Huyết hận
Chương 124 : Bại tẩu
Cánh đồng tuyết đã nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Những tiếng súng nổ vang rền liên tục phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm
Đèn pha chiếu sáng rực cả bầu trời, hàng ngàn quân nhân đặc nhiệm đang xả đạn một cách cuồng loạn, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên từng khuôn mặt, từng đôi mắt
Chỉ nửa giờ trước đó, liên quân nhân loại tấn công với khí thế như chẻ tre, loại khỏi vòng chiến ít nhất hai ngàn hấp huyết quỷ và hoàn toàn nắm quyền kiểm soát 4 tầng tiếp theo của Địa giới. Bỗng, một bóng đen tay cầm một binh khí kì lạ từ đâu xuất hiện, lướt qua người những binh lính đặc nhiệm. Họ không kịp cảm thấy gì, chỉ cảm thấy nhói đau ở những bộ vị hiểm yếu trên người, rồi một chất lỏng phun trào ra từ những vết thương, từng người một thi nhau ngã xuống, trở thành những tử thi đẫm máu.
Trước khi tử vong, một sĩ quan đặc nhiệm đã vô tình bấm phải nút kích nổ trên thiết bị điều khiển từ xa. Những túi chất nổ C4 mà liên quân nhân loại đã mang theo, dày công xếp đặt khắp tất cả những thông đạo với ý đồ triệt để hủy diệt hang ổ hấp huyết quỷ đã phát nổ sớm hơn dự tính. Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, tất cả thông đạo đều sụp đổ, Địa giới hoàn toàn bị chôn vùi trong lòng đất, cùng với hàng ngàn binh lính nhân loại đã chết hoặc đang rên la tuyệt vọng trong vũng máu.
Nhưng sinh vật bí ẩn với tốc độ nhanh không thể tưởng, đã thoát khỏi Địa giới trước khi những thông đạo hoàn toàn sụp đổ. Nhìn thấy những lều bạt và nhân thủ của liên quân, sinh vật này gào lên một tiếng phẫn nộ, lao xuống từ trên không trung tấn công điên cuồng. Máu lại đổ, thấm ướt bề mặt tuyết trắng xóa, gió thổi từng cơn mang theo mùi tanh của sự chết chóc.
Sinh vật này toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy cứng, có đôi mắt đỏ rực như máu, cùng với hàm răng và bộ móng vuốt sắc bén tựa như có thể đâm thủng bất cứ thứ gì , đó là chưa kể đến thanh kiếm hình dáng ma quái mà nó đang cầm bằng một tay. Quả thật là một ác quỷ, hay nói chính xác hơn là một nữ ác quỷ, bởi vì nó sỡ hữu một đôi gò bồng đảo tròn trịa không hề thua kém bất cứ thiếu nữ nào của nhân loại. Đôi nhũ phong đó không ngừng nhấp nhô theo những chuyển động bay lượn của nữ quỷ, thế nhưng không ai có tâm tư để mà thưởng thức điều đó cả.
Súng đạn của nhân loại căn bản là không thể bắn xuyên qua cơ thể rắn chắc với lớp vảy dày của nữ quỷ. Với tốc độ nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy kịp, sức mạnh như dời non lấp bể, cũng như khả năng di chuyển trên không trung, nữ quỷ đã nhanh chóng chiếm ưu thế, ma kiếm và quỷ trảo loang loáng vung lên, hoa máu bay đầy trời, tiếng gào thét thê lương vang vọng khắp nơi …
Chỉ trong vòng một giờ giao chiến, ác quỷ đã sát thương hàng ngàn người, hủy diệt hàng trăm xe bọc thép và trực thăng các loại. Một cảm giác bất lực và tuyệt vọng dâng lên trong lòng mỗi con người, họ chỉ còn biết ngắm bắn một cách vu vơ vào ác quỷ, như là sự chống trả cuối cùng, vì không cam tâm bó tay chờ chết. Trong lòng ai nấy đều thầm cầu nguyện một điều kì diệu có thể xảy ra.
Vài nữ quân nhân trốn chui trốn nhủi vào những lều bạt, cuộn mình lại, lấy đôi tay che mắt, không dám đối diện với thực tại. Mặc dù đã từng không ít lần biểu hiện cho người khác thấy sự kiên cường, gan dạ của mình, nhưng giờ đây, trước một ác quỷ, hiện thân của cái chết, họ lại trở về với chính bản chất thật sự của mình …
Những sĩ quan chỉ huy nấp kĩ sau lưng nhân thủ của mình, liên tục la hét gọi cứu viện bằng bộ đàm. Nhưng trong lòng họ tự hiểu rằng điều đó chẳng giúp ích gì, khi viện quân đến nơi, không chừng họ chỉ còn lại là những cái xác méo mó, và cũng có thể số viện quân đó lại trở thành những nạn nhân tiếp theo của ác quỷ …
Kane Deviance đứng giữa đám đông nhân thủ của Sát Quỷ biệt đội, trên tay nắm chặt một thanh kiếm bạc, cặp mắt trợn tròn kinh hãi, miệng liên tục lẩm bẩm
“Thứ quái gì thế này … Không thể tin được … Vì sao nó lại có thể xuất hiện kia chứ … Truyền thuyết đó không lẽ lại là sự thật sao … Một Huyết thần thứ hai … “
Một nữ thuộc hạ thân hình thon thả, với khuôn mặt tái mét đến gần Kane, hỏi anh ta
“Chúng ta phải làm gì với cái gã đó bây giờ ? “
Khuôn mặt Kane thoáng biến đổi, anh ta liền đáp
“Mang hắn đến đây … Nếu ta đoán không nhầm, nam nhân đó có liên hệ với ác quỷ đang tấn công chúng ta … Hy vọng rằng dựa vào mối quan hệ giữa ta và hắn , hắn có thể làm được điều gì đó có ích cho chúng ta … “
Nữ quân nhân than thở
“Hắn đang mê man bất tỉnh … Tên đó rất lắm mồm, lại luôn nói ra những lời thô bỉ, vô lại, tôi không thể chịu đựng nổi thế là bèn cho hắn uống mấy viên thuốc ngủ … “
Kane thốt lên một tiếng đầy cảm thán
“Ôi chao ... Cô hại chết chúng ta rồi … “
Kane lật đật chạy về phía căn lều đang giam giữ Vấn Thiên. Nhưng rủi thay, động tác hấp tấp của anh ta lại bị nữ quỷ trông thấy, thế là Kane lập tức trở thành mục tiêu cho đợt tấn công tiếp theo , thanh kiếm làm từ tinh thể màu hổ phách được vung lên, chém thẳng vào cổ anh ta.
Không hổ danh là một tay săn quỷ dày dặn kinh nghiệm, Kane kịp thời lách sang một bên tránh được sát chiêu của nữ quỷ, thế nhưng kiếm phong hùng hậu quét qua người vẫn làm cho anh ta bị một vết thương không nhẹ nơi mạn sườn, đồng thời xé toạc lớp vải bạt của một căn lều gần đó, để lộ ra một nam nhân đang mê man bất tỉnh, bị trói chặt trên giường. Người này chính là Vấn Thiên.
Vừa nhìn thấy Vấn Thiên , ánh mắt nữ quỷ lập tức có biến đổi, cô ta bay đến, cắt đứt dây trói rồi ôm xốc chàng lên, vỗ cánh phóng thẳng lên bầu trời. Từ khắp người nữ quỷ, hắc khí tà dị ồ ạt tuôn ra, tạo thành một quả cầu bao quanh Vấn Thiên, giữ chàng lơ lửng trong không trung.
Sau khi bố trí xong cho Vấn Thiên, ánh mắt đỏ rực của nữ quỷ nhìn thẳng vào Kane, giọng nói đầy phẫn nộ vang lên
“Kane Deviance, hôm nay ta nhất định sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục “
“Muốn lấy mạng ta à ? Đến đây nào … “ – Kane mạnh miệng nói
Nữ quỷ gào lên một tiếng đầy phẫn nộ, bổ nhào xuống từ trên cao, ma kiếm bỗng tỏa sáng rực rỡ đâm thẳng vào ngực Kane. Biết rằng có tránh né cũng vô ích, Kane quyết định liều mạng một phen , từ khắp người anh ta tỏa ra một thứ ánh sáng trắng chói mắt , tay vung kiếm chuẩn bị tiếp chiêu. Đây chính là Thánh quang kiếm pháp - tuyệt học lợi hại nhất của gia tộc Deviance mà bấy lâu nay Kane đã hầu như không phải sử dụng đến kể từ sau trận khổ chiến với Ruger Urlan.
Một tiếng nổ lớn vang lên, hoa lửa và tàn tro bay đầy trời, nữ quỷ bị hất văng ra xa, lộn nhào nhiều vòng trên không trung. Một nam nhân cao lớn tay cầm thanh kiếm màu tím nhạt xuất hiện, đứng trước mặt Kane, chính người này đã thay Kane tiếp lấy sát chiêu uy lực cực lớn của nữ quỷ
“Chủ nhân …” – Kane bất giác khẽ thốt lên
Người vừa xuất hiện – Khải Nguyên vung tay đẩy Kane lui về phía sau rồi hóa thành một quầng lửa thừa thắng truy kích. Vô số bóng kiếm rực lửa như một trận mưa sao băng xuất hiện giữa bầu trời đêm. Những tiếng nổ long trời lở đất, mọi vật bừng sáng lên cứ như ban ngày, rồi một bóng đen với đôi cánh rộng văng ra như diều đứt dây, lún sâu vào mặt đất.
Nữ quỷ loạng choạng chống kiếm đứng dậy, trước ngực cô ta bị đâm thủng một lỗ xuyên từ trước ra sau, máu huyết tuôn chảy như suối. Ý thức được rằng đây là một đối thủ không đơn giản, cô ta quyết định đào tẩu, bất thần vỗ cánh bay lên không trung , ôm theo Vấn Thiên bên hông, phóng đi như một mũi tên.
Khải Nguyên nhất thời không nghĩ đến điều gì khác, lập tức truy đuổi. Nhưng thân ảnh nữ quỷ bỗng lay động rồi chỉ trong phút chốc phân thân ra thành hàng chục bóng quỷ bay đi tứ tán. Khải Nguyên hơi bất ngờ, cố gắng định thần rồi đuổi theo sát gót một trong số những bóng quỷ đó. Chỉ trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của Khải Nguyên và nữ quỷ đâu cả, hiển nhiên là họ đã rời đi rất xa
Trời đã gần sáng …
Trên cánh đồng tuyết, những người còn sống sót đang hối hả thu dọn những tử thi, băng bó và sơ cứu cho những người bị thương. Nét kinh hoàng vẫn chưa biến mất khỏi khuôn mặt họ.
Từ chân trời, một chấm đen nhỏ hiện ra. Chấm đen trở nên lớn dần, cho đến khi hiện ra rõ ràng thành một bóng người đang ngự không phi hành. Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đồng loạt ngước mắt nhìn lên trời với vẻ ngạc nhiên cực độ. Dưới ánh bình minh, mái tóc bạc trắng tung bay theo gió , ánh mắt ngạo mạn, khuôn mặt vô cảm cùng khí thế bất phàm của Khải Nguyên làm hắn trông cứ như một vị thần vừa bước ra từ trong truyền thuyết
Mặc dù trong số những chỉ huy đặc nhiệm có vài người đã từng biết đến Lãnh diện tử thần, từng tham gia một số chiến dịch truy bắt ma thần này, thế nhưng trong tình cảnh hiện tại, họ chỉ còn biết án binh bất động. Ngay cả nữ ác quỷ có đôi cánh dơi đó cũng có thể khiến cho họ lâm vào tình cảnh khốn đốn, nếu không muốn nói là bó tay chờ chết , thì nói chi đến kẻ đã hạ gục nữ quỷ đó chỉ với vài chiêu … Những vị chỉ huy đó đều là người ân oán phân minh, biết suy nghĩ thiệt hơn …
Khải Nguyên đáp xuống bên cạnh Kane, lên tiếng hỏi
“Thương tích thế nào rồi ? “
Kane vội đáp
“Chỉ là chút vết thương ngoài da, hiện tại đã cầm máu được. Tóm lại là không sao cả, thưa chủ nhân “
Khải Nguyên gật đầu, không nói thêm gì. Kane rụt rè hỏi
“Thế còn con quỷ cái đó ? Chủ nhân, người không đuổi kịp nó sao ? “
Khải Nguyên thở dài
“Nó đã sử dụng ngụy kế với ta … Là thuật phân thân … Ta quá sơ suất, đã mắc lừa nó …”
Khải Nguyên bất ngờ xuất thủ tát thẳng vào mặt Kane, làm anh ta ngã lăn quay ra đất. Hắn tức giận nói
“Chẳng phải ta đã từng dặn dò rất kĩ rồi sao, muốn làm gì với bọn hấp huyết quỷ cũng được, tuyệt đối không được điều chế chất độc đó. Kane, anh xem lời nói của ta là đồ bỏ à ? “
Kane lồm cồm bò dậy, run rẩy phân trần
“Chủ nhân, không phải thế … Chỉ là vì tình huống quá cấp bách … Thật sự tôi không muốn làm trái ý chủ nhân … “
Khải Nguyên quắc mắt ném lại cho Kane một cái nhìn đầy hàm ý rồi quay lưng bước đến chỗ nhân thủ của đội đặc nhiệm SEAL đang tập trung. Hắn lấy giấy bút, viết vội vài dòng rồi gấp lại đưa cho một sĩ quan, nói
“Chuyển cái này lại cho Martin Ba “
Nói xong, Khải Nguyên lại hóa thành một quầng lửa bay lên không trung, chỉ trong giây phút đã mất dạng …
Lại nói về Vấn Thiên, sau nhiều giờ ngủ li bì cuối cùng chàng cũng đã thức dậy.
Vấn Thiên cảm thấy trong người khá mệt mỏi , uể oải, bèn theo thói quen vươn vai một cái. Chàng lại ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiện ra tay chân mình đã có thể cử động tự do.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy … Mình đang ở đâu vậy nè …” – Vấn Thiên nhìn quanh, tỏ vẻ ngạc nhiên, tự nói 1 mình
“Đâu đó trên dãy Himalayas “ – giọng nói của một nữ nhân vang lên từ phía sau lưng Vấn Thiên
Theo thói quen, Vấn Thiên lập tức quay lại rồi giật mình khi nhìn thấy nữ quỷ đang ngồi dựa lưng vào một tảng đá. Từ vết thương trước ngực cô ta thỉnh thoảng, một dòng máu lại rỉ ra, sắc đỏ trên đôi mắt nữ quỷ đã nhạt đi rất nhiều, trông cô ta có vẻ yếu ớt, không có lấy dù chỉ một chút sức lực để mà cử động.
Vấn Thiên chợt nhìn thấy một vật bên cạnh nữ quỷ, đó chính là thanh kiếm làm từ tinh thể có màu hổ phách, một vật rất quen thuộc với chàng. Nhưng lúc này, thanh kiếm đã trở lại tình trạng hoàn hảo, tựa như không thể tìm thấy một dấu vết gì chứng tỏ rằng nó đã từng bị gãy làm đôi. Đầu óc minh mẫn tuyệt vời của Vấn Thiên lập tức làm việc, kết nối các chi tiết lại với nhau, và cuối cùng chàng đã có một đáp án về thân phận của nữ ác quỷ trông có vẻ đáng sợ đó
“Julie , là cô đấy phải không ? “ – Vấn Thiên bất giác thốt lên
Nữ quỷ yếu ớt gật đầu, đôi cánh rộng dần dần thu nhỏ kích thước lại rồi biến mất, lớp vảy cứng trên cơ thể cũng lặn đi, để lộ một làn da trắng trẻo, mịn màng, nhưng hơi tái xanh. Chỉ trong phút chốc, khuôn mặt tuyệt mĩ của Julie đã hiện ra trước mắt Vấn Thiên. Lúc này, trên người cô ta không hề có lấy dù chỉ một mảnh vải, để lộ ra hầu hết những đường cong đầy dụ hoặc. Trước cảnh tượng đó, tên tiểu huynh đệ của Vấn Thiên dĩ nhiên là không thể chịu an phận, đã lén lút dựng lều biểu tình tự lúc nào …
Bắt gặp ánh mắt háo sắc của Vấn Thiên, cơ thể Julie như run lên từng cơn, vội theo bản năng khép chặt đôi chân lại, giọng nói có vẻ nặng nhọc
“Đừng … Xin công tử đừng làm như vậy … Tiện thiếp đang bị trọng thương … Nếu công tử làm việc ấy với tiện thiếp, e là tiện thiếp sẽ chết mất thôi … “
Chợt nhớ đến hình ảnh nữ quỷ đáng sợ, Vấn Thiên bỗng giật mình, quay mặt đi chỗ khác. Chàng vỗ vào đầu mình mấy cái, nhủ thầm trong bụng
“Hình dạng thật sự của cô ta chính là một con quỷ rất gớm ghiếc … Mình làm sao có thể làm cái việc ấy với cô ta được chứ … Quên đi … Thân thể tuyệt đẹp đó chỉ là ảo giác mà thôi … Tuyệt đối không thể để những ảo giác này đánh lừa mình … “
Vấn Thiên cởi áo, khoác lên mình Julie, tỏ vẻ quan tâm hỏi
“Cô cảm thấy thế nào ? Đã có chuyện gì xảy ra ? Kẻ nào đã đả thương cô vậy ? “
Đôi mắt Julie hiện lên vài tia giận dữ, cô ta nói bằng giọng đầy phẫn nộ
“Chính là gã đó , kẻ được gọi là Lãnh diện tử thần , kẻ đã từng sát hại rất nhiều đồng loại của chúng ta. Không ngờ, hắn lại đến ... “
Vấn Thiên lo âu hỏi
"Cuộc tấn công đó đã kết thúc chưa ? Tình trạng của Địa giới thế nào rồi ? "
Julie đáp, giọng nói có vẻ chua chát
"Xem như đã kết thúc rồi. Những đồng loại của chúng ta ở Địa giới phần lớn đã bị tử thương hoặc trúng độc. Toàn bộ thông đạo đã bị phá hủy, xem như là căn cứ đó đã hoàn toàn bị chôn vùi. Nhưng không sao, lúc ta rời đi, ta cảm nhận được là những người sống sót đã tự đưa mình vào trạng thái ngủ đông. Họ có thể duy trì được sự sống trong vòng hàng chục, hoặc hàng trăm năm. Sau này, khi có cơ hội, chúng ta sẽ tìm cách trở lại nơi đó, cứu họ lên "
Julie ngưng lại một lúc, liếc nhìn Vấn Thiên, trách móc
"Toàn bộ đều do chàng gây ra đấy. Nếu không phải vì chàng là người duy nhất còn lại của hoàng tộc, e là ta sẽ không để yên cho chàng đâu "
Vấn Thiên bực bội, cãi lại
“Tôi đã làm gì kia chứ ? Chính cô đã lôi tôi vào hết rắc rối này đến rắc rối khác thì có “
Thiếu nữ quắc mắt nhìn Vấn Thiên , lớn tiếng nói
“Chính là chàng đã bẻ gãy thanh kiếm, khiến cho một phần năng lượng của ta bị thất thoát. Nếu không phải là vì chàng, lúc đó ta đã có thể hạ thủ gã Tử thần đó rồi , đâu đến nỗi phải thất bại thê thảm như vậy. Còn nữa, với tu vi của chàng, dư sức để tiêu diệt tất cả lũ xâm nhập đó, nhưng chàng lại nhân nhượng với chúng, để rồi bị chúng bắt đi. Nếu như bọn xâm nhập đó đều bị tiêu diệt, chắc chắn là cuộc tấn công sẽ không thể xảy ra được. Nếu không xem giao ước giữa chúng ta ra gì thì ít ra chàng cũng phải nghĩ đến những đồng loại của chúng ta chứ “
Cãi cọ một lúc lâu, Vấn Thiên dần đuối lý, chàng nói một cách m** mai
“Giữa chúng ta chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hiện tại, căn bản là tôi không thích và không muốn làm theo những yêu cầu của cô nữa. Đã không ưa nhau thì không nên đi chung đường. Xin cáo từ “
Nói đoạn, Vấn Thiên quay lưng bỏ đi. Julie rất muốn ngăn cản nhưng thương tích của cô ta quả thật rất nặng, không thể làm gì được, đành nghiến răng căm tức nhìn theo đến khi Vấn Thiên đã khuất dạng. Bất chợt, Julie ho một tràng dài rồi thổ huyết không ngớt
Tình trạng của Julie càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, cô ta lẩm bẩm luôn miệng
“Màu tím nhạt … Là chất độc đó sao … Ta đã nhiễm phải chất độc đó rồi … Làm sao bây giờ … “
Đôi mắt Julie mở to, lộ vẻ kinh hoàng. Cảnh vật như mờ nhạt đi rồi quay cuồng trong mắt cô ta. Julie lại phun ra một ngụm máu trồi ngất đi.
Vấn Thiên vẫn chưa bỏ đi hẳn, trông thấy cảnh tượng đó, chàng cảm thấy không nhẫn tâm bỏ rơi Julie, bèn trở lại bế cô ta lên rồi thở dài độc thoại
“Dù sao cô ấy cũng đã từng cứu mình mấy lần … Cũng không nên cạn tàu ráo máng như vậy ..."
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
19 chương
25 chương