Huyết hận
Chương 122 : Hội ngộ cố nhân
Vấn Thiên tươi cười thân thiện, hướng về phía lão hấp huyết quỷ cung kính cúi chào
“Kính chào trưởng lão, chúc người luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi “
Lão hấp huyết quỷ bật cười
“Ha ha ha, anh bạn trẻ thật khéo đùa. Nói thật, lão đây đã sống hơn ngàn năm rồi. Lão sống đã quá lâu, cũng không còn tham sống như trước nữa, cuộc sống đối với lão mà nói, thật là nhàm chán và vô vị … “
Vấn Thiên lại lên tiếng
“Trông trưởng lão vẫn còn tráng kiện lắm kia mà. Vì sao người lại bi quan như thế ? “
Lão hấp huyết quỷ nét mặt sa sầm, nói
“Cứ phải trốn chui trốn nhủi dưới lòng đất như thế này thì còn gì là cuộc sống nữa. Nói thật với anh bạn trẻ, nhiều khi lão cũng rất muốn ra ngoài liều mạng với đám nhân loại đó, rồi ra sao thì ra. Nhưng than ôi, lực bất tòng tâm … “
Lão hấp huyết quỷ nhìn Vấn Thiên từ đầu đến chân, hỏi
“Anh bạn trẻ tên gọi là gì ? Năm nay được bao nhiêu tuổi rồi ? “
Vấn Thiên nhanh nhẩu trả lời
“Hậu bối gọi là Lâm Vấn Thiên, năm nay chỉ mới 21 tuổi mà thôi “
Lão hấp huyết quỷ tự giới thiệu
“Lão đây tên gọi là Deckar, thời trai trẻ được người ta đặt cho biệt danh là Deckar khát máu, nhưng thời đại của lão đã qua lâu, lâu lắm rồi. Những thanh niên trai trẻ như anh bạn mới chính là hy vọng của nòi giống chúng ta “
Lão hấp huyết quỷ Deckar ngưng lại, chép miệng vài tiếng tỏ vẻ tiếc nuối rồi lại hỏi tiếp
“Chẳng hay thân thế của anh bạn trẻ như thế nào ? Quê quán ở đâu ? Phụ thân hay mẫu thân của anh bạn trẻ là hấp huyết quỷ vậy ? Thuộc về gia tộc nào, chi phái nào ? “
Vấn Thiên không còn nhớ chút gì về thân thế của mình, bèn bịa chuyện
“Hậu bối chính là một cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện, không hề biết cha mẹ mình là ai cả. Càng lớn lên, hậu bối càng trở nên hung dữ, khát máu nên đã bị cô nhi viện đuổi đi vào năm 7 tuổi. Từ đó hậu bối sống lang thang nay đây mai đó cho đến tận bây giờ “
Deckar chỉ vào Băng Tâm, hỏi
“Thế còn cô gái này ? “
Vấn Thiên nhanh trí đáp
“Chính là nữ nhân của hậu bối. Tính tình cô ấy khá nhút nhát, rụt rè, cũng ít nói nữa, nhưng nhìn chung vẫn là một nữ nhân tốt, không có gì đáng phàn nàn cả “
Nghe được những lời nói của Vấn Thiên, Băng Tâm thẹn đến đỏ bừng cả mặt, rất muốn nhào ra ôm hôn chàng nhưng lại không dám, chỉ có thể cúi gằm mặt để che giấu sự bối rối của mình.
Deckar chăm chú nhìn Băng Tâm một lúc rồi quay sang Vấn Thiên, lạnh lùng nói
“Anh bạn trẻ, lão biết rằng nữ nhân này không phải là đồng loại của chúng ta. Lão không phải là kẻ không hiểu chuyện nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, không một ai trong nhân loại được phép tiến nhập vào Địa giới. Nữ nhân này sẽ bị giam chung với lũ bò sữa cho đến khi cô ta chết. Anh bạn trẻ, nên cân nhắc thiệt hơn, chớ để tư tình nam nữ ảnh hưởng đến đại cục của nòi giống chúng ta “
Vấn Thiên rùng mình, bối rối không nghĩ ra được biện pháp gì. Hạ gục lão hấp huyết quỷ này không phải là không làm được, nhưng vẫn còn hàng ngàn hấp huyết quỷ khác đang ở bên ngoài, đó là chưa kể đến những lớp cửa sắt cực kì kiên cố, cho dù có mọc cánh cũng khó mà thoát được ra ngoài. Xem ra tìm đến Địa giới quả thật là một quyết định sai lầm, chẳng thà cứ ở trên mặt đất, đối phó với lũ sát thủ dù sao vẫn dễ hơn …
Trong lúc Vấn Thiên đang lúng túng, từ đôi mắt Băng Tâm lại phát ra quang mang đỏ rực, giọng nói của cô trở nên lạnh lùng
“Deckar Warmount, là ngươi sao ? Ta biết ngươi từ lúc ngươi còn quấn tã cơ đấy. Nếu ta không lầm thì trên mông ngươi có một cái bớt đỏ lớn bằng bàn tay, đúng không nào ? “
Deckar giật mình, há hốc miệng tỏ vẻ kinh ngạc cực độ. Mãi thật lâu sau lão mới định thần lại, hỏi
“Ngươi là ai ? Làm sao ngươi lại biết ta ? “
Vấn Thiên hiểu rằng Julie đã hiện thân can thiệp, bèn thở phào nhẹ nhõm. Julie cười một tràng dài, nói
“Ngươi từng biết đến một người được gọi là nữ công tước Julie Norian chứ ? Năm ngươi 14 tuổi, chính vị nữ quý tộc này đã đích thân dạy ngươi cưỡi ngựa đấy. Nếu như ngươi quên việc đó thì nên cắt quách cái đầu của ngươi đi cho rồi vì trong đó chỉ toàn bã đậu mà thôi “
Deckar càng kinh ngạc hơn nữa. Lão vò đầu bứt tai ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi lên tiếng
“Đúng là ta từng gặp công nương Julie, nhưng bà ấy đã chết cách đây rất lâu rồi kia mà “
Julie thở dài
“Đúng vậy. Bây giờ ta chỉ là một linh hồn đang kí sinh trong thân xác của nữ nhân đó. Hãy tiến lại gần đây, ta có rất nhiều việc muốn nói riêng cùng ngươi “
Deckar dè dặt chống gậy lê từng bước tiến đến gần bên Julie. Hai người thì thầm trò chuyện hàng giờ liền. Vấn Thiên cố dỏng tai nghe ngóng nhưng chỉ nghe tiếng được tiếng mất, rút cục là vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Cuộc đối thoại vừa kết thúc, Deckar bước đến chỗ Vấn Thiên với tốc độ nhanh nhất mà lão có thể, quỳ mọp xuống trước mặt chàng, cung kính nói
“Kính chào công tử. Xin thứ lỗi cho lão đã thất lễ, không biết công tử lại là người của hoàng tộc. Lão đây thuộc về một gia tộc chư hầu của gia tộc Urlan, đã từng là thuộc hạ của mẫu thân công tử. “
Vấn Thiên vội đỡ Deckar dậy, ôn tồn nói
“Hiện tại hậu bối muốn ở lại nơi này một thời gian … Ai dà … Thế giới trên đó thật lắm phiền phức … “
Deckar gật đầu, nói
“Công tử có thể ở lại đây bao lâu tùy thích. Lão sẽ thu xếp cho công tử một chỗ ở yên tĩnh và đầy đủ tiện nghi, cũng sẽ sai người đưa cho công tử mã số để mở những cánh cửa điện tử. Công tử có thể tùy ý xuất nhập bất cứ lúc nào. “
Deckar nói xong, vội cáo từ, bước ra ngoài, ánh sáng đỏ từ đôi mắt Băng Tâm cũng tắt hẳn. Ít lâu sau, 2 nam nhân hấp huyết quỷ bước vào, cung kính mời Vấn Thiên và Băng Tâm đi theo họ.
2 người được dẫn đi qua nhiều đoạn hành lang, sau đó đi thang máy xuống một tầng hầm nằm khá sâu trong lòng đất. Tầng hầm này được ngăn ra thành nhiều phòng rộng với đầy đủ tiện nghi, nếu không muốn nói là rất xa hoa, không hề thua kém so với khách sạn 5 sao thượng hạng một chút nào.
Vấn Thiên chọn một căn phòng nằm gần thang máy cho mình, rồi chỉ vào căn phòng bên cạnh bảo Băng Tâm
“Đây sẽ là phòng của em “
Băng Tâm lắc đầu nguầy nguậy
“Không chịu. Em muốn ở cùng anh … “
Nói đoạn cô ta bạo dạn bước vào phòng, leo lên giường nằm một cách rất tự nhiên. Vấn Thiên chỉ còn biết cười khổ, quay sang nói vài câu khách sáo với 2 nam nhân hấp huyết quỷ dẫn đường rồi chia tay họ, vào phòng, đóng cửa lại.
Vấn Thiên tìm một chiếc ghế, ngồi xuống, nhìn khắp căn phòng sau đó khẽ cằn nhằn
“Không thể tìm được những ngọn đèn nào sáng hơn một tí sao … Cái loại đèn đóm tối tù mù này, chỗ nào cũng sử dụng nó cả … Chả biết cái tên biến thái nào đã thiết kế hệ thống chiếu sáng này“
Băng Tâm mỉm cười, đôi mắt mơ màng nhìn Vấn Thiên
“Loại ánh sáng này cũng có cái hay của nó. Trông rất lãng mạn, anh không thấy thế sao “
Vấn Thiên châm chọc
“Rất thích hợp với dâm nữ để tiến hành cái việc nam nữ ấy “
Băng Tâm hồn nhiên nói
“Thú thật, em thích tiến hành hoan ái ở những nơi có ánh sáng đầy đủ hơn, để cho nam nhân của em có thể ngắm nhìn thân thể tuyệt mĩ của em một cách trọn vẹn. Nhưng ánh sáng mờ ảo thế này cũng không phải là không tốt, giống như trang phục nửa kín nửa hở vậy, sẽ khơi gợi sự tò mò, muốn khám phá. Tóm lại là khá thú vị “
Vấn Thiên cười khổ, trong lòng thầm mắng
“Đúng là dâm nữ, đánh chết cũng không chừa … “
Bất chợt, chàng lại nghĩ đến tương lai. Những sát thủ liệu có thể buông tha cho chàng một khi họ không thể tìm thấy chàng trong một thời gian dài chăng ? Kẻ nào đang đứng trong bóng tối, muốn mượn tay những sát thủ để ám toán chàng ? Chàng sẽ phải làm gì đây, không lẽ cứ sống chui rúc trong bóng tối của Địa giới suốt đời … Thanh kiếm gãy đó thật ra là vật như thế nào, và từ đâu chàng có được nó, phải chăng nó là nguyên nhân của mọi tai họa xảy đến với chàng …
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng vẫn chưa có câu trả lời
Câu trả lời có thể ở xa tận chân mây, cũng có thể gần ngay trước mắt. Đoạn quá khứ bị mất của Vấn Thiên có thể sẽ là câu trả lời mà chàng đang tìm kiếm lúc này. Vấn Thiên tin rằng rồi sẽ có một ngày, những kí ức đó sẽ trở lại với chàng, chàng hy vọng cái ngày đó sẽ đến sớm một chút. Không ít người đã bị mất trí nhớ hàng chục năm, thậm chí là suốt đời …
Vấn Thiên tự vỗ vào đầu mình mấy cái rồi quay sang Băng Tâm, định bắt chuyện với cô để gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhưng Băng Tâm đã nhắm mắt, rơi vào giấc ngủ tự lúc nào. Trong lúc ngủ say, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt Băng Tâm như ánh lên một vẻ đẹp dịu dàng, nhưng cũng rất mỏng manh, như đang cần sự che chở, bảo vệ … Vấn Thiên rón rén leo lên giường, đặt lên đôi môi đỏ mọng của Băng Tâm một nụ hôn dịu dàng, sau đó ôm chầm lấy thân thể ngọc ngà của thiếu nữ, nhắm mắt lại. Giấc ngủ nhanh chóng đến với chàng …
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi …
Đã bao lâu ? Vấn Thiên không biết, cũng như không muốn biết
Ở thế giới dưới lòng đất này ngày cũng như đêm, căn bản là không thể phân biệt được. Cứ 24 giờ thì lại tính là một ngày, chỉ thế thôi …
Chiếc đồng hồ duy nhất trong phòng đã bị thất lạc sau một trận ân ái đảo điên giữa Vấn Thiên và Băng Tâm. Có lẽ nó đã bị rơi ở đâu đó dưới gầm giường, Vấn Thiên cũng không muốn đi tìm.
Có đôi lần, Vấn Thiên cũng thử ra khỏi căn phòng của chàng, tìm cách tiếp xúc với những cư dân khác. Nhưng vừa thấy chàng xuất hiện, bọn họ lập tức tụ tập nhau lại, nhìn chàng bằng đủ loại ánh mắt kì lạ, xì xầm bàn tán mãi không thôi. Vấn Thiên đương nhiên là chẳng thích điều này tí nào, liền trở về phòng, hầu như không hề bước chân ra ngoài một lần nào nữa.
Với tình cảnh như thế này mà nói, đôi khi Vấn Thiên có cảm giác như mình đang bị giam giữ. Địa giới chẳng khác nào một nhà tù khổng lồ. Chàng dần tập cho mình làm quen với tình cảnh hiện tại. Ngồi mãi một chỗ quả thật là nhàm chán vô cùng. Nhưng so với việc bị vô số sát thủ truy đuổi cả ngày lẫn đêm, trong lòng luôn phải lo âu, hồi hộp thì sự nhàm chán đó cũng chẳng đáng là gì.
Băng Tâm không phải là loại người có thể ngồi yên một chỗ trong thời gian dài, cô ta lại không dám ra ngoài vì sợ sẽ xảy ra chuyện không hay với những cư dân hấp huyết quỷ. Cô liên tục lôi ra đủ thứ chuyện trên trời dưới đất để tán dóc với Vấn Thiên mà giết thời gian, sau đó không tránh khỏi phải suýt soa khen ngợi kiến văn uyên bác của chàng. Nhưng nói mãi rồi cũng hết chuyện, Băng Tâm bèn đem chuyện về những nam nhân mà cô từng trải qua kể hết cho Vấn Thiên nghe. Để đáp lại, chàng cũng không hề giấu giếm, đem tất cả những mối tình mà chàng có thể nhớ lại một cách mơ hồ ra thuật lại một lượt cho Băng Tâm. Mỗi lần kể xong một câu chuyện, Vấn Thiên lại ngồi trầm tư hàng giờ, trong lòng cảm thấy day dứt, dằn vặt khó tả.
Một đôi nam nữ phong lưu ở gần nhau suốt khoảng thời gian dài, dĩ nhiên là không thể nào chỉ trò chuyện với nhau được … Tần suất hoạt động nam nữ của họ tăng dần. Có một ngày nọ, họ chỉ làm 2 việc duy nhất là hoan ái với nhau rồi ngủ, sau khi thức dậy lại tiếp tục hoan ái …
Ban đầu, Vấn Thiên cũng hơi e ngại Băng Tâm sẽ giở quỷ kế một lần nữa để cướp đoạt công lực của chàng, nhưng sau đó chàng dần nhận ra rằng cô ta căn bản là không có khả năng, cũng như không đủ can đảm để thực hiện điều đó một lần nữa. Những gì Băng Tâm muốn đơn thuần chỉ là khoái cảm, để thỏa mãn dục vọng mãnh liệt trong lòng cô ta
Những cuộc mây mưa ân ái triền miên như một sợi dây vô hình kết nối Vấn Thiên và Băng Tâm lại gần nhau hơn. Càng lúc, họ càng cảm thấy quyến luyến nhau hơn nữa, tựa như người này chính là một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của người kia vậy.
Đến một ngày, sau bữa ăn thứ 2 trong ngày chừng 1 giờ, Vấn Thiên chủ động ôm Băng Tâm lên giường, động tay trêu đùa trên thân thể tuyệt mĩ của cô. Một tay chàng nhào nặn đôi nhũ phong căng tròn của Băng Tâm, tay kia lại liên tục hoành hành ở nơi riêng tư của thiếu nữ. Thân thể của Băng Tâm quả thật rất nhạy cảm, Vấn Thiên vừa trêu đùa được vài phút, cô đã rơi vào trạng thái ý loạn tình mê, từ miệng không ngớt phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều, nơi riêng tư dần trở nên ẩm ướt
Vấn Thiên tay vẫn tiếp tục loạn động, miệng nói
“Xem này, hình như bộ ngực của em lại lớn hơn trước một tí rồi, quả thật là hàng thượng phẩm “
Ánh mắt Băng Tâm lộ ra vẻ đắc ý
“Thì người ta vốn rất tự hào về vòng ngực của mình mà, không thua gì bọn nữ nhân phương Tây đâu nhé. Hơn nữa, ngày nào cũng bị anh xoa bóp một cách không thương tiếc như thế, nó không to ra mới lạ đó … “
Một điều gì đó thoáng hiện ra trong tâm trí Vấn Thiên, chàng vội hỏi
“Băng Tâm này, có phải em chính là Thuần âm nữ không ? “
Băng Tâm không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm
“Em đoán không sai mà, trước đây chắc chắn là anh đã từng tu luyện qua hoặc đã từng tham khảo qua thuật song tu rồi. Những lúc ân ái cùng nhau, em cảm nhận thấy chân khí trong người anh có sự vận hành. Thế nhưng những luồng chân khí đó lại di chuyển rất hỗn loạn, lúc thuận lúc nghịch, em cũng không đoán ra nổi thứ công pháp song tu mà anh từng luyện tên gọi là gì. Có nhiều lần em định hỏi anh, nhưng sau đó lại bị anh làm cho mê man không biết gì nữa, thế là quên mất … “
Sự kích thích từ ma thủ của Vấn Thiên làm Băng Tâm bất chợt ngưng lại. Phải cố gắng lắm, Băng Tâm mới có thể vừa rên rỉ vừa nói
“Phải … Em chính là Thuần âm chi nữ … Chỉ có Thuần âm chi nữ mới có thể tu luyện được bí thuật của Thiên Hoa cung … Á … “
Cùng với tiếng thét của Băng Tâm, một lượng lớn xuân lộ tuôn trào ra làm cho bàn tay Vấn Thiên ướt đẫm. Thân thể Băng Tâm như mềm nhũn ra, cô ngượng ngùng trách móc
“Đồ xấu xa … Trêu đùa gì mà ác thế, làm cho người ta phải tiết thân … Bàn tay đáng ghét … “
Chưa kịp dứt lời, một vật thô dài cứng rắn đã xâm nhập vào mật động của Băng Tâm, chuyển động liên tục hết vào lại ra, làm cho Băng Tâm không thể thốt lên được một lời nào khác ngoài những tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
Hai người say mê tác ái đến mức không còn biết gì nữa. Sau vài hiệp giao chiến, dục hỏa trong lòng Vấn Thiên mới hạ bớt một ít, chàng dần dần nhận ra một âm thanh chói tai đang réo inh ỏi bên ngoài, nghe như tiếng còi báo động.
Một linh cảm không hay xuất hiện trong tâm trí Vấn Thiên, chàng vội mặc lại quần áo rồi bảo Băng Tâm
“Em hãy ở yên trong phòng, khóa cửa lại. Hình như có chuyện không ổn vừa xảy ra, anh phải đi xem thế nào “
Vấn Thiên với tay cầm lấy thanh kiếm gãy, khép cửa phòng bước ra hành lang rồi tiến vào thang máy, bấm nút lên tầng trên. Trong lúc thang máy chuyển động, những mùi hương quen thuộc phảng phất trước mũi chàng. Đã từng kinh qua nhiều trận ác chiến, Vấn Thiên không thể không nhận ra được chúng, mùi của máu và mùi cháy khét của thuốc súng … Lẽ nào những sát thủ lại có thể lần theo chàng xuống dưới thế giới ngầm này … Lẽ nào họ có thể vượt qua được hàng ngàn hấp huyết quỷ thân thủ nhanh như điện và thèm khát vô cùng máu tươi của nhân loại đó …
Cửa thang máy mở ra, một đoạn hành lang tối tăm hiện ra trước mắt Vấn Thiên. Trong bóng tối, chàng vẫn có thể nhận ra bóng dáng của những thi thể đang nằm sóng soài dọc theo đoạn hành lang. Vấn Thiên thận trọng tiến đến trước một thi thể, cúi xuống xem xét. Đó là thi thể của một hấp huyết quỷ, trên người hắn thủng lỗ chỗ bởi những phát đạn súng máy, một vài đầu đạn sáng lóa ánh bạc vẫn còn kẹt lại ở vài chỗ …
Những thi thể còn lại đều là thi thể của hấp huyết quỷ ...
Đi thêm vài trăm mét nữa, Vấn Thiên tìm thấy một lỗ thông gió. Tấm lưới thép chặn bên ngoài lỗ thông gió đã bị xé toang ra, một người cao lớn có thể dễ dàng chui qua. Chàng hiểu rằng hiển nhiên là những kẻ xâm nhập đã đi vào bằng lối này và hiện đang ở đâu đó trong khu vực lân cận.
Theo một phản xạ vô thức, Vấn Thiên nhắm mắt lại, những bóng người màu đỏ nhợt nhạt chợt hiện ra trong khoảng tối tăm của ý thức. Chỉ trong vòng chưa đến một phút, chàng đã có thể xác định được vị trí của những kẻ xâm nhập. Tất cả gồm có 16 tên, đang di chuyển trên một đoạn hành lang ở hướng Tây.
Vấn Thiên tận dụng tối đa tốc độ nhanh như điện của mình vượt qua những đoạn hành lang trống trải, nấp sau những chướng ngại vật mà chàng tìm thấy, dần dần bắt kịp nhóm người xâm nhập.
Khi chỉ còn cách những kẻ xâm nhập một khúc quanh, chàng bỗng nảy ra một sáng kiến, bèn tung người lên, bám chặt vào trần nhà rồi dán chặt người vào đó, nhẹ nhàng di chuyển như một con thằn lằn tiếp cận những kẻ xâm nhập.
Những kẻ xâm nhập toàn bộ đều mặc y phục đen, được trang bị giáp bảo hộ bằng chất liệu kevlar khá dày, đầu đội nón sắt gắn liền với thiết bị tầm nhiệt, trên tay họ lăm lăm đủ loại súng ống tối tân, đó là chưa kể đến những vũ khí lạnh sáng lóa đang đeo trên vai họ.
Khi Vấn Thiên còn cách nhóm người đó khoảng chừng vài mét, họ bất ngờ đồng loạt quay lưng lại, bắn xối xả vào chàng. Trong sát na sinh tử, Vấn Thiên đã kịp thời buông tay, rơi tự do xuống, nhưng vẫn dính phải vài viên đạn vào vai. Chàng quyết định tốc chiến tốc thắng, bèn rút kiếm ra, lao vào nhóm người xâm nhập bằng tốc độ kinh người của mình.
Vài tiếng thét đau đớn phát ra, trong nhát kiếm đầu tiên của mình, Vấn Thiên đã chém ngã 4 tên xâm nhập.
Tất cả những kẻ xâm nhập dường như đã được huấn luyện rất có bài bản, bằng động tác cực nhanh, họ vội cất súng, rút ra từ sau lưng những thanh đao kiếm sáng lóa, triển khai thế trận bao vây Vấn Thiên vào giữa.
Trừ một người đang đứng ngoài vòng chiến , 11 nhân thủ còn lại bất thần xuất thủ, kẻ đâm người chém với tốc độ rất nhanh và uy lực dũng mãnh tựa sư tử. Nhóm người này phối hợp với nhau cực kì ăn ý, đao kiếm loang loáng vung lên, tạo thành trận pháp liên hoàn khiến Vấn Thiên phải vất vả chống đỡ, không có lấy một cơ hội để phản công.
Nam nhân đang đứng sau lưng nhóm người bao vây Vấn Thiên lấy ra một quả pháo sáng, đốt lên rồi ném đến bên cạnh chàng. Ánh sáng xanh lam bừng lên, chiếu rọi rõ như ban ngày.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Vấn Thiên, nam nhân đó rùng mình kinh ngạc, vội hét lớn
“Thằng khốn nạn … Sao lại là cháu kia chứ … Tất cả mau dừng tay, không được đánh nữa “
11 cao thủ đồng loạt thu chiêu, nhảy lùi về phía sau. Nam nhân bỏ chiếc mũ sắt ra, để lộ gương mặt điển trai mang đậm khí chất công tử thế gia. Anh ta tiến lại gần Vấn Thiên, nhìn chàng từ đầu đến chân, nói
“Cháu làm cái quái gì ở nơi này thế ? Suýt nữa thì bọn ta đã sát thương cháu rồi, có biết không hả … “
Một đoạn kí ức mơ hồ hiện lên trong đầu Vấn Thiên, chàng thốt lên
“Lão dâm tặc … “
Hai nam nhân ôm lấy nhau, nhảy cẫng lên, trông y hệt như 2 đứa trẻ …
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
19 chương
25 chương