Huyết hận

Chương 111 : Không lời từ biệt

Tiếng la hét hoảng sợ vang vọng đến tận trời xanh Hàng ngàn người chen lấn, xô đẩy, dẫm đạp lên nhau trong màn khói cay xè, cố gắng tẩu thoát khỏi hiện trường. Trong thâm tâm ai cũng cho rằng đây là một vụ khủng bố, và dĩ nhiên là không ai muốn mình trở thành nạn nhân cả. Làn khói tan bớt đi một chút, có thể nhìn thấy chỗ Vấn Thiên và Jenny vừa đứng ban nãy chỉ còn lại một hố lõm đường kính hơn một mét do vụ nổ của quả đạn HE tạo nên, nhưng họ đã biến mất không thấy tung tích Hàng chục người mặc y phục đen, thân mang giáp chống đạn , khuôn mặt được che kín bởi mặt nạ phòng độc trên tay lăm lăm những khẩu tiểu liên hãm thanh từ nhiều hướng khác nhau xông vào hiện trường, sục sạo khắp nơi, dáng vẻ trông rất khẩn trương. Dĩ nhiên mục tiêu của họ là Vấn Thiên và ma kiếm. Vấn Thiên đang cúi người nấp sau dãy bàn tiếp tân, mắt nhắm nghiền, bằng Huyết nhãn chàng nhanh chóng xác định được những mục tiêu của mình. Bên cạnh chàng là Jenny đang run rẩy như cầy sấy, mặt cắt không còn một giọt máu Vấn Thiên nhẹ nhàng vỗ về đôi vai Jenny, như muốn trấn an cô, miệng khẽ nói “Em hãy nấp ở đây. Nếu cảm thấy cần thiết cứ triệu hồi cương thi để tự bảo vệ mình. Tất cả có khoảng mười tên, có lẽ anh chỉ cần vài phút để hạ gục họ, anh sẽ sớm trở lại với em thôi “ Jenny đáp lại chàng bằng ánh mắt tin tưởng, Vấn Thiên lập tức chuyển thân, như một bóng u linh, chỉ chớp mắt đã mất dạng. “Chúng ta có năm phút để tìm ra hắn” – Một trong số những kẻ tập kích nói qua bộ đàm “Đã nhìn thấy mục tiêu, hắn đang ở hướng ba giờ …” – Một giọng nói khác lại vang lên Vài âm thanh không lớn lắm – tiếng súng nổ qua ống giảm thanh, tiếng vỏ đạn rơi xuống đất kêu leng keng. Âm thanh một vật sắc nhọn xuyên phá lớp chất liệu chống đạn đâm vào cơ thể người, rồi “phịch” một tiếng, một thân người ngã gục xuống, nằm bất động, đôi mắt vẫn mở trừng trừng. Vẻ sợ hãi đến cực độ không thể nào tiêu tan đi được trên gương mặt của tử thi đó. Vấn Thiên thoắt ẩn thoắt hiện giữa làn khói, di chuyển xung quanh những kẻ tập kích với tốc độ nhanh như thiểm điện. Vài kẻ tập kích cố gắng nổ súng, nhưng động tác ngắm bắn đã bị Vấn Thiên ghi nhận bằng đôi mắt tinh tường của chàng, trước khi kẻ đó kịp bóp cò, chàng đã rời khỏi vị trí mà những viên đạn sắp sửa được bắn tới. Chỉ trong chưa đầy năm phút, 6 kẻ tập kích đã bỏ mạng, tử trạng đều như nhau, bị ma kiếm đâm xuyên qua cổ họng cắt đứt khí quản và động mạch chủ. Vấn Thiên đã tiêu hao gần hết thể lực lúc còn ở trong Huyền giới, hiện tại chàng chỉ khôi phục được đôi chút mà thôi. Chàng quyết định tốc chiến tốc thắng, nhưng khả năng đặc biệt tự tăng cường tốc độ lại nhanh chóng làm hao mòn số thể lực ít ỏi còn lại đó. Chỉ sau vài phút chàng đã cảm thấy hoa mắt, hơi thở trở nên nặng nhọc. Bộ đàm của những kẻ tập kích lại réo vang “Hắn đang nấp sau cây cột kia kìa “ “Số 4 và số 7 chia hai hướng tập kích “ “Rõ” 2 tiếng súng khô khốc vang lên, trước khi vỏ đạn kịp rơi xuống đất thì 2 tên tập kích đã trở thành 2 cái xác không hồn bị thủng lỗ giữa trán. Vấn Thiên bằng một cú tung người lộn nhào ngoạn mục trên không trung đã ngắm rất chuẩn xác và khai hỏa trước khi 2 kẻ đó kịp phản ứng. 2 kẻ tập kích xấu số bị chết bởi chính vũ khí mà đồng đội của họ đã sử dụng. Trước khi tiếp đất, từ tay Vấn Thiên lại lóe lên một đạo quang ảnh. Một trong 2 tên tập kích còn lại kinh sợ nhìn chuôi dao đang ló ra từ cổ họng tên kia rồi theo phản xạ đã được huấn luyện ném ra vài quả lựu đạn khói trước khi quay lưng rút lui. Vấn Thiên nhanh chóng tìm chỗ nấp, vận dụng Huyết nhãn xác định vị trí của kẻ địch cuối cùng. Trong làn khói mù mịt, một giọng nói vang lên, dù đã qua thiết bị bóp méo thanh âm nhưng vẫn không giấu nổi vẻ hoảng hốt, sợ sệt “Mau hiện thân đi đồ khốn, xem ta có cái gì đây này. Nếu ngươi không chịu chui ra ta sẽ bắn chết ả “ “Vút” một tiếng, Vấn Thiên đã xuất hiện trước mặt kẻ tập kích. Chàng nhận thấy hắn đang ôm chặt một nữ nhân trên tay như một lá chắn sống và nữ nhân xui xẻo đó lại chính là Jenny “Cứu em … Cứu em với …” – Jenny sắc mặt tái xanh không ngừng kêu la Vấn Thiên định bước tới một bước nhưng kẻ tập kích vội la lên “Không được cử động, nếu không ta sẽ bắn vỡ sọ ả này ngay “ Vấn Thiên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh nói “Bắn ai là tùy ở ngươi, có lẽ là ngươi chỉ có cơ hội để bắn một phát mà thôi. “ Kẻ tập kích run rẩy, không giữ nổi bình tĩnh. Một phát súng vang lên, viên đạn chỉ sượt qua mặt Vấn Thiên. Trong sát na đó chàng đã lạnh lùng đâm ma kiếm xuyên qua người cả kẻ xâm nhập lẫn Jenny, gây nên những vết thương chí tử. Hai thân người dần dần đổ gục xuống, nhưng vẫn chưa tuyệt mạng ngay, theo một phản xạ từ trong vô thức họ cố gắng hít thở những hơi cuối cùng của mình. Jenny nhìn trừng trừng vào mắt Vấn Thiên, giọng nói run rẩy “Vì sao … Vì sao …” Vấn Thiên lạnh lùng đáp “Còn giả vờ làm gì nữa. Ta đã sớm nhận ra ngươi không phải là Jenny rồi. Mặc dù ngươi cũng là một nữ nhân có thân hình khá giống cô ta, nhưng xui xẻo cho ngươi, ta lại là một kẻ có cặp mắt vô cùng tinh tường. Muốn tiêu diệt ta, chỉ bằng chục tên lính đánh thuê tầm thường đó, không có cửa đâu … " Vấn Thiên ngưng lại vài giây, rồi nói tiếp "Ta đã nhận ra ngươi mới chính là sát thủ chân chính, là kẻ sẽ tự tay thực hiện nhiệm vụ kết liễu sinh mệnh của ta. Nếu như lục soát trong người ngươi, ta tin rằng ta sẽ tìm được một chiếc kim tiêm thuốc độc, hay một con dao găm sắc bén được giấu rất kĩ. Khi ta hạ tên lính đánh thuê đó, ngươi sẽ giả vờ nhào vào lòng ta, ôm ấp ta rồi nhân lúc ta không phòng bị mà ám toán. Ta nói có đúng không nào ? “ Gương mặt “Jenny” bỗng trở nên méo mó, biến dạng liên tục, cô ta cố gắng thu tất cả hơi tàn lên tiếng “Khá lắm … Ta đã sai lầm … Ta đánh giá thấp ngươi … Nói cho ta biết đi … vì sao ngươi lại phát giác ra ? “ Ánh mắt Vấn Thiên thoáng hiện vài tia tà ý “Được, ta sẽ cho ngươi biết để ngươi khỏi phải làm quỷ hồ đồ. Bộ ngực của ngươi hơi to hơn Jenny thật một chút. Quan trọng nhất là điểm này: Jenny thật không có mặc áo ngực, bởi vậy khi vừa nhìn thấy ngươi ta đã nhận ra ngươi chính là kẻ giả dạng rồi “ Đương nhiên Vấn Thiên không muốn để lộ cho ai biết về bí mật của Huyết nhãn. Bằng sự thông minh của mình, chàng nhanh chóng tìm ra được không chỉ một lý do để giải thích, khiến kẻ giả dạng phải tâm phục khẩu phục “Ta không cam tâm …” Nữ sát thủ chỉ kịp nói ra vài tiếng uất hận trước khi đoạn khí thân vong Vấn Thiên không quan tâm đến những nạn nhân của chàng, lập tức quay lại chỗ dãy bàn tiếp tân, nắm tay đỡ Jenny đang run rẩy dán mình sát đất mà ẩn nấp dậy rồi nhanh chóng dẫn cô rời khỏi sân bay. Lúc đi ngang qua tử thi của nữ sát thủ, chàng liếc mắt nhìn xuống rồi giật mình thốt lên “Cái quái gì thế này …” Gương mặt của nữ sát thủ đã biến đổi trở nên giống y hệt gương mặt của Vấn Thiên, không sai biệt lấy một điểm Jenny giải thích “Ả đó vốn là người của Linh Không phái, là đệ tử chân truyền của Vô Diện. Ả có khả năng tự biến đổi khuôn mặt của chính mình, giả dạng thành bất cứ ai. Vô Diện lợi hại hơn ả này rất nhiều lần, ngay cả kích thước cơ thể của hắn cũng có thể thay đổi, trở nên giống hệt với đối tượng mà hắn muốn giả dạng. Sau khi bị giết, ả sẽ mang hình dáng khuôn mặt của người đã ra tay giết ả, đó là lời nhắn nhủ cuối cùng của ả với Vô Diện “ Vấn Thiên hỏi "Lại là Linh Không phái à ... Linh Không phái và gia tộc Nervy rút cục là quan hệ như thế nào vậy ? " Jenny lắc đầu "Em cũng không rõ. Dường như là một loại quan hệ hợp tác tạm thời thì phải. Thần binh được gia tộc Nervy chế tạo cho Linh Không phái, đổi lại, họ sẽ thực hiện một yêu cầu gì đó của gia tộc Nervy. Đối với thân phận của em, do em không phải là tôn tử của gia tộc đó, nên cũng không được cho biết nhiều" Tiếng còi hụ vang vọng lại từ xa, Vấn Thiên đương nhiên là rất quen thuộc với thanh âm này, liền thúc giục “Chúng ta phải rời khỏi nơi này thật nhanh. Cảnh sát đã đến rồi đó. Khi đi ngang qua họ, em đừng liếc nhìn hay tỏ vẻ gì đó sợ sệt, cứ hình dung trong đầu rằng em chỉ là một người vô tội bị kẹt giữa hiện trường, em sẽ đóng vai này dễ dàng thôi mà, đừng lo “ Với sự giúp đỡ của Vấn Thiên, Jenny cuối cùng cũng đã rời khỏi sân bay trước khi cảnh sát ập đến. 2 người lập tức đón xe đến biệt thự của Kane. Vấn Thiên quan sát bên ngoài một lúc rồi đến trước chiếc cũi chó trống không đặt ở trong khu vườn. Sau vài phút lục tìm, chàng phát hiện được một chiếc chìa khóa được giấu rất kĩ trong cũi chó, liền lấy nó, mở cửa tiến vào biệt thự một cách ung dung “Lão dâm tặc vẫn không bỏ nổi cái thói quen nhà quê này” – Vấn Thiên nghĩ thầm Jenny vỗ vai Vấn Thiên, lo âu hỏi “Tung tích của chúng ta đã bị lộ nhanh đến vậy sao … “ Vấn Thiên suy nghĩ một lúc, đáp “Chắc là bọn chúng đã dò theo danh sách đăng ký ở sân bay để lần ra tung tích của chúng ta. Thời buổi công nghệ hiện đại mà … Chỉ cần vài giây để gọi một cú điện thoại vệ tinh, hay là lên Inte gửi một thông điệp, thế là nhân thủ của bọn chúng đã đợi chúng ta ngay ở điểm đến, trong lúc chúng ta vẫn còn ngồi trên máy bay. " Jenny trong lòng càng thêm lo âu “Bây giờ phải làm thế nào ? “ Vấn Thiên mỉm cười “Không sao đâu. Anh đã cẩn thận quan sát, không có ai theo đuôi chúng ta đến nơi này cả. Biệt thự này cũng là một nơi không bình thường, trước giờ anh chỉ sử dụng nó duy nhất lần này mà thôi. Chúng ta cứ ở lại đây vài ngày, chờ tình hình lắng xuống, sau đó sẽ quyết định tiếp “ New York, khu phố Halley Trời đã về đêm, đường phố đã lên đèn Cửa hiệu đồ cổ Ancient Treasure đã đóng cửa, sớm hơn thường lệ vài giờ Cửa sau của cửa hiệu chỉ khép hờ Bên trong , đang hiện diện 3 người, 1 nam 2 nữ Max và Nguyệt Ảnh nắm chặt tay nhau, ánh mắt lo âu nhìn về phía một nữ nhân mặc chiếc áo choàng dài màu đen tuyền. Trước mặt họ là một chiếc hộp sắt đã được mở hé ra, một thanh kiếm có lưỡi ánh lên màu tím nhạt có thể được nhìn thấy. Đó chính là binh khí của Lãnh diện tử thần – Khải Nguyên, nhưng chủ nhân của nó đã không dùng đến nó suốt hơn 20 năm trời Không ai nói một câu nào cả, mãi thật lâu sau Nguyệt Ảnh mới lên tiếng “Khiết Nhã, trông cô không hề thay đổi chút nào cả “ Nữ nhân mặc áo choàng đen kéo chiếc mũ áo choàng xuống, để lộ gương mặt trắng trẻo, xinh tươi như hoa “Em vốn là tử hoạt nhân mà, đương nhiên là không thể bị lão hóa rồi, phu quân của chị cũng thế mà “ Nguyệt Ảnh than thở “Sau hơn 20 năm mới tìm đến chúng tôi … Không biết anh ta thật sự muốn gì … “ Khiết Nhã mỉm cười “Chút nữa chàng sẽ đến thôi mà, em cũng biết chàng đến tìm anh chị về việc gì nhưng em muốn để chàng tự nói với anh chị, như thế sẽ tốt hơn “ Một trận gió mạnh nổi lên, cánh cửa sau đang được khép hờ bỗng hé mở rồi đóng lại. Trong phòng bỗng xuất hiện một nam nhân cao lớn mái tóc bạc trắng, gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, vô cảm. Nhân vật chính đã xuất hiện “Vẫn là tác phong đó … Cứ như ma quỷ ấy … Lần nào cũng làm cho người ta phải giật mình …” Nguyệt Ảnh càu nhàu, trong lòng cũng thầm nể phục, sau hơn 20 năm tu vi của Khải Nguyên tăng tiến thế nào vẫn là một câu hỏi lớn khó mà trả lời được. Khải Nguyên khẽ gật đầu chào Max và Nguyệt Ảnh, sau đó lên tiếng “Ta cảm ơn 2 người rất nhiều. Nhiệm vụ của 2 người đã kết thúc, ngay sáng sớm ngày mai 2 người hãy rời khỏi New York, tìm một nơi vắng vẻ mà ẩn cư. Ta không muốn 2 người tiếp tục dính dáng vào những ân oán phức tạp của cha con ta. Về phần Vấn Thiên, nó đã trưởng thành rồi, có thể tự lo cho mình được, 2 người cứ yên tâm “ Nguyệt Ảnh than thở “Chỉ một câu cảm ơn là xong sao …” Khải Nguyên lạnh lùng nói “Đương nhiên là không. 2 người còn có yêu cầu gì, cứ nói ra, ta quyết không từ chối. “ Max vội xua tay “Không … Chủ nhân, chúng tôi không có yêu cầu gì cả … Về vật chất, căn bản là chúng tôi không thiếu thốn gì cả, chỉ là cô ấy có hơi buồn khi phải xa Vấn Thiên thôi … Bản năng làm mẹ của người phụ nữ mà …” Khải Nguyên gật đầu “Ta hiểu. Nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả Vấn Thiên và 2 người. Nên nhớ rằng hiện tại Vấn Thiên đã đắc tội với không ít thế lực và cường giả. Có thể nó sẽ đau lòng một chút, nhưng rồi sẽ sớm vượt qua được thôi. 2 người đều là những người tốt, ta chỉ muốn những điều tốt nhất cho 2 người thôi “ Nguyệt Ảnh thở dài “Chỉ cần cha con anh bớt đi gây họa một chút là thế giới này đã bình yên lắm rồi …” Khải Nguyên cúi đầu nói “Thế giới này vốn là hỗn loạn, không hề có khái niệm bình yên. Bản chất của cường giả vốn là tranh đấu không ngừng để vươn đến những đỉnh cao mới, căn bản là không có sự bình yên “ Không khí trở nên trầm mặc, cả 4 người nhìn nhau không nói thêm câu nào. Những ánh mắt bản thân nó đã là một thứ ngôn ngữ không lời Khải Nguyên bỗng lên tiếng “Trong thâm tâm ta không xem 2 người là thuộc hạ hay nô bộc, mà chính là những người bạn hiếm hoi của ta “ Nói dứt lời, Khải Nguyên ôm chầm lấy Khiết Nhã, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi cửa hiệu, không thấy tăm tích, chiếc hộp và thanh kiếm cũng biến mất. Cánh cửa dần dần khép lại theo quán tính, Max thở dài nói với Nguyệt Ảnh “Em quyết định thế nào ? “ Nguyệt Ảnh ánh mắt lộ vẻ u sầu nói “Chúng ta sẽ làm theo như lời anh ta … Không phải đợi đến ngày mai, mà chính là ngay bây giờ … Em sống an nhàn đã hơn 20 năm nay, thật sự không muốn tham gia vào những cuộc tranh đấu của võ giả nữa … Có thể làm như vậy là không phải đối với Vấn Thiên, nhưng thật sự đây là điều tốt nhất cho nó … Em không muốn chúng ta trở thành gánh nặng cản bước trên con đường trở thành cường giả của Vấn Thiên …” Max gật đầu, nói “Vậy, anh sẽ chở em về nhà, sau đó chúng ta nhanh chóng thu dọn rồi đi ngay trong đêm “ Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Max, nói “Không cần thiết … Chỉ cần anh ở bên em, thế là đủ. Chúng ta chỉ cần mang theo một ít tiền để có thể đảm bảo cho sinh kế của chúng ta, phần còn lại cứ để lại cho Vấn Thiên, đó vốn là tài sản của cha nó, cũng là tài sản của nó …” Không lâu sau, 2 bóng người rời khỏi cửa hiệu Ancient Treasure, mất hút trong màn đêm 3 ngày sau, Vấn Thiên đọc được trên tờ báo buổi sáng một dòng tin làm chàng bàng hoàng, há hốc miệng sửng sờ như trời trồng: “Một trận hỏa hoạn ở khu phố Halley – New York, cửa hiệu Ancient Treasure bị thiêu rụi hoàn toàn“