sách những người từng truy bắt
……
“
Vấn Thiên giở từng trang tư liệu xem 1 cách chăm chú. Danh sách nạn nhân quả thật rất dài, phải đến hàng ngàn người bị giết trong gần 100 vụ án lớn nhỏ khác nhau. Vấn Thiên chỉ xem sơ qua tên và xuất thân của các nạn nhân, rồi tự nhủ thầm:
“Cái tên này thật là … Hắn giết người của cả chính đạo lẫn tà đạo, tất cả đều là cao thủ hoặc là người có quyền lực … “
Chàng lần giở những trang tiếp theo, như phát hiện được điều gì, buột miệng thốt lên:
“Khởi đầu bằng việc giết hại người của những gia tộc giàu có, sau đó lại giết hại những võ giả, rồi cả giáo chủ, tướng lĩnh quân đội nữa … Không thể hiểu được động cơ của người này … Không lẽ hắn giết người chỉ đơn giản là vì hắn thích như thế …Cũng có thể hắn là 1 sát thủ … Nếu như thế, kẻ nào đã đứng sau lưng điều khiển người này giết người nhỉ … Vì mục đích gì kia chứ … “
Chàng lại xem danh sách những người đã từng truy bắt Lãnh diện tử thần. Ngoài những thanh tra, đặc vụ của chính phủ các nước và cảnh sát quốc tế, còn có không ít những người tu luyện võ thuật. Bên cạnh tên của những người truy bắt, đều có dòng chú thích “Chết” hoặc là “Mất tích”. Vấn Thiên bất giác than thầm, 500 triệu USD quả là 1 gia tài lớn, thảo nào nhiều người liều mạng đến như thế …
Trong đầu Vấn Thiên bỗng nảy ra 1 ý nghĩ điên rồ, chàng muốn thử truy bắt Lãnh diện tử thần 1 phen xem sao. Nhưng Vấn Thiên lập tức gạt bỏ suy nghĩ đó. Với tu vi của chàng hiện tại, chắc chắn không chịu nổi 1 chiêu của tên tự xưng là Tử thần đó, nói gì đến chuyện thắng được hắn.
Nhiều tiếng la thảm vang vọng lại từ phía trên, Vấn Thiên hiểu rằng Lãnh Huyết đã tìm thấy vài tên xâm nhập. Chàng chưa kịp định thần thì đèn đuốc bỗng phụt tắt. Vấn Thiên trong lòng kêu khổ, mò tìm trong áo chống đạn lấy ra 1 cặp kính hồng ngoại đeo lên mắt. Sử dụng đèn pin trong tình huống này chẳng khác nào thông báo cho địch nhân biết vị trí của mình, đó là 1 kinh nghiệm chiến đấu cơ bản. Chàng để tập hồ sơ lại vào trong tủ, bước ra khỏi phòng, động tác nhẹ nhàng không một tiếng động.
Vấn Thiên trở lại cầu thang, di chuyển nhẹ nhàng lên tầng 4, nơi mà chàng cho rằng tiếng la thảm của bọn địch nhân xâm nhập đã phát ra.
Tầng 4 không hề có 1 hành lang nào cả, tất cả chỉ là 1 căn phòng rộng mênh mông và rất nhiều giá sách. Những giá sách này được làm bằng kim loại và lắp đặt 1 cơ hệ đặc biệt để có thể di chuyển dọc theo những rãnh trượt được thiết kế rất khéo phía dưới. Hàng chục ngàn quyển sách được lưu trữ tại đây, nhưng tạm thời Vấn Thiên không thể đọc được tiêu đề của chúng.
Vài phút sau, hệ thống đèn dự phòng bật sáng, trong ánh sáng lờ mờ đó, Vấn Thiên mừng rỡ nhận ra ngay bên cạnh chàng chính là những tư liệu về võ công của các nước, các nền văn hóa khác nhau. Chàng liền đảo mắt quan sát 1 lượt với vẻ thích thú vô cùng.
Vấn Thiên cầm 1 quyển sách lên, chưa kịp giở ra xem chàng bỗng cảm nhận thấy 1 luồng gió lạnh lẽo thổi đến từ sau lưng. Chàng lập tức bỏ quyển sách xuống cúi người tránh né rồi thuận tay chém về hướng kẻ vừa tấn công 1 nhát kiếm, nhưng kẻ này đã dễ dàng tránh được. Vấn Thiên bỏ cặp kính hồng ngoại ra, nín thở quan sát, nghe ngóng. Kẻ tấn công tựa như tan biến trong không gian, chỉ phút chốc đã không thấy tung tích. Vấn Thiên chợt nhớ đến lời dặn dò của Lãnh Huyết “Đừng tin vào mắt mình “
Vấn Thiên lại bị tấn công 1 lần nữa từ bên hông, chàng chỉ kịp nhảy sang 1 bên để tránh, nhưng vẫn trúng chiêu. Chỗ bị tấn công trên thân thể chàng lập tức hiện ra 1 vết cắt rướm máu. Chàng liền hiểu ra rằng mình đang đối đầu với 1 kẻ sử dụng kiếm, hoặc đao, hơn nữa, kẻ này lại biết thuật ẩn thân. Theo kiến văn của Vấn Thiên từng học được, đa số thuật ẩn thân chỉ có tác dụng khi người sử dụng nó đứng yên, hoặc di chuyển chậm, khi họ tấn công hoặc di chuyển nhanh 1 chút, sẽ hiện ra ngay. Thế nhưng thuật ẩn thân của đối thủ này quả thật lợi hại, vẫn giữ nguyên trạng thái tàng hình trong lúc tấn công, ngay cả vũ khí của kẻ tấn công cũng được thuật ẩn thân làm cho trở nên vô hình. Tệ nhất là, ánh sáng mờ ảo trong căn phòng đối với kẻ sử dụng thuật ẩn thân mà nói, chỉ có thể đánh giá bằng 4 chữ: như cá gặp nước.
Vấn Thiên cố gắng dùng thính giác xác định vị trí kẻ tấn công, nhưng tên này di chuyển rất êm, không hề phát ra 1 tiếng động. Vấn Thiên chỉ có thể nhận ra hắn qua những luồng khí lưu phát ra lúc hắn tấn công chàng. Vấn Thiên dần rơi vào thế chống đỡ bị động, nhưng kẻ ẩn thân quỷ dị kia vẫn không ngừng tập kích chàng từ nhiều phương hướng.
Tu vi và lực đạo của kẻ tấn công cũng khá tầm thường, nhưng điều khiến Vấn Thiên đau đầu là chàng không thể phát hiện được hắn, còn hắn thì cứ ung dung di chuyển quanh chàng rồi bất ngờ tấn công vào những vị trí ít phòng bị trên người chàng. Điều này quả thật là khó chịu vô cùng. Vấn Thiên vung kiếm chém loạn xạ 1 hồi nhưng không có kết quả, trong lòng bực bội vô cùng.
Vấn Thiên chợt nhớ đến lời Lãnh Huyết nói về tâm nhãn, nếu như chàng thực sự sử dụng được tâm nhãn, thì người vô hình này chẳng đáng là gì cả. Vấn Thiên quyết định liều 1 phen, chàng nhắm mắt thả lỏng cơ thể, phút chốc tất cả xung quanh chàng trở nên tối đen như mực. Tinh thần của Vấn Thiên tập trung cao độ để cảm nhận sinh mệnh của kẻ tấn công. Trong lúc đó, trên ngực chàng lại bị chém trúng vài nhát kiếm, nhưng thân thể chàng vốn rắn chắc hơn người, lại có mặc giáp chống đạn bảo vệ những vùng trọng yếu nên thương tích cũng không đáng kể. Kẻ tấn công cũng tưởng rằng chàng cố ý giở ngụy kế, hành động khá dè dặt, chưa dám tung ra những đòn tấn công mang tính quyết định.
Từ khoảng bóng tối trong ý thức của Vấn Thiên bỗng xuất hiện vài tia sáng, rồi vầng sáng đó lớn dần ra. Vấn Thiên nhìn thấy trong vầng sáng ấy 1 nhân ảnh màu đỏ đang di chuyển khá nhanh xung quanh chàng. Chàng cố ý để cho hắn chém mình thêm 1 nhát kiếm rồi bất thần xuất thủ chém xả 1 nhát theo chiêu “Thiên địa hữu huyết”. Kiếm thế dũng mãnh tựa lôi điện lập tức đi xuyên qua người kẻ tấn công, đôi mắt hắn mở to kinh ngạc như không tin vào điều mình đã thấy, miệng há hốc không nói nên lời. Chỉ vài giây sau, kẻ tấn công bị tiện đứt làm đôi theo chiều dọc, máu bắn tung tóe khắp nơi.
Vấn Thiên trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không ngờ mình lại có thể sử dụng tâm nhãn dễ dàng như vậy. Chàng bèn dùng tâm nhãn kiểm tra xung quanh và phát hiện thêm 4 kẻ xâm nhập nữa đang lẩn trốn giữa những kệ sách. Dường như mấy tên này vẫn chưa phát hiện ra cái chết của đồng bọn. Chàng di chuyển nhanh về phía những kẻ xâm nhập, giả vờ như không phát hiện được gì rồi bất thần vung kiếm thật nhanh chém thẳng vào chúng lúc chúng chưa kịp chuẩn bị.
Nhiều tiếng kêu la thảm thiết liền phát ra. Một lúc sau, nguồn điện chính được phục hồi trở lại, đèn bật sáng. Khắp người Vấn Thiên dính đầy máu, đôi mắt vẫn đang nhắm lại, xung quanh chàng là 4 thi thể không toàn vẹn, máu me vương vãi khắp sàn nhà và dính vào những kệ sách tạo nên 1 khung cảnh ghê rợn.
Không gian kì quái mà Vấn Thiên cảm nhận được dần dần mở rộng ra, bao trùm lấy toàn bộ thư viện Marshall. Chàng cảm thấy vẫn còn 1 tên nữa ở tầng trệt đang di chuyển về hướng đại sảnh như muốn tẩu thoát. Vấn Thiên cười gằn rồi nhanh chóng di chuyển đến cầu thang, chạy như bay xuống tầng trệt, lập tức truy đuổi. Nhưng dường như kẻ này không có ý định tẩu thoát, hắn di chuyển đến đại sảnh rồi ở yên tại đó như đang chờ đợi.
Vấn Thiên nhanh chóng có mặt ở đại sảnh, chàng lập tức cảm nhận thấy kẻ xâm nhập đang ngồi trên đôi cánh của bức tượng thiên thần trong hồ nước, liền thẳng tay phóng thanh kiếm đang cầm về hướng đó.
“Bị phát hiện mất rồi” – một giọng nói trong trẻo cất lên, như có chút giận dỗi, thanh kiếm đang bay bỗng dừng lại trên không trung.
Vấn Thiên mở mắt ra, nói
“Hiện thân đi, ta đã phát hiện ra ngươi rồi “
“Hiện thân thì hiện thân chứ, sợ gì “ – giọng nói đó lại cất lên
Vấn Thiên vừa nhìn thấy người đó liền trợn mắt há hốc mồm như thằng ngốc. Đó là 1 thiếu nữ niên kỷ khoảng chừng dưới 20 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, nhưng vẻ đẹp đó không thánh khiết, trong sáng mà có phần tà dị như mê hoặc lòng người. Thiếu nữ đó lại mặc 1 bộ trang phục đen tuyền bó sát, được cắt xẻ nhiều chỗ để lộ ra nước da trắng ngần và những đường cong đầy đặn, gợi cảm. Vấn Thiên nhận thấy trên tay phải của cô gái đó có đeo một chiếc găng tay sắt hình dạng khá đặc biệt, dường như trong đó ẩn tàng 1 thứ vũ khí gì đó. Chàng tự nhắc nhở mình phải cẩn thận, rất có thể cô gái này chính là 1 chuyên gia sử dụng ám khí. Tay kia của thiếu nữ đang cầm 1 chiếc hộp sắt hình dáng gai góc bí ẩn.
Thiếu nữ nhìn Vấn Thiên, có vẻ coi thường
“Chỉ là 1 tên cảnh vệ bình thường thôi à ? “
Vấn Thiên buột miệng hỏi
“Cái hộp đó là gì thế ? Cô đã lấy nó ở đâu ? “
Thiếu nữ bĩu môi
“Chính là thứ ta đang muốn tìm, không ngờ nó lại được giấu ngay trên bức tượng này.”
Thiếu nữ để chiếc hộp trên đầu bức tượng rồi vung tay ném thanh kiếm của Vấn Thiên trở lại về phía chàng. Vấn Thiên kinh hãi nhận ra thanh kiếm của mình đang ẩn chứa 1 luồng nội lực rất mạnh, chàng vội vã tránh sang 1 bên. Thanh kiếm cắm sâu xuống sàn nhà đến tận cán, dư kình làm cho những tấm gạch lót sàn ở trong bán kính 3 mét đều rạn nứt. Vấn Thiên trong lòng than thầm, thiếu nữ này còn trẻ tuổi như thế mà tu vi thật là đáng sợ
Thiếu nữ phóng thẳng xuống từ bức tượng, hướng đến Vấn Thiên. Trên chiếc găng tay sắt của cô ta bỗng mọc ra 5 ma trảo sắc bén như nước. Vấn Thiên lập tức rút thanh kiếm lên, lập tức đỡ chiêu. Cánh tay chàng tê rần như muốn bảo với chàng rằng thiếu nữ này có 1 sức mạnh không thể xem thường. Thanh kiếm của Vấn Thiên đã bị thiết trảo khóa chặt, chàng cố gắng đứng vững trên mặt đất, dùng cả 2 tay cầm kiếm giằng co với thiếu nữ hồi lâu. Vấn Thiên càng lúc càng yếu thế, chàng bị bức lui đến sát tường, những chiếc móng sắt đang cách mặt chàng chỉ vài phân.
Vấn Thiên bỗng nghĩ ra 1 ý kiến táo bạo, chàng bỏ 1 tay ra khỏi thanh kiếm, mặc kệ thanh kiếm và thiết trảo đang dần dần tiến lại cổ mình. Bàn tay vừa được tự do lập tức tiến đến trước ngực thiếu nữ, 5 ngón tay xòe rộng ra hung hăng tấn công vào cặp đào tiên đầy kiêu hãnh của thiếu nữ. Thiếu nữ như giật mình, yêu kiều rên 1 tiếng động tác liền dừng lại, Vấn Thiên cũng tranh thủ cơ hội này gỡ thanh kiếm của chàng ra khỏi thiết trảo rồi thoái lui mấy bước
Thiếu nữ nhìn chàng tức giận nói
“Thật là vô sỉ “
Vấn Thiên nhe răng cười
“Chiêu này gọi là Đại thánh trộm đào, chuyên dùng để đối phó với nữ nhân đấy”
Bất giác, chàng lại nghĩ đến Yên Thùy, nụ cười bỗng trở nên tà dị vô cùng. Yên Thùy cũng là 1 nữ nhân, nhưng bộ ngực của cô ta không lớn lắm, dùng chiêu này với cô ta thật là lãng phí
“Ta phải giết ngươi”
Thiếu nữ giận dữ hét lớn, thiết trảo vung lên lao thẳng vào Vấn Thiên đâm chém điên cuồng. Vấn Thiên lại phải vất vả vừa đánh vừa lui trông rất khổ sở. Tay chàng như tê dại, y phục trên người chàng, kể cả giáp chống đạn đã bị chém rách tả tơi, thương tích đầy mình trông rất thảm hại. Thiếu nữ như tập trung toàn bộ công lực vào từng đòn tấn công, thiết trảo va chạm với thanh kiếm của Vấn Thiên đến tóe lửa. Có vẻ như thiếu nữ đang muốn giết chết chàng trai trẻ này vì đã giở trò sàm sỡ với cô ta
Vấn Thiên tái mặt quyết định sử dụng Huyết kiếm tam thức để kết thúc nhanh trận đấu, chàng tung người lên không trung, toàn lực chém xuống 1 kiếm như sấm sét. Thiếu nữ cũng phóng lên không trung, thiết trảo nhằm thẳng vào Vấn Thiên đâm tới. Xem ra, đây chính là giây phút quyết định của cuộc chiến
2 thân người rơi thẳng xuống sàn nhà. Thanh kiếm của Vấn Thiên đã gãy đôi, đoạn kiếm gãy bay ra, đâm trúng vào vai của thiếu nữ. Nhưng Vấn Thiên cũng phải trả giá khá đắt. Thiết trảo của thiếu nữ đã đâm xuyên qua người chàng trước khi bị gãy cùng thanh kiếm của chàng. Cả 2 đều bị trọng thương, dĩ nhiên là tình trạng của Vấn Thiên thê thảm hơn, chàng nằm im bất động trên sàn nhà, từ vết thương máu tuôn như suối
Thiếu nữ gượng đứng dậy tiến đến bên Vấn Thiên, vung đoạn thiết trảo gãy trên tay lên định hạ sát thủ thì một giọng nói lạnh lùng vang lên
“Đủ rồi đấy”
Thiếu nữ chưa kịp định thần thì 1 bóng người nhanh như chớp đã phóng đến cắp lấy Vấn Thiên mang đi. Người vừa đến chính là Lãnh Huyết. Có vẻ như anh ta đã đến nơi này khá lâu rồi nhưng giờ mới chịu hiện thân. Lãnh Huyết đưa Vấn Thiên đến dãy bàn tiếp tân, đặt chàng nằm trên mặt bàn rồi nhanh chóng xem xét thương tích của chàng.
Vấn Thiên thều thào nói
“Đệ sắp chết rồi, phải không huynh …”
Lãnh Huyết lắc đầu
“Không, sẽ không sao đâu “
Nói đoạn, Lãnh Huyết vung tay điểm vào 1 loạt huyệt đạo trên người Vấn Thiên để cầm máu rồi khẽ bảo chàng
“Cố gắng chịu đựng, ta sẽ giải quyết nữ nhân này thật nhanh rồi sẽ mang cậu đi, chữa thương cho cậu “
Lãnh Huyết quay lại nhìn thiếu nữ bằng đôi mắt đáng sợ của anh ta , từ từ tiến lại phía cô ta . Trước đôi mắt lạnh lẽo thỉnh thoảng lại ánh lên những tia sáng đỏ rực như máu, thiếu nữ bất giác cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt này như chứa đựng 1 sát khí kinh nhân hãi thế, cứ như là cặp mắt của 1 ma thần trong truyền thuyết
Tiên hạ thủ vi cường, thiếu nữ xông đến vung đoạn trảo gãy đâm vào ngực Lãnh Huyết. Lãnh Huyết vẫn đứng im bất động, bàn tay khẽ vung lên, bắt lấy thiết trảo, tay kia vung lên, tạo thành chưởng thế đánh thẳng vào mặt thiếu nữ. Thiếu nữ gặp nguy không loạn, vội phát động cơ quan tách rời thiết trảo ra khỏi tay cô ta, nhanh chóng xoay người tránh né. Khi cô quay lại nhìn thì chẳng thấy Lãnh Huyết đâu cả, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Bằng trực giác của mình, thiếu nữ cảm thấy dường như có 1 luồng khí tức đáng sợ đến nghẹt thở đang ở phía trên đầu mình. Cô ngước mắt nhìn lên rồi tái mặt hẳn khi thấy Lãnh Huyết đang lao xuống từ trên không trung, bàn tay anh ta tỏa ra 1 thứ ánh sáng màu đỏ như máu trông thật đáng sợ
Lãnh Huyết lạnh lùng vung chưởng đánh xuống, vầng sáng đỏ chuyển động theo động tác của anh ta, như biến hóa thành 1 tia sét ma quái đánh thẳng vào thiếu nữ. Cô chỉ kịp vung trảo lên đỡ. Một tiếng nổ lớn liền phát ra, thiếu nữ bị hất tung như diều đứt dây, đập người vào bức tường gần đó rồi rơi xuống nằm bất động trên nền nhà
Lãnh Huyết bước đến bên Vấn Thiên, bế xốc chàng lên, vác trên vai. Sau đó anh ta lại tiến đến ôm lấy thiếu nữ, cắp cô ta bên hông rồi cất bước rời khỏi thư viện Marshall
Lãnh Huyết phóng như bay hướng đến tòa nhà E1. Trên đường đi, anh ta nói rất khẽ, chỉ đủ cho mình nghe thấy
“Vấn Thiên ... cậu làm tốt lắm ... Ta đã không nhìn nhầm người ... “
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
19 chương
25 chương