Huyết hận
Chương 147 : Cắn vào môi
Băng Vân hé mở đôi mắt đen huyền xinh đẹp, tỉnh dậy
Cô nhìn thấy Khải Nguyên đang ở bên cạnh mình, ngồi dựa lưng vào vách đá, đầu gục xuống, bất động …
Đôi mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt xanh xám, toàn thân đầy thương tích.
Băng Vân trong lòng vô cùng lo lắng, đưa tay lên mũi Khải Nguyên kiểm tra hơi thở của hắn, cô lại càng hoảng hốt hơn khi phát hiện ra rằng Khải Nguyên đã ngưng thở tự lúc nào, thân thể lạnh giá, không có lấy một chút dấu hiệu của sự sống …
Từ đôi mắt của Băng Vân, dòng lệ chợt tuôn trào ra một cách không thể kiểm soát, cô luống cuống tìm cách lay gọi Khải Nguyên tỉnh dậy, thế nhưng mọi cố gắng đều không hiệu quả, hắn vẫn ngồi im lìm, bất động.
Băng Vân quỳ trước mặt Khải Nguyên, khóc nức nở, trong suốt thời gian dài đằng đẵng sống trong Vô Thiên luyện ngục, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này, một cảm giác kì lạ xâm chiếm lấy tâm hồn cô, đau đớn, xót xa, như thể bị kim châm, như thể bị xát muối vào một vết thương còn đang rỉ máu
Ôm chặt Khải Nguyên vào lòng, giọng nói của Băng Vân hòa trong tiếng nấc nghẹn ngào
“Là ta đã hại ngươi … Đồ ngốc, vì sao lại không nghe lời ta, vì sao lại không chạy đi … Ngươi có biết rằng ta sẽ rất đau lòng không … “
Đôi tay dính đầy máu của Khải Nguyên bỗng vươn ra, ghì chặt Băng Vân vào lòng, bất giác, khuôn mặt hai người kề sát nhau, hai ánh mắt như hòa làm một, môi tìm lấy môi, quấn quít trong một nụ hôn tưởng như dài bất tận, tựa như quên hết tất cả trên đời …
Mãi một lúc lâu sau, Băng Vân cựa mình, vùng vẫy rời khỏi vòng tay của Khải Nguyên, giọng nói có vẻ giận dỗi
“Đồ xấu xa … Thì ra là ngươi giả chết để lừa ta “
Khải Nguyên cười khổ
“Không phải giả chết đâu, suýt tí nữa là ta chết thật rồi đó … Ta bị bọn quái vật đó cắn trúng, độc tính lan đến tâm mạch, nên cơ thể mới tạm thời rơi vào trạng thái chết giả để ngăn ngừa chất độc phát tán, cũng như giải trừ nó … “
Nhẹ nhàng lấy ngón tay lau đi ngấn lệ trên mặt Băng Vân, hắn gượng cười nói
“Dù nàng có bảo ta bỏ rơi nàng, ta cũng không thể làm như vậy. Nàng sẽ không phải cô độc trong cái thế giới đáng sợ này nữa, luôn có ta ở bên cạnh nàng, che chở và bảo vệ nàng, không để cho bất cứ kẻ nào làm nàng bị tổn thương. Nhất định là như vậy … Ta sẽ tìm cách đưa nàng rời khỏi nơi đây … Ta hứa đấy … “
Trong lòng Băng Vân chợt dấy lên những cảm xúc ngọt ngào khó tả, những giọt lệ vẫn tiếp tục lăn dài trên gò má
“Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy ? Chúng ta đã biết gì về nhau đâu … “
Khải Nguyên thẫn thờ, ánh mắt như mông lung, vô định
“Nàng rất giống một người … Một người thân của ta … “
Nhưng đáng tiếc là đầu óc Băng Vân thật sự rất đơn giản, cô ta thậm chí không hề nghĩ đến việc sẽ hỏi Khải Nguyên về câu chuyện về “người thân” của hắn …
Như vừa phát hiện ra điều gì đó, Băng Vân ngưng khóc, giương đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn Khải Nguyên
“Ngươi vừa gọi ta là gì ? Cách xưng hô đó ở thế giới của ngươi có ý nghĩa như thế nào ? “
Đôi môi Khải Nguyên mấp máy một lúc, như thể định nói điều gì đó, nhưng rồi cuối cùng hắn lại im lặng. Băng Vân vẫn chăm chú nhìn Khải Nguyên, nói
“Không sao cả, ngươi cứ tiếp tục xưng hô như vậy đi, ta cảm thấy cái cách xưng hô đó cũng hay hay … À, còn nữa, có vẻ như ngươi rất thích ôm ta thì phải, cũng như cắn vào môi ta nữa … “
Khải Nguyên suýt nữa ngã ngửa về phía sau
“Cắn vào môi … “
Băng Tâm nở nụ cười hồn nhiên
“Ban đầu ta tưởng là ngươi định ăn thịt ta, hay là giở trò gì đó để hấp thu năng lượng của ta, nhưng mãi đến gần đây ta mới nhận ra rằng hành động của ngươi chẳng làm tổn hại gì đến ta cả. Có phải ở thế giới của ngươi, đó là một trò chơi mà người ta yêu thích chăng ? “
Khải Nguyên thở dài
“Đó không chỉ đơn giản là một trò chơi … Phức tạp lắm … Sau này ta sẽ từ từ giải thích cho nàng hiểu … “
Như thể sợ bị Băng Vân hỏi thêm về “trò chơi cắn môi”, Khải Nguyên liền tìm cách đổi đề tài
“Ở Vô Thiên luyện ngục này thật sự tồn tại những kẻ có khả năng hấp thu công lực của người khác à ? “
Băng Vân rùng mình, gật đầu
“Ta từng biết đến một kẻ như vậy … Đó là một tên thích làm vẻ bí ẩn, luôn giấu mình sau bộ giáp sắt … Ta tình cờ trông thấy khuôn mặt thật của hắn … Rất đáng sợ … Một cái đầu lâu với hốc mắt rực lửa … Ta từng thấy hắn làm như thế với một nạn nhân của hắn, nạn nhân xấu số đó bị hút cạn năng lượng cũng như sinh mệnh, trở thành một cái xác khô quắt … Thật là may mắn cho chúng ta, trước đây ít lâu, một cái lỗ đen đột ngột xuất hiện trên bầu trời, hắn chui vào đó và không thấy trở lại nữa … “
Ngưng lại đôi chút, Băng Vân liếc nhìn Khải Nguyên, nói tiếp
“Ta từng cho rằng bị cắn vào môi như thế sẽ rất đau đớn, nhưng khi ngươi cắn vào môi ta, ta không cảm thấy đau, mà trái lại, một cảm giác rất lạ, ta không thể diễn tả … Tim ta đập nhanh, cảm thấy rất hồi hộp … Hay là ngươi thử cắn ta lại một lần nữa xem sao, ta rất tò mò, muốn được cảm nhận lại thứ cảm giác đó … “
Khải Nguyên xua tay, cười khổ
“Không phải lúc nào cũng làm như thế được đâu … Hiện tại chúng ta đều bị thương và mệt mỏi, để khi khác vậy nhé … “
Băng Vân đứng dậy, quan sát xung quanh một lượt, thở dài não nề
“Hang động của ta không thể sử dụng được nữa rồi … Bọn xà nhân đã đào hàng trăm đường hầm, lỗ chỗ như tổ ong … Ta dám chắc rằng đang có hàng ngàn, hàng vạn tên xà nhân ẩn nấp đâu đó quanh đây, rình rập chúng ta và chờ bóng đêm đến để ra tay … Cả hai chúng ta hiện tại đều bị thương và không đủ sức chống trả … Chúng ta đành phải tạm lánh đi đến một nơi khác vậy … Nhưng việc này sẽ không dễ dàng đâu …“
“Vì sao ? “ – Khải Nguyên tò mò hỏi
Băng Vân chậm rãi giải thích
“Mỗi ngọn núi, cánh đồng, hang động, … ở Vô Thiên luyện ngục đều có chủ nhân của nó. Họ đều là những kẻ có thực lực và sở hữu những tuyệt học đặc trưng vô cùng lợi hại … Hầu như tất cả đều là kẻ ích kỉ và độc đoán, cũng như hiếu chiến, khát máu vô cùng … Nếu như chúng ta đi nhầm vào lãnh địa của họ và bị phát hiện, họ sẽ không nương tay với chúng ta đâu … Với tình trạng hiện giờ, nếu giao chiến với những kẻ đó, e là chúng ta sẽ cầm chắc cái chết … “
Tựa như đoán được Khải Nguyên định nói điều gì, Băng Vân nhanh nhảu cướp lời
“Từ lúc đến đây, ta đã phải đi lang thang rất lâu, khổ chiến không ít trận … Chủ nhân trước đây của hang động này là Quỷ Thủ, sau khi đánh với ta hàng chục trận bất phân thắng bại, hắn đã đồng ý để ta ở chung với hắn … Khi cái lỗ đen đó xuất hiện, hắn cũng bỏ đi, và không quay về nữa, thế là ta độc chiếm nơi này. “
Băng Vân vò đầu bứt tai suy nghĩ cả ngày trời, cuối cùng cũng nhớ ra một điều gì đó, liền vỗ vai Khải Nguyên, nói với hắn
“À đúng rồi … Chúng ta có thể có một nơi ở rất tốt … Có lẽ ngươi biết nhiều thứ hơn ta, hãy giải thích cho ta hiểu: trở thành vợ của một người là như thế nào ? Ta sẽ phải làm gì nếu trở thành vợ của một ai đó ? “
Nét mặt Khải Nguyên bỗng sa sầm lại
“Là ai đã nói với nàng câu đó vậy ? “
Băng Vân hồn nhiên nói
“Là Phán Quan – một kẻ có địa vị rất cao ở Vô Thiên luyện ngục. Trước khi ngươi đến đây ít lâu, hắn đã sai sứ giả đến, nói với ta rằng hắn muốn ta trở thành vợ hắn. Nhất thời, ta vẫn chưa hiểu điều đó nghĩa là như thế nào nên đã từ chối và đuổi tên sứ giả đó về “
Khải Nguyên lại trở về với vẻ lạnh lùng, im lìm như lúc ban đầu. Băng Vân vẫn kiên trì bám lấy hắn, sau rất nhiều thời gian, cuối cùng cô cũng nhận được một câu trả lời
“Làm vợ của một nam nhân có nghĩa là nàng sẽ phải ở chung với người đó, yêu thương và chia sẻ cuộc sống với anh ta, cùng anh ta sinh ra những đứa con và nuôi dạy chúng … “
Băng Vân hồn nhiên hỏi
“Sinh con cho nam nhân đó ư , ta phải làm thế nào để sinh con cho anh ta ? “
Lần này thì Khải Nguyên ngã ngửa thật sự …
Biết rằng nếu cứ mãi im lặng chỉ kích thích thêm sự tò mò của Băng Vân, hắn liền gượng gạo nói
“Việc này còn phức tạp hơn cả “cắn vào môi” nữa … À … Hành động đó không phải gọi là “cắn vào môi” mà gọi là “hôn”. Khi nào nàng có thể thật sự hiểu được tình yêu là gì và có thể thực hiện một nụ hôn bằng cả tình yêu của mình, lúc đó nàng sẽ tự tìm được lời giải đáp cho câu hỏi của nàng “
Băng Vân bĩu môi
“Ngươi thật là … Mới đến đây không lâu mà đã bắt chước theo bọn họ làm vẻ bí ẩn rồi … Thật đáng ghét … “
Khải Nguyên cố gắng đứng dậy, động tác hơi loạng choạng, Băng Vân giương cặp mắt đầy lo lắng nhìn hắn
“Thương tích của ngươi thế nào rồi ? Có tự đi được không ? Hay là để ta dìu ngươi đi nhé …“
Khải Nguyên lắc đầu
“Không đáng ngại, chất độc đã được giải trừ … Cơ thể ta có khả năng tự phục hồi rất nhanh, rồi nàng sẽ thấy … “
Một trận gió lạ bỗng nổi lên, Băng Vân giật mình, chau mày, nắm chặt tay Khải Nguyên, nói
“Chúng ta phải đi ngay thôi … Ta cảm nhận được rằng có ai đó đang đến … Thực lực của kẻ này cũng không đơn giản đâu … Chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ để ẩn nấp … “
Khải Nguyên theo thói quen nắm chặt lấy thanh kiếm của hắn, buột miệng hỏi
“Là kẻ nào thế ? “
Băng Vân lo âu thở dài
“Ta đã từng nói với ngươi, ở Vô Thiên luyện ngục này, người ta có thể tàn sát lẫn nhau mà không cần bất cứ lý do nào cả … Những ai có thực lực thấp kém đã sớm vong mạng cả rồi, những người có thể sống sót đến bây giờ đều là kẻ có tu vi rất đáng sợ … Những cư dân của Vô Thiên luyện ngục mỗi người hùng cứ một phương, họ rất ít khi quyết đấu với nhau đến cùng. Bởi vì sau đó, dù là thắng hay bại thì cũng phải mang thương tích nặng nề, công lực suy giảm, những kẻ khác sẽ lập tức tranh thủ cơ hội mà nhất chiêu đắc thủ, mở mang lãnh thổ cho riêng mình … “
Băng Vân ngưng lại đôi chút, nín thở nghe ngóng rồi hấp tấp nói
“Mỗi khi bóng đêm kéo đến, một số người không may mắn sẽ phải đối đầu với một số lượng đông đảo những tên xà nhân đói khát và điên cuồng … Khi ánh sáng trở lại, xà nhân rút lui, đó cũng là lúc những con quỷ khát máu bắt đầu chuyến đi săn của chúng, con mồi là những người đã bị tổn thương sau trận chiến với xà nhân. Chúng giết họ và xâm chiếm lãnh thổ của họ ... “
Khải Nguyên nở nụ cười lạnh
“Thú vị đấy … Nhưng nàng quên mất một điều, đôi khi thợ săn lại trở thành con mồi đấy … “
Nói đoạn, hắn chống kiếm xuống đất, đứng bất động, mắt nhắm nghiền.
Dĩ nhiên là Băng Vân không hề biết rằng Khải Nguyên đang vận dụng công phu đặc biệt của hắn, cô lập tức bước đến, thận trọng đưa tay lên thăm dò. Vừa chạm vào người Khải Nguyên, Băng Vân bỗng giật nảy người, vội vã rụt tay lại
“Lại là dòng điện đó … Tên này quả thật quái dị … “
Sau hơn 20 năm, Tâm nhãn của Khải Nguyên đã phát triển thành Thiên nhãn, với tầm quan sát xa hơn, cũng như có thể đánh giá chính xác đối thủ hơn lúc trước rất nhiều. Chỉ sau vài phút, hắn mở mắt ra, nói với Băng Vân
“Tất cả có hơn 10 tên, chúng đang ở cách chúng ta vài cây số. Với tốc độ di chuyển đó, chúng sẽ đến trong vòng vài phút nữa thôi … “
Băng Vân tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi lại
“Cây số là gì ? Một phút là bao lâu ? “
Khải Nguyên thầm than khổ, bèn không trả lời mà bất thần ôm ngang hông Băng Vân, chạy như bay đến bờ vực phía trước hang động, rồi dậm chân, phóng xuống vực. Sau một lúc rơi tự do, hắn đạp chân vào vách núi để thay đổi quỹ đạo rồi vung kiếm cắm vào vách núi để ngưng chuyển động rơi tự do lại. Lúc này, hai người đang ở ngay bên dưới một mỏm đá nhô ra từ vách vực thẳm, dĩ nhiên là từ trên nhìn xuống sẽ không phát hiện được họ
Khải Nguyên khẽ nói
“Thở nhẹ thôi, cũng đừng vận động công lực, bám chặt vào ta và giữ im lặng … “
Sau trận chiến với xà nhân, y phục trên người Băng Vân dĩ nhiên là không thể lành lặn được, những đường cong mê người lộ rõ mồn một. Tiếp xúc với thân thể gợi cảm của Băng Vân, Khải Nguyên trong lòng sảng khoái vô cùng, thế nhưng hắn cũng phải vất vả lắm mới có thể gạt bỏ tạp niệm sang một bên, để có thể tập trung tinh thần một cách cao độ …
Trong lòng Băng Vân cũng dâng trào lên những cảm xúc xao xuyến, rạo rực khó tả, những xúc cảm vô cùng lạ lùng mà trước giờ cô vẫn chưa hề biết đến. Băng Vân ngây người ra như tượng gỗ, đôi tay ôm chặt lấy Khải Nguyên một cách vô thức, cô vùi đầu vào ngực Khải Nguyên, hít thở mùi hương nam tính phát ra từ thân thể hắn, đôi bàn tay như mất tự chủ, nhẹ nhàng vuốt ve Khải Nguyên một cách dịu dàng
Trước hang động của Băng Vân bỗng xuất hiện hai tên quái nhân thân hình đồ sộ, cao đến gần 3 mét. Nếu Khải Nguyên có mặt ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra những quái nhân này có hình dáng rất giống với Nergal, và dĩ nhiên là thuộc về cái gọi là Long tộc. Long tộc quái nhân đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó khịt mũi đánh hơi rồi đi đến trước bờ vực
Một tên gầm gừ nói
”Dấu vết đến đây tự nhiên biến mất, chắc là chúng đã bị rơi xuống vực rồi “
Tên Long tộc còn lại thè lưỡi
“Ta chẳng dại gì lại nhảy xuống đó đâu … Đi tìm con mồi khác vậy … “
Từ sau lưng hai quái nhân không gian bỗng xao động như mặt hồ phẳng lặng bị ném một viên đá nhỏ vào, rồi bất ngờ hiện ra hàng chục người mang mặt nạ, tay cầm những vũ khí hình dáng gai góc, ma quái. Trên y phục đen tuyền như màn đêm của họ có in những kí tự ngoằn ngoèo khác nhau, dường như là một loại cổ ngữ của một thời đại đã bị lãng quên.
Tất cả diễn ra rất nhanh, những binh khí sắc bén loang loáng vung lên, hai cái đầu rời khỏi cổ, miệng vẫn há hốc như thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, cùng với hai thân xác khổng lồ rơi xuống vực, máu phun thành những vệt dài
Một tên đeo mặt nạ, kí tự cổ ngữ in trên áo có màu đỏ, khác hẳn với những tên còn lại, có vẻ như là chỉ huy của toán người đeo mặt nạ này lên tiếng
“Có vẻ như Băng Vân đã bị xà nhân tập kích, ả đã bị xơi tái, hoặc là đã rơi xuống vực sâu không đáy … Chúng ta đã đến trễ rồi … “
Những tên còn lại xôn xao
“Phải làm sao bây giờ … “
“Biết ăn nói thế nào với Phán Quan đại nhân đây … “
Tên chỉ huy trấn an
“Không sao … Chúng ta sẽ đến Khô Cốt hoang nguyên, đảo một vòng cố gắng tìm bắt một mĩ nữ khác … Nếu như không tìm thấy ai, ta sẽ trở về tìm 3 vị phu nhân, nhờ họ nói giúp một tiếng … Chắc là cũng không đến nỗi phải mất mạng đâu … “
Bàn bạc một hồi, những người đeo mặt nạ vội vã rút đi, biến mất vô thanh vô tức, giống như cái cách mà họ đã xuất hiện.
Khải Nguyên không vội trở lên, mà cố ý kiên nhẫn chờ đợi hàng nửa ngày trời. Việc chờ đợi này đối với hắn không hề có chút khổ sở, mà trái lại, dễ chịu vô cùng. Có một mĩ nhân sắc nước hương trời ở bên cạnh, nhất là trong trạng thái thân mật như thế này, mọi cảm giác mệt mỏi, đau đớn trong người Khải Nguyên tựa như tiêu biến đi mất …
Băng Vân chợt nhăn mặt, rên lên một tiếng khe khẽ, cô vùi đầu vào cổ Khải Nguyên, ghé miệng vào tai hắn hỏi nhỏ
“Ngoài thanh kiếm đó ra ngươi còn có thứ binh khí gì nữa vậy ? Nó rất cứng rắn, vừa rồi đã đâm phải ta, rất khó chịu … “
Khải Nguyên lại càng ôm chặt Băng Vân hơn nữa, cắn nhẹ vào vành tai nhỏ nhắn, xinh xắn của cô
“Câu hỏi vừa rồi của nàng - làm sao để sinh con cho một nam nhân ấy … Nàng có muốn biết câu trả lời không ? “
Băng Vân gật đầu, ngước ánh mắt nghi hoặc nhìn Khải Nguyên. Hắn bất thần rút kiếm ra khỏi vách núi rồi ôm Băng Vân bay vút lên, chỉ chớp mắt đã rời khỏi vực thẳm
Mở to đôi mắt vì kinh ngạc, Băng Vân nói
“Không ngờ ngươi lại có thể ngự không phi hành … Thật là lợi hại … “
Khải Nguyên nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào mắt Băng Vân bằng ánh mắt đắm đuối, nói
“Ta còn nhiều khả năng khác lợi hại hơn nữa. Ta sẽ cho nàng biết hai bí mật, bí mật về thứ “vũ khí” của ta mà nàng đã chạm phải lúc nãy, bí mật thứ hai cũng chính là câu hỏi của nàng, làm sao để sinh con cho một nam nhân … “
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
28 chương
45 chương
488 chương
51 chương
70 chương