Huyền Trung Mị
Chương 82
Gương mặt vàng sáng, mi mục rõ nét. Nhác như lần đầu tiên gặp nhau rất nhiều năm về trước, y đứng trên đệm kim cương, vóc dáng cao lớn, cụp mắt nhìn xuống, cơ bắp cuồn cuộn, pháp ấn hình chữ Vạn (卍) trước ngực sáng rực. Y không mang tướng mạo thường thấy của hộ pháp mà giống võ tăng trong chùa chiền hơn, cổ đeo phật châu, hai tay đeo vòng vàng rộng chừng ba tấc.
Hai tay hợp lại thành hình chữ thập, khi thấy chàng bị đuổi đến Phạn Hành Sát Thổ, khóe môi y từ từ hiện lên nụ cười rất nhạt, “Hắc kỳ lân, từ nay trở đi núi Minh Vương không còn là nhà của ngươi nữa, nhà ngươi bây giờ là ở Phạn Hành.”
Y là hộ pháp Khu Mật, trấn giữ Mạn Đà La Hải, cũng là thần bảo hộ của tịnh thổ bên ngoài Nam Diêm Phù. Trước đây tuy Phạn Hành Sát Thổ nằm ngoài phạm vi của tứ đại bộ châu, song yêu ma tám phương đều tụ tập ở đây. Nhưng nhờ có hộ pháp, nên dù núi Thiết Vi quanh năm không thấy ánh nắng vẫn là một thiên đường bình yên.
Y từng là hộ pháp cao cao tại thượng không thể với tới, lệnh chủ nhớ đến hồi trẻ mình bướng bỉnh, không chịu khuất phục y, nhưng ở nơi thần quang của hộ pháp không chiếu đến, y thường cúi đầu trông xuống chàng. Vừa oai vừa là thần tượng của vạn chúng, hễ là nữ giới thì đều ái mộ y. Lúc ấy lệnh chủ từng nghĩ, sau này nếu có được huy hoàng bằng nửa của y đã không uổng công sinh ra trên cõi đời này rồi.
Được dẫn dắt trực tiếp là điều kiện vô cùng quan trọng đối với thiếu niên còn chưa hoàn thiện nhân cách. Lệnh chủ trà trộn vào nơi lạ lùng như Sát Thổ, qua lại với tà ma ngoại đạo, cuối cùng đều nhờ vào thần tượng hộ pháp Khu Mật cảm hóa nên mới không lầm đường lạc lối. Khi đó lệnh chủ cảm thấy núi Minh Vương cũng không có gì tốt, Phạn Hành Sát Thổ muôn hình vạn trạng thích hợp với tính cách bay nhảy của chàng hơn. Thế là sau khi được năng lượng chính phái của hộ pháp dẫn dắt, vượt qua thời kỳ tâm trạng sa sút vì bị lưu đày ngắn ngủi, lệnh chủ quyết định mỉm cười sống tiếp.
Trước mặt kẻ khác hộ pháp luôn khoác vẻ trang nghiêm huyền diệu, Thần Phật đều là vậy đấy, trông từ bi dịu dàng nhưng không thể đến gần đâu, nhưng lúc chỉ có hai bọn họ, y sẽ hoàn toàn bộc lộ tính cách của một thanh niên độc thân tràn trề sức sống. Bọn họ chạy băng băng trên thảo nguyên mênh mông, hình ảnh hài hòa tới nỗi sẽ khiến ai nhìn cũng có ảo giác mỹ nam dắt chó. Song những chuyện đó cũng không quan trọng lắm, tiếng cười sang sảng của hộ pháp mới là hồi ức rực rỡ nhất…
Nhớ lại chuyện cũ, lệnh chủ thấy quặn đau cả lòng. Cứ tưởng cuộc sống vô buồn vô lo này có thể kéo dài mãi mãi, song ai cũng có tạo hóa của riêng mình, hộ pháp từng xoa đầu chàng nói: “Ngươi đến Sát Thổ của ta là điều đã định trước trong vận mệnh, ngươi tới rồi thì ta phải đi.”
Lúc ấy chàng không hiểu lời này của y có ý gì, đến ba nghìn năm sau thì y gặp phải kiếp nạn, cứ thế niết bàn luôn. Một mình lệnh chủ vượt qua giai đoạn ngây ngô bần thần ấy, đến khi yêu quỷ khắp nơi bắt đầu làm loạn, chàng liền khoác áo choàng đen hăng hái diệt loạn tới nỗi trên Sát Thổ máu chảy thành sông, chỉ để hoàn thành lời phó thác của hộ pháp.
“Bảo vệ Sát Thổ thái bình, không được để yêu quỷ xông ra khỏi giới Diệu Thiện, vào trong ba nghìn hồng trần.” Đây là lời căn dặn cuối cùng của hộ pháp.
Trong tứ hải bát hoang yêu ma đông đảo, Phạn Hành Sát Thổ là đầu tàu, vì thiếu ánh nắng mặt trời nên vô cùng u ám, càng dễ sản sinh tà ma. Có câu nói gì miêu tả hậu quả của việc ở trong một hoàn cảnh lâu dài ấy nhỉ? À, là đi cạnh bờ sông nào có chuyện giày không ướt.
Trước khi chưa xảy ra chuyện, hộ pháp tự phụ cảm thấy Phật tâm của mình kiên định như sắt, dù là ai cũng chẳng lay động được y. Xảy ra chuyện rồi y mới không khỏi cảm thán rằng số mệnh chính là vậy, chấp nhận dấn thân vào tọa hóa khó lường.
Lệnh chủ nhìn gương mặt trước mắt, rõ ràng chính là hộ pháp trước kia, nhưng sau hơn năm nghìn năm không gặp, nay gặp lại lại ở trong tình cảnh thế này.
Chàng không biết phải nói gì cho phải, bây giờ có nói gì cũng không hợp lúc. Chàng đã từng nghi ngờ Minh Huyền chính là hộ pháp, nhưng lúc được chứng thực thì lại không nói nổi nên lời. Cố nhân gặp lại trong tình cảnh hai mắt đỏ ngầu trừng nhau, duyên phận khỉ gió gì thế này!
Chàng quyết định tìm chuyện để nói, “Tôn giả, sao ngài lại lên làm hoàng đế?”
Rõ ràng hoàng đế phải là ý sinh thân của Quang Trì thượng sư, thay đổi người đột ngột như thế không hay ho tí nào.
Hộ pháp nhếch môi, vẫn là vẻ mặt của tám nghìn năm trước, “Quan trọng là Trung Thổ xuất hiện minh quân, còn về việc minh quân này là ý sinh thân hay hộ pháp chuyển thế thì không quan trọng.”
Mấy vị tai to mặt lớn cải trang đều phải tạo ra một thân phận tạm thời, nghĩ như vậy dường như có thể hiểu được. Lệnh chủ thở dài một hơi, ôm quyền với y, “Nhiều năm không gặp, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện vớ vẩn như thế… Tôn giả vẫn khỏe chứ.”
Theo dòng thời gian, mối quan hệ từng vừa là thầy vừa là bạn đã vơi đi phần nào nhiệt tình của năm đó. Nếu hộ pháp có tính cách giống Giác Hổ hay Thục Hồ thì chắc đã sớm ôm nhau khóc lóc rồi, đáng tiếc hộ pháp lại không như vậy. Y luôn lạnh lùng bình tĩnh, đã trăn trở trên đời mấy nghìn năm, ngoại trừ tình yêu, y nhìn những thứ khác nhiều đến nỗi không còn cảm giác nữa rồi.
Đối với Thần Phật, niết bàn không có nghĩa là hủy diệt và biến mất vĩnh viễn, mà chỉ như là bị hạ cấp, muốn quay về vị trí cũ thì cần phải qua khảo hạch một lần nữa. Nếu như phát huy được tài nghệ trong thời gian khảo hạch thì còn có khả năng lên chức cao hơn, nên niết bàn là một cơ hội mới, thành hay bại phải xem ngươi biết nắm chắc nó không. Nhưng theo trạng thái điên cuồng hiện giờ thì không vào sa Ma đạo là đã không tệ rồi, song y vẫn hy vọng có thể phục hồi nguyên chức. Cho nên y mới muốn Bạch Chuẩn đến cung điện Độc Lâu ở Thi Hài Tịnh Địa tìm chùy kim cương về, trừ đi ma tâm và ma chướng là điều cuối cùng y trông chờ.
Chỉ mong chùy kim cương hữu dụng, dĩ nhiên lệnh chủ cũng ủng hộ quyết định này của y. Tìm được chùy kim cương về, y hẳn sẽ có thể thu hồi được tâm ma, sẽ không tiếp tục ngấp nghé nương tử của chàng nữa…
Nghĩ đến đây lệnh chủ lại thấy đau xót, trên đời này có đến trăm nghìn trăm triệu sát hung, ngoại trừ năm xưa có chút giao tình với Liên sư ra thì Vô Phương nào có tí ti dính líu gì đến vị hộ pháp Khu Mật này. Có thể hiểu hộ pháp vì yêu nên mới rơi vào tâm cảnh tẩu hỏa nhập ma, nhưng đâu thể vì một sát hung mà nhớ mãi không quên được, Vô Phương là nương tử của chàng mà, là hoa đã có chủ từ lâu rồi.
Câu chuyện tình yêu với cái kết buồn đương nhiên luôn khiến người ta thổn thức. Ít nhiều gì lệnh chủ cũng biết sơ về tình huống bi thảm khi ấy. Thật ra chỉ cần hộ pháp Khu Mật đồng ý là có thể có Minh phi ngay, nhưng yêu cầu chọn lựa Minh phi khá nghiêm ngặt, phải là Không Hành Mẫu xuất thân từ bộ hộ pháp hoặc bộ liên hoa. Gốc gác của Không Hành Mẫu rất phong phú, thú cái, côn trùng cái, thậm chí cả nữ La Sát, nhưng nhất định phải là kẻ có thành tựu thì mới giúp ích được cho việc tu hành. Khi ấy Hộ pháp Khu Mật gặp phải một nữ sát hung tùy hứng, thích ăn thịt uống máu, không phù hợp cho lắm, cứ khăng khăng ở cùng nhau nên cuối cùng chỉ có thể rơi vào địa ngục vô gian.
Lệnh chủ luôn cho rằng cả kẻ xấu cũng có tình yêu, yêu sâu đậm thì có khi còn bỏ ác theo thiện nữa là. Nữ sát hung đó không gây hại gì cho hộ pháp, chẳng qua trái tim hộ pháp đã cô đơn quá lâu nên dễ bị thu phục, thời gian ấy y như biến thành một người khác vậy, lúc nào trên mặt cũng nở nụ cười. Lệnh chủ lúc ấy còn chưa hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, không tài nào hiểu nổi nổi nữ sát hung đã dùng cách gì để quyến rũ hộ pháp, chỉ biết nàng ta hóa thành lụa đỏ lởn vởn quanh thân hộ pháp. Hộ pháp hết cách, đỏ bừng mặt bóp chặt nàng ta trong tay. Công cuộc hàng yêu đó chắc chắn không thành công, bởi vì y chuyển sang yêu đương tới chết đi sống lại với nữ sát hung.
Động tĩnh quá lớn, dù hộ pháp đã ra ngoài nhậm chức thì vẫn có thiên nhãn giám sát. Bên trên phát hiện ra chuyện này bèn gọi hộ pháp tới nói chuyện, đề bạt nữ sát hung là chuyện không thể nào, vì nàng ta đã làm quá nhiều việc ác. Phật muốn chấm dứt chuyện này, vậy mà hộ pháp sẵn lòng bỏ đi công đức của mình để đổi lấy ba cơ hội đầu thai cho nữ sát hung. Giao dịch xong hộ pháp liền niết bàn, về sau thế nào thì lệnh chủ không rõ lắm. Chàng từng đến rừng Thi Hài muốn thu nhặt Phật cốt của hộ pháp, đáng tiếc sau khi đến nơi, đến một miếng vụn Phật cốt cũng không thấy, có thể đã bị kẻ khác lấy đi trước đó rồi.
Từ cõi thần lại rơi xuống bể trần, hộ pháp thật sự rất đáng thương. Không giống như chàng, ngây ngô lớn lên, tuy có chút lận đận song đều không đáng để nhắc tới.
Cũng không rõ người trước mắt là hộ pháp hay là Minh Huyền nữa, Minh Huyền chẳng qua chỉ là lớp vỏ của y, chứ chắc chắn bên trong vẫn là hộ pháp Khu Mật thần thông quảng đại khi trước.
Lệnh chủ hành lễ với y, y gật nhẹ đầu, “Chùy kim cương là pháp khí của ta, ta không thể tự mình đi lấy bởi vì rừng Thi Đà là nơi ta niết bàn. Bây giờ chùy kim cương đang ở trong tay chủ nhân của rừng Thi Hài, lúc ngươi tìm vợ chồng bọn họ, có thể sẽ gặp chút trở ngại. Tướng mạo bọn họ dẫu kinh khủng nhưng là đều là người bảo vệ Phật pháp, cho nên ngươi muốn lấy lại chùy kim cương cũng sẽ không khó lắm.”
Lệnh chủ gật đầu, nếu nói là lệnh của Minh Huyền thì chàng còn có mâu thuẫn, nhưng đối với hộ pháp, chàng không thể không vui vẻ phục tùng. Chùy kim cương có thể kích hoạt bồ đề tâm của y, chỉ mong y tìm được pháp khí về thì thần trí sẽ dần thanh tịnh lại.
“Trên đường đi tìm chùy kim cương, ta sẽ thuận tiện tìm nữ sát hung kia giúp ngươi. Ai cũng có chốn đi về mới là kết cục tròn trịa.” Lệnh chủ chân thành nói, lòng thì thầm nghĩ ngươi đừng mơ tưởng nương tử của người ta nữa, không có cửa đâu.
Trên mặt hộ pháp lộ vẻ hoang mang, công đức của hộ pháp đổi thành ba đời chuyển kiếp cho nàng ấy, sau ba đời thì nàng ấy sẽ biến mất mãi mãi, có lên trời xuống đất cũng không tìm được, cho nên y đã hoàn toàn quên mất nàng ấy rồi.
Sát hung vốn chỉ có kiếp này chứ không có kiếp sau, y còn có thể trông mong gì nữa? Chẳng qua y biết, trong kiếp cuối cùng của mình, nàng ta từng sống trong một tòa thành nhỏ ở Trung Thổ – nơi mà Vô Phương sinh ra. Loạn quân đồ sát cả thành, thi hài khắp nơi, oán khí quy tụ suốt bốn mươi chín ngày, cuối cùng ngưng kết thành Diễm Vô Phương. Nên trên người Vô Phương luôn thấp thoáng bóng dáng của nàng ấy, dù chỉ một chút thôi cũng đủ để trở thành chỗ bám víu của y.
Nhưng những chuyện này không thể nói với Bạch Chuẩn, y chỉ im lặng mỉm cười. Y phải chuyển thế bảy lần mới về được vị trí cũ, đây là kiếp cuối cùng rồi, vốn muốn bình yên đi hết cuộc đời, đáng tiếc chấp niệm vẫn khó tiêu tan. Điều đã hạ quyết tâm phải quên đi lại từ từ trỗi dậy sau khi gặp Vô Phương, dần dần lan rộng, cuối cùng lớn tới mức bản thân đã không còn khống chế được. Y bắt đầu nảy sinh tư tâm, Vô Phương được Liên sư điểm hóa, chăm chỉ góp nhặt công đức nên trên thân có Phật tính. Sau khi y quay về chỗ cũ thì có thể nâng đỡ thêm cho nàng, để nàng đủ tư cách lên làm Không Hành Mẫu, trở thành Minh phi của y…
Nếu cuộc gặp gỡ này không có Bạch Chuẩn thì hay biết mấy, điều đáng hận là kiếp này cứ nhất thiết phải có mặt kỳ lân. Bình thường ải cuối cùng luôn khó đánh nhất, giữa cơ nghiệp đế vương và gút mắc tình cảm, quả đúng là vấn đề nan giải bậc nhất.
Đợi khi Bạch Chuẩn đi rồi, y cảm thấy mình nên đi gặp Vô Phương một chuyến, nói rõ hết thảy ẩn tình cho nàng biết, xem nàng lựa chọn thế nào. Trong lòng y mơ hồ ôm ấp hy vọng, mong nàng có thể nhớ lại chút gì đó, nếu như trí nhớ của Hoa Dữ vẫn còn sót lại trên người nàng… Đây chính là bước cờ cuối cùng của y, mà quả thật cũng đã đến lúc nên thẳng thắn rồi. Sắp hết bảy kiếp, y không muốn quay về làm hộ pháp mà vẫn một thân một mình.
“Mong rằng ngươi có thể thông cảm cho những hiểu lầm trước đó khi biết rõ thân phận thật của ta.” Hộ pháp lộ nét mặt ôn hòa, giữa mi tâm lại có vẻ như cứu khổ cứu nạn, “A Chuẩn, chùy kim cương rất quan trọng với ta, ta bị mất phương hướng, đến ta cũng còn thấy sợ chính mình. Tìm nó về có thể giúp ta giữ được bồ đề tâm, bất luận kiếp này giữa ngươi và ta có quan hệ ra sao, ngươi vẫn nhớ tình nghĩa lúc trước đúng không?”
Lệnh chủ nheo mắt nhìn y, việc chàng nhìn chẳng thấu lớp vỏ của y chứng tỏ y chính là hộ pháp chính tông không thể nghi ngờ. Trước khoảnh khắc này thì chàng hận y muốn chết, nhưng sau khi biết được thân phận thật của y thì lại rất thông cảm. Kỳ lân vốn mềm lòng mà, chỉ cần có lời giải thích hợp lý thì chàng cũng không trách móc y nữa.
Ra khỏi cung Đại Minh rồi về lại lầu Phi Lai, lệnh chủ trông thấy Vô Phương ra cửa chuẩn bị đi đón chàng. Chàng đứng trên đụn mây gọi to rồi nhào xuống sà vào lòng nàng, “Nương tử, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Vô Phương giật thót, “Sao thế? Minh Huyền lại gây khó khăn cho chàng à?”
Chàng thở dài, “Không phải, vừa rồi hắn mới cho ta biết chân thân của mình, trước đó ta đoán không sai, hắn chính là hộ pháp đã niết bàn ở Phạn Hành Sát Thổ.”
Vừa nghe nói vậy, ngay đến Vô Phương cũng bắt đầu thấp thỏm, “Hèn gì Liên sư không chịu nói toạc ra, chỉ ám chỉ Minh Huyền không phải ý sinh thân thôi…” Nàng quan sát chàng từ trên xuống dưới một lượt, “Chàng làm gì mà như nàng dâu nhỏ vậy? Đừng bảo chàng thầm mến hộ pháp đấy?”
Lệnh chủ ngớ người, “Ta coi hắn như thần tượng, chỉ thuần túy sùng bái thôi, không như nàng nghĩ đâu.”
Nhưng chẳng phải ngủ với thần tượng để đạt đến cực điểm cuộc đời là nguyện vọng của đại đa số người hâm mộ sao? Vô Phương khó chịu liếc chàng, “Hắn là kẻ đã làm mối cho chàng với tiểu tiên giữ đèn đấy, quan hệ giữa chàng với hắn cũng sâu xa ghê.”
Lệnh chủ ngước lên nhìn trời với đôi mắt sáng rực chất chứa đau buồn, “Nói đến sâu xa, thói quen tập thể hình của ta đều được hình thành trước khi hắn niết bàn đấy. Thỉnh thoảng chúng ta lại hẹn nhau ra ngoài chạy bộ, dĩ nhiên ít nhiều gì cũng thân thiết hơn quan hệ xã giao. Còn về phần làm mối, tính ra hắn đúng là ông mai thật, không tính tiểu tiên giữ đèn trước đó, mà ngay chính nàng cũng là hắn đưa đến bên ta.” Chàng vô tội tròn xoe mắt nhìn nàng, “Nàng nói xem bây giờ hắn có hối hận không? Tự bê đá đập chân mình, vốn là người rất thông minh, nhưng chuyển kiếp mấy lần, đầu óc cũng dần ngu đi.”
Tóm lại đều là chỗ quen biết, bao mối hận cắn răng nghiến lợi trước đó lập tức biến thành sương mù trong gió, đảo mắt cái đã tan mất hơn nửa.
Vô Phương gỡ phát quan trên đầu chàng xuống rồi kéo chàng ngồi xuống sạp bên cửa sổ, “Mấy nghìn năm không gặp, tính cách tất nhiên sẽ thay đổi. Khoan nói chuyện khác, Cù Như phải làm sao bây giờ? Hồn phách của La Sát vương bị đinh trấn hồn ghim chặt, nếu hộ pháp đã ra tay thì đừng mơ hắn sẽ mở miệng nói thật. Có một số việc chết không có đối chứng thì chúng ta phải tự nghĩ cách, nhưng bây giờ đến một phương hướng cũng không có, chẳng khác gì mò kim đáy bể cả, đi đâu tìm hồn phách của Cù Như bây giờ?”
Lệnh chủ sờ cằm, bỗng nghĩ ra sáng kiến, “Không được thì chúng ta bắt chuột đồng làm mồi dụ đi, tiểu điểu thích ăn chuột đồng, tinh phách đần độn cũng không sao, chỉ cần bản năng còn đó là được.”
Vô Phương bất đắc dĩ lắc đầu, “Ly Khoan Trà đã thử rồi, vô ích thôi.”
Tinh phách của Cù Như dĩ nhiên không thể bị hất ra khỏi thân xác đơn giản như vậy. Lệnh chủ xoa trán, “Muốn tháo chuông thì phải tìm kẻ buộc chuông, hắn bảo ta đến Thi Hài Tịnh Địa tìm chùy kim cương, đợi sau khi tìm được đồ về, ta sẽ lại nói chuyện này với hắn.”
Vô Phương cũng nghe qua một ít tin đồn liên quan đến hộ pháp niết bàn, nghĩa cử vì tình mà bỏ qua tu vi của y từng khiến nàng rất cảm động, nhưng vừa nghĩ đến Minh Huyền cứ bám lấy mình mãi không buông, cộng thêm y đột nhiên biến thành hộ pháp… Vô duyên vô cớ hết yêu rồi yêu nhanh như vậy, đúng là hơi đáng sợ.
“Thi Hài Tịnh Địa là ở Bát Đại Hàn Lâm… Ta nghe nói chủ nhân ở đó là một bộ xương khô, vô cùng tàn bạo. Một mình chàng đi ta không yên tâm, ta muốn đi với chàng.”
Lệnh chủ bật cười, “Chủ nhân có tàn bạo đến đâu cũng phải lùi bước trước Phật pháp của hộ pháp thôi, không làm gì được ta đâu. Nàng không thể đến hàn lâm được, nơi đó toàn là Không Hành Giả, ngộ nhỡ xảy ra hiểu lầm thì cũng khó giải quyết. Nàng cứ ở nhà đợi ta đi, ta làm xong chuyện này rồi chúng ta về thăm Yểm Đô. Ta đã tính thời điểm rồi, mười ngày sau sen đỏ trên Kính Hải lại nở, đến lúc đó ta sẽ nặn tượng nữ suốt mấy ngày liền, giúp đám hài nhi được thành gia lập thất. Chứ không để chúng nó ở không thêm một trăm năm nữa, ta sợ về sau cả thành đều từ thẳng thành cong mất, tới khi ấy dù có nặn ra tượng nữ cũng chẳng ích gì.”
Nàng cũng phần nào đoán được lý do chàng không chịu để mình đi theo. Hàn Lâm là thánh địa của người tu hành, nàng là sát hung, không có cách nào đặt chân tới đó được.
Vô Phương thất vọng thở dài, xuất thân của mình đúng là trở ngại, có nhiều nơi nàng không đi được. Không chỉ Hàn Lâm mà còn những thánh cảnh như núi Tu Di, núi Côn Luân, thành Vương Xá vân vân, nàng mà tự tiện xông vào thì đến mảnh xương vụn cũng đừng hòng tìm về được. Nhưng viễn cảnh được về thăm Yểm Đô cũng khiến nàng rất vui, nàng vẫn chưa dời hồn cho Kim Lụy. Tượng nữ lần trước làm hẳn cũng đã trưởng thành rồi, nhân lúc này trả luôn nợ, lòng nàng sẽ không còn vướng víu gì nữa.
“Bao giờ chàng đi? Đi ngay bây giờ sao?” Nàng buồn bã hỏi: “Lần trước chàng nói có Thiên nữ ở Dạ Ma Thiên sờ mông chàng, người tu hành ở Hàn Lâm có hứng thú đặc biệt gì với kỳ lân không nhỉ?”
Lệnh chủ ngẫm nghĩ, “Vậy ta biến về hình người để đi vậy, hắc kỳ lân oai phong như ta, bị chú ý là chuyện không thể tránh khỏi.”
Hình người e là càng không được, Không Hành Mẫu quá nhiều, nàng sợ chàng bị cưỡng gian rồi bắt về nhà, quay đầu liền như Chiếu Thị thì phải làm sao? Toàn thân cứ bứt rứt, nàng dẩu môi nói: “Ta vẫn muốn đi cùng chàng.”
Lệnh chủ nhe răng cười, “Nghe lời ta, đừng đi. Sáng sớm mai ta sẽ xuất phát, trước khi đi ta có một ý tưởng to gan…”
Vô Phương nghe mà che miệng, lập tức quay lưng lại với núi non hữu tình ngoài phòng, thân hình lả lướt cùng gương mặt xấu hổ đó đã khắc thật sâu vào đầu chàng.
Truyện khác cùng thể loại
131 chương
22 chương
111 chương
43 chương
108 chương
23 chương