Huyền Vũ Dạ Nguyệt
Chương 3 : Anh hùng cứu mỹ nhân
Như thế nào mà vừa gặp nhau đều hiểu nhau? Ta vẫn còn nhớ khi ở hiện đại so với nữ nhân ta gần gũi nam nhân nhiều hơn nhưng mà ta lại không chọn ai trong họ cả, chỉ chuyên tâm đến tiền đồ của ta.
Thay vì nhìn mỹ nữ uống trà ta có thể tự về nhà trang điểm mình thành ‘đại mỹ nữ’ để tự ngắm mình trong gương không sướng hơn là xem họ uống trà nhàm chán như vậy?
Vả lại ta cũng đâu có biến thái tới mức này cơ chứ!
Rời khỏi tửu lâu ta liền tìm kiếm đường về nhà, bất chợt trước mặt ta có rất nhiều kẻ đang tụm năm tụm bảy, theo bản năng ‘nhiều chuyện’ của ta đương nhiên là chen vào coi rồi, đập vào mắt ta là một đôi tình nhân đang chơi mèo vờn chuột giữ phố?
“Buông ta ra”, nhăn mày, đại mỹ nữ cau có nói, nhưng giọng vẫn yêu kiều và mềm mại, aiz, thế này thì làm nên tích sự gì cơ chứ?
“Mộng Mộng, nàng có biết ta ngưỡng mộ nàng đã lâu không, thay vì ở thanh lâu nàng liền theo ta, ta hứa không bạc đãi nàng”, một công tử khuôn mặt cũng tầm thường thôi, nhưng lộ ra bản chất ‘trư ca ca’ cực kỳ dâm loàn ôm ấp mỹ nữ giữ đường.
Cho dù là ‘gái’ thì vẫn không thể khinh bỉ vờn bắt nhau ngoài đường như vậy! Không được rồi không thể để hắn làm càn, ta liền tiến lên “Thả nàng ra”
Bất chợt tất cả đều im lặng hướng mắt nhìn về phía nàng, tên Vương Bát Đản kia cười ti tiện “Xú nam nhân, cút”
“Ta không nói hai lời”
“Người đâu, bắt tên xú nam nhân này lại” vừa ôm chặt mỹ nữ hắn ra lệnh, rất nhiều hộ vệ lực lưỡng tiến tới, ta hiểu rồi, hóa ra mọi người không dám can thiệp là vì gia thế tên trứng thối kia cũng không phải hạng ‘xoàn’.
Chỉ vài cú đấm thì những tên ‘lực sĩ’ liền hóa thành ‘liệt sĩ’, đảo người ta liền hướng tới cổ hắn nói “Buông”
Mắt hắn lộ ra kinh hách, ta bóp chặt cổ hắn, hắn liền buông tiểu mỹ nhân kia ra, nàng nói “Công tử cảm tạ người nhưng mà….”
Không nghe lời tiểu mỹ nhân kia ta không thương tiếc hướng tới một bảo bối của hắn, “Dá”
“Á”, hắn ôm hạ phúc của mình la một cách thảm thiết, mọi người bên đường hoảng sợ liền sơ tán.
Tiện thể ta kéo tay tiểu mỹ nhân đang ngẩn người ra đi, nàng lúc này mới nói thêm “Công tử, hắn là người Bạch gia, rất có tiếng tăm tại kinh thành, ngài vì hạng nữ nhân như tiểu nữ đắc tội với hắn quả không nên!”
“Ngươi là người, ta cũng là người, là người thì nên bình đẳng, yên tâm đi, hắn không dám đụng vào ta đâu”, tùy tiện bâng huơ vài câu ta nói
Bất chợt tiểu mỹ nhân kia xụ mày nói “Ân, cảm tạ công tử, nếu có dịp gặp lại tiểu nữ sẽ báo đáp công ơn của công tử”
Tiễn biệt nàng ta, ta mới nhớ ra là ta muốn hỏi đường về ‘Huyền Vũ sơn trang’ sao lại quên nữa rồi? Aiz, thật thảm, rõ là chưa già mà lại lú lẫn như vậy?
Khoan đã mà nàng ta nói cái gì Mộng Mộng cơ? Chẳng lẽ là Mộng Mộng sao, ách, quả thật là xứng đáng với chữ ‘hoa khôi’ mà, đủ lực hấp dẫn mị chết các nam nhân.
Mà cái nam nhân kia họ Bạch, hứ, chẳng qua chỉ xếp hạng 4, còn thua xa gia tộc ta đến tận hai bậc mà ở đó lớn lối, nếu gặp lại cô nãi nãi tình nguyện thưởng cho ngươi hai cặp mắt gấu trúc, hừ.
Aiz, nói nhiều quá, nếu không về nhà nữa thì chắc phải nán lại ở tửu lâu thêm một đêm, không được, ta muốn về nhà, ân, về nhà là về nhà.
Trở lại với con phố khi nãy, trong một căn phòng tao nhã, đỉnh lưu hương nhả ra làn khói thơm mát, nơi có hai vị công tử tiêu sái đủ mị hoặc điên đảo chúng sinh, và hoàn toàn hóng hớt cảnh tượng ban nãy, tên trường bào đập chiết phiến vào tay ra vẻ tiếc nuối nói “Nha, thật đáng tiếc, sắp sửa thành công đột nhiên ở đâu xuất hiện một Trình Giaỏ Kim cản đường, thật xui xẻo”
Hừ lạnh, lười biếng nhếch mép, tên bạch bào nói “Nếu đệ thích huynh sẵn sàng làm lại một tuồng cho đệ diễn”
“Ách, nha, dẫu sao cũng….không nên quá tuyệt tình…ách” nói xong câu này hắn liền im miệng sợ đại ca hắn sẽ giết người diệt khẩu, thu hồi lại ánh mắt dã thú của mình, tên bạch bào nhàn nhã hớp miếng trà nhạt.
“Cũng phải hiện tại hồng nhan tri kỷ của đại ca cũng không tệ, lấy nàng ta ra so với Mộng Mộng như phượng hoàng so sánh với tiểu điểu”, tên trường bào dường như không sợ chết liền lên tiếng ríu rít nói.
Tuy rằng đang khen ngợi nhưng vì sao hắn không thể nghe ra giọng khen ngợi? Cứ như đang ‘phỉ báng’ hắn? Hắn hừ lạnh “Nếu cần thiết huynh thật muốn kiếm người về khâu miệng của đệ lại”
Theo phản ứng hắn liền bịch lấy miệng của mình, lắc đầu một cách thảm thiết, thêm một tiếng hừ lạnh “Không nói nữa”
Liền rời đi, lúc này tên trường bào thở phào nhẹ nhõm, cũng nhờ ơn ‘đại tẩu tương lai’ mà hắn thoát kiếp nạn, phải, tối nay là thọ thần của ‘đại tẩu tương lai’ nếu không đại ca hắn còn lâu mới tha cho hắn.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
151 chương
846 chương
114 chương
17 chương