Huyết hận
Chương 114 : Kẻ mất trí
Một năm sau, thành phố Praha – cộng hòa Séc
Giàu và nghèo …. Thế giới này luôn tồn tại hai thái cực như vậy
Ngoài những mái nhà sang trọng mang phong cách cổ điển, không thể không nói đến sự hiện diện của những khu phố lụp xụp tồi tàn
Và đằng sau thiên đường chính là địa ngục.
Trong một con hẻm tối tăm nhớp nhúa, 2 nam nhân che mặt vội vàng bằng những chiếc khăn vốn là khăn quàng cổ, đang chĩa súng uy hiếp một thanh niên cao lớn mặc áo khoác da màu đen có mũ trùm sụp mặt
Một trong 2 nam nhân dí súng vào ngực thanh niên
“Đưa tiền hay là mất mạng “
Người thanh niên không tỏ vẻ sợ hãi, lẳng lặng lấy từ túi quần sau ra chiếc ví lép kẹp, quẳng xuống trước mũi giày 2 nam nhân. Tên đang dí súng vào người thanh niên hất hàm ra hiệu, tên còn lại nhanh chóng nhặt lấy chiếc ví, mở ra xem xét rồi bỏ vào người.
Tên cầm súng lại tiếp tục nói
“Bỏ cái túi mi đang đeo sau lưng xuống “
Sắc mặt thanh niên tỏ vẻ nghiêm trọng
“Trong đó chẳng có gì có giá trị đâu. Tôi khuyên ông không nên động vào nó “
“Rắc” – tiếng đạn lên nòng. Tên cầm súng đe dọa
“Muốn ăn đạn à ? “
Chiếc túi da dài hơn một mét rơi xuống đất. Đây là loại túi chuyên dùng để đựng cần câu cá, nhưng vật bên trong lại không phải như vậy. Tên nam nhân kia vừa mới hé mở chiếc túi đã ngây người ra, bất động. Đồng bọn hắn thấy vậy liền giục
“Mau lên nào. Làm cái quái gì thế “
Chàng thanh niên thở dài
“Đã bảo rồi mà …”
Nam nhân cầm súng vẫn hướng nòng súng về phía chàng thanh niên, hắn lui lại chạm nhẹ vào đồng bọn rồi giật bắn người khi thấy cái đầu của tên đồng bọn đã đứt lìa khỏi cổ tự lúc nào, theo quán tính lăn lông lốc xuống đất. Một vòi máu phun lên ướt đẫm người tên nam nhân cầm súng.
Tên cầm súng run rẩy liếc nhìn chiếc túi, từ khoảng dây kéo bị mở hé, một tia sáng lạnh lẽo phát ra.
“Cái quái gì thế này …”
Đó cũng là câu nói cuối cùng của tên cầm súng, chưa kịp dứt lời, đầu hắn đã rời khỏi cổ, lăn ra một đoạn khá xa trước khi dừng lại. Chàng thanh niên thong thả lục tìm lấy lại chiếc ví rồi kéo khóa chiếc túi trở lại, sau đó phóng thẳng vào sâu trong con hẻm, biến mất.
“Đã bảo đừng mở nó ra rồi … “ – Chàng trai vừa chạy vừa lẩm bẩm
Dưới gầm một chiếc cầu ở ngoại ô, chàng thanh niên cao lớn đang ngồi bên bờ sông, thỉnh thoảng lại nhặt mấy hòn đá ném xuống nước.
Chiều dần xuống, người qua kẻ lại trên cầu cũng thưa dần
Đến khi trời vừa chập tối, chàng thanh niên bất thần đứng dậy, nắm lấy chiếc túi, vung tay ném mạnh nó rơi tõm xuống sông
“Đừng bao giờ trở lại nữa nhé, đồ phiền toái “
Tại một khách sạng sang trọng theo phong cách cổ điển tọa lạc tại trung tâm Praha, bên trong một căn phòng thượng hạng, một quang cảnh đầy xuân ý đang diễn ra
Một thiếu nữ châu Á lõa thể có khuôn mặt đẹp như thiên thần, bộ ngực phong mãn đầy đặn, chiếc eo thon và cặp chân dài đẹp mê người đang say mê nhún nhảy trên hạ thể một nam nhân tóc vàng thân hình lực lưỡng, cường tráng. Từ miệng nam nhân, những âm thanh khoái lạc hòa cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng nhục thể va chạm tạo nên một bản giao hưởng dâm uế vô cùng.
Nửa giờ sau, nam nhân kêu rên lên một tiếng sảng khoái, hạ thể xuất hạn mãnh liệt. Thiếu nữ dường như vẫn chưa muốn ngưng chiến, động tác nhấp nhô càng lúc càng cuồng loạn hơn. Đến khi kiên đĩnh hùng tráng của nam nhân trở nên mềm oặt, rời khỏi nhục động ướt đẫm dịch thể, cô ta mới chịu ngừng lại, nở nụ cười đầy mê hoặc nhìn vào mắt nam nhân
Dưới cái nhìn đầy mị lực đó, khoái cảm mà nam nhân đang hưởng thụ bỗng tăng vọt. Anh ta cảm thấy bản thân tựa như bay bổng lên chín tầng mây, cảm giác này thực là phi thường mĩ diệu … Thiếu nữ vuốt ve hạ thể nam nhân một lúc rồi rời khỏi người anh ta, nam nhân duỗi tay nằm thở dốc, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Thở hồng hộc một lúc, nam nhân nở nụ cười, đưa ngón cái lên hướng về thiếu nữ nói
“Băng Tâm, em thật đúng là một tiểu yêu quái “
Thiếu nữ tên gọi Băng Tâm nở nụ cười kiều mị mê người
“Ivan, anh cũng thật là ngựa giống hiếm gặp, có thể bồi tiếp em được đến tận một giờ liên tục kia đấy “
Cửa phòng đột nhiên mở tung ra, một thanh niên có mái tóc bạch kim, khuôn mặt hốc hác lao vào. Hắn gào lớn
“Thì ra các người ở đây. Thằng khốn kiếp, dám làm điều đó với bạn gái của tao à “
Cùng với lời nói, một quyền đầu rắn chắc lao thẳng vào mặt Ivan. Ivan chỉ nhếch mép cười, nhẹ nhàng vung tay bắt lấy quyền đầu đó, rồi cười nhạt nhìn thanh niên tóc bạch kim đang khổ sở gỡ tay ra. “Bốp” một tiếng, Ivan bất thần xuất cước đá văng thanh niên tóc bạch kim bay ra, đập lưng vào tường
Ivan cười đắc ý
“Ha ha ha … Cô ấy không còn là bạn gái của mày nữa rồi. Mày là một kẻ yếu đuối vô dụng, có biết không hả “
Nam nhân tóc bạch kim lồm cồm bò dậy, miệng van nài
“Băng Tâm … Hãy trở về với anh … Anh có rất nhiều tiền, nhất định sẽ chăm sóc em thật chu đáo … “
Băng Tâm phá lên cười, ngắt lời
“Tiền ư, trên đời chỉ có mình anh có sao ? Riêng tài khoản của em, tiêu xài mãi vẫn không biết hết là gì, cần gì phải dùng đến tiền của anh. Còn tình cảm ư, em chỉ có cảm tình với những nam nhân có thực lực mạnh mẽ, và nhất là phải có phong độ nam nhân chân chính. Nhìn lại anh đi, nếu em nhớ không nhầm, lần cuối cùng làm tình với anh, chỉ sau 5 phút là anh đã trở thành một đống giẻ rách nằm lăn ra giường rồi. Đồ vô dụng như anh thì trên trái đất này đầy rẫy ra đó, em chẳng thèm “
Ivan phụ họa
“Peter, mày nghe rõ chưa hả, còn không mau xéo đi “
Nam nhân tóc bạch kim tên gọi Peter luồn tay vào trong áo rút ra một khẩu súng ngắn chĩa vào mặt Ivan định bóp cò, nhưng Ivan đã nhanh hơn, tiện tay vơ lấy chiếc bình hoa gần đó ném thẳng vào cổ tay hắn. Khẩu súng liền văng ra.
Băng Tâm nhặt lấy khẩu súng, mân mê trên tay, nở nụ cười tỏ vẻ khinh bỉ
“Đến mở khóa an toàn súng còn không biết nữa kia “
Vài tiếng đấm đá thình thịch vang lên, Peter văng ra khỏi phòng như diều đứt dây, đập mặt xuống sàn nhà. Cửa phòng nhanh chóng được đóng lại. Những thanh âm chế giễu, cười cợt vẫn còn vang lên một lúc sau mới dứt
Bên trong phòng, Băng Tâm ngồi cạnh Ivan, đưa tay vuốt ve khuôn ngực cường tráng của anh ta một lúc rồi nũng nịu nói
“Anh có thể đợi em vài phút không ? Em muốn đi tắm “
Ivan mỉm cười, gật đầu. Băng Tâm vẫn giữ nguyên tình trạng lõa thể chậm rãi bước vào phòng tắm, Ivan chăm chú nhìn theo từng bước chân của cô ta, ánh mắt lộ vẻ đắm đuối, mê mẩn.
Vào nhà tắm, Băng Tâm lập tức chốt cửa lại, mở vòi sen rồi ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, nhắm mắt ngưng thần vận công theo một khẩu quyết nào đó. Từ đỉnh đầu cô ta, một luồng khói trắng mỏng từ từ bốc lên, giữa hai chân mày thoáng hiện một luồng ánh sáng màu lam nhạt lúc ẩn lúc hiện.
Độ nửa giờ sau, Băng Tâm thu công đứng dậy. Cô ta ngắm thân thể hoàn mĩ của mình trong gương một lúc, rồi nở nụ cười có vẻ tự đắc
“Xem như là có thu hoạch. Mùi vị cũng không tệ “
Băng Tâm giữ nguyên thân hình trần trụi ướt đẫm những nước ra khỏi phòng tắm, nhào vào lòng Ivan đang nằm đợi trên giường, một trận nam nữ chi chiến rất quyết liệt lại diễn ra
Bên ngoài khách sạn, ở v**** hè đối diện, một thanh niên tóc đen, khuôn mặt điển trai mang vẻ đẹp kết hợp từ tinh hoa của phương Đông và phương Tây đang biểu diễn một trò tung hứng với những quả táo xanh. Một chiếc nón được đặt ngửa cạnh anh ta, trong đó đã có vài đồng xu lẻ.
Một thiếu phụ đẫy đà bước đến gần thanh niên, vỗ vai anh ta. Thanh niên không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm, thu lại những quả táo rồi mới liếc mắt nhìn thiếu phụ. Bà ta chỉ ra cho chàng thanh niên thấy một chiếc túi da dài hơn một mét đang để dựa hờ bên cạnh, nói
“Có người nhờ tôi chuyển vật này cho anh “
“Là ai ? “ – Thanh niên chau mày hỏi
Thiếu phụ đáp
“Một cô gái trẻ, rất xinh đẹp, mặc chiếc váy trắng. Cô ấy đứng ở bên kia kìa … Ủa … Mới nãy vẫn còn thấy cô ta mà … Chắc là cô ấy mới vừa rời đi thôi … “
Chàng thanh niên ngắt lời
“Cảm ơn bà. Bà không cần phải tìm cô ấy nữa đâu. Chiếc túi này tôi sẽ nhận, bà hãy quay trở về đi “
Thiếu phụ liền bỏ đi. Đợi cho bà ta khuất dạng, thanh niên mới nhặt chiếc nó lên, xách chiếc túi lê bước đến ngồi lên một chiếc ghế đá gần đó, miệng lẩm bẩm than vãn
“Đồ khốn … Vì sao mày cứ bám theo tao mãi thế … Rốt cuộc, mày là thứ gì ? “
Một lão già ăn mặc lôi thôi, có vẻ như là một người sống lang thang đến gần thanh niên, tò mò hỏi
“Sev, cậu lại nói chuyện với vật đó nữa à ? “
Thanh niên gật đầu, lão già lại nói
“Thế, nó nói gì với cậu ? “
Thanh niên lầm bầm
“Tôi không mở túi ra, không cho nó cơ hội để nói. Cái vật khốn kiếp này chỉ trách móc tôi, hoặc là nói với tôi những chuyện mà tôi không thể hiểu nổi. Thật đáng ghét. Ông muốn biết nó nói gì thì tự đi mà hỏi nó “
Lão già không gần ngại, lấy chiếc túi từ tay thanh niên, mở ra rồi lấy trong đó ra 2 khối tinh thể có màu hổ phách, cầm trên tay một lúc rồi bỏ lại chỗ cũ, kéo khóa lại. Ông ta thở dài nói
“Nó không nói gì với lão cả “
Thanh niên hờ hững gật đầu. Lão già chép miệng vài cái, than vãn
“Nó quá cùn để có thể là một loại binh khí, lại còn bị gãy nữa … Tiếc thật … “
Thanh niên nhìn xa xăm nói
“Ban đầu, tôi cho rằng nó là một vật trang trí, nhưng sau này mới dần ngộ ra không phải là thế … Khi tôi tỉnh lại, đã thấy nó nằm bên cạnh, có lẽ nó có liên quan đến những kí ức mà tôi không thể nhớ nổi … Nhưng tôi chẳng tìm ra được điều gì từ nó cả, lại dính phải không ít phiền phức … Đây là lần thứ 7 tôi vứt nó đi mà sau đó nó vẫn tìm cách trở về bên tôi … Thanh kiếm gãy khốn kiếp … “
Vài phụ nữ vốn là những người sống gần đó vô tình đi ngang qua và nghe thấy câu chuyện của thanh niên và lão già, họ chụm lại, bắt đầu câu chuyện ngồi lê đôi mách
“Hai tên tâm thần lại lảm nhảm nữa rồi “
“Gã thanh niên đó đôi lúc chỉ hơi loạn trí thế thôi, chứ bình thường cậu ta được việc lắm đấy. Cái gì cũng biết làm cả, lại tỏ ra khá thông minh, tiếp thu nhanh nữa. Hôm nay chắc là không ai thuê mướn cậu ta làm gì cả nên cậu ta mới phải đi diễn trò để xin tiền đấy thôi “
“Tội nghiệp cậu ta … Hiền lành, điển trai thế mà bộ não lại có vấn đề …”
“Không ai biết cậu ta từ đâu đến cả. Một buổi sáng nọ, cậu ta đột nhiên xuất hiện, dáng người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, rõ là không bình thường một chút nào cả “
“Cậu ta chạy trốn rất tài tình đấy, đã tránh được tất cả những đợt truy quét người sống lang thang của chính quyền và cảnh sát. Chỉ thoắt cái đã mất dạng, cứ như ảo thuật vậy “
“May mà gã đó không hành nghề trộm cắp …”
Có một điều mà những người đàn bà đó không biết là đôi tai của Sev rất thính, anh ta đã nghe hết hầu như toàn bộ câu chuyện, nhưng không có bất cứ phản ứng nào cả.
Chiều tà dần xuống, Sev vẫn ngồi bất động trên băng ghế đá .
Từ lề đường đối diện, một thiếu nữ gợi cảm trong bộ trang phục mỏng bó sát chậm rãi băng qua đường
Gần đó, một chiếc Mercedes đời mới đã đậu sẵn từ rất lâu, như đang chờ đợi. Sau tay lái là một nam nhân khuôn mặt bầm tím, có mái tóc bạch kim. Vừa thấy bóng dáng thiếu nữ, nam nhân liền nghiến răng khởi động máy, phóng xe lao như bay tới.
Thiếu nữ dường như không thấy điều đó, vẫn ung dung rảo bước
Vài tiếng la hét thất thanh của người qua đường, bóng dáng của Sev đột nhiên mất dạng
Trước lúc chiếc xe kịp tông vào thiếu nữ, Sev bỗng xuất hiện, xô cô ta sang một bên rồi lăn tròn theo mui xe, lộn nhào vài vòng, tiếp đất nhẹ nhàng như không có gì. Chiếc xe theo quán tính đâm sầm vào một cột đèn cách đó vài chục mét, phần đầu xe bẹp dúm.
Không ai có thể tìm thấy Sev và thiếu nữ ở đâu cả, họ đã biến mất tựa như chưa hề tồn tại.
Cảnh sát nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường. Chuyên gia pháp y nhanh chóng hoàn tất việc khám nghiệm tử thi bên trong chiếc xe. Cảnh sát lấy lời khai của những nhân chứng đã chứng kiến sự việc, cũng không quên gọi điện hỏi han những bạn bè của nạn nhân rồi kết luận
“Vài mảnh kính vỡ xuyên qua cổ họng và tim, chết ngay lập tức. Trong xe chỉ có một mình nạn nhân, trước khi gây ra tai nạn, người này ở trong trạng thái tâm lý không bình thường do bị người yêu của anh ta bỏ rơi. Đây chính là một vụ tự sát “
Nhưng họ không thể tìm được những mảnh kính đã xuyên qua người nạn nhân. Cảnh sát cho rằng những dấu vết đó đã bị đám đông hỗn loạn hủy đi mất. Hồ sơ nhanh chóng được khép lại
Hiện trường nhanh chóng được thu dọn, một chiếc xe cứu thương mang thi thể của nạn nhân rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
37 chương
19 chương
25 chương